Tiên Ngục

Chương 1393: Chương 1393: Tiểu bằng hữu Mạn Chi (thượng)






Mạn Chi trả lời:

- Có thể bọn họ tạo thành nguy cơ cho ta so với cái kia ma thú còn nghiêm trọng hơn, cho nên, ta vẫn đang tìm kiếm đồng bạn đáng giá tín nhiệm hơn.

Ngay sau đó, giọng nói vừa chuyển:

- Nhưng ở trong Hỗn Độn này, muốn tìm được người đáng giá tín nhiệm, so với tìm được một Hỗn Độn Chí Bảo còn khó khăn hơn nhiều lần.

- Quả thật như thế!

Tô Triệt nhẹ nhàng gật đầu, tiện đà, lại mỉm cười hỏi:

- Như vậy, ngươi chủ động tìm tới chúng ta, nhất định ở mong mỏi, chúng ta đó là đồng bạn có thể đủ tín nhiệm sao? Tối thiểu, chẳng qua là tạm thời.

- Hy vọng là như vậy.

Mạn Chi giơ lên cánh tay nhỏ vừa mịn vừa ngắn:

- Ta thấy được, quan hệ giữa bốn người các ngươi phi thường thân mật, có thể không cần đề phòng lẫn nhau mà đứng chung một chỗ, ở trong Hỗn Độn này cực kỳ hiếm thấy, cũng làm ta phi thường hâm mộ. Cho nên, ta hy vọng có thể gia nhập vào đoàn đội của các ngươi…

Lữ Hành Giả trong Hỗn Độn phần lớn là một thân một mình, một mình du lịch, rất ít có thể nhìn thấy đoàn đội mấy người như Tô Triệt vậy, cơ hồ là lẫn nhau cận thân dựa sát chung một chỗ.

Nói như vậy, cho dù là nhiều Lữ Hành Giả tạo thành liên minh tạm thời, vậy cũng muốn thời thời khắc khắc đề phòng lẫn nhau, giữa người với người luôn phải giữ vững đầy đủ không gian cự ly.

Nói như thế, có thể đem sau lưng của mình giao cho đồng đội, loại tín nhiệm này, ở trong Hỗn Độn cơ hồ là không tồn tại.

Chính là bởi vì thấy bốn người Tô Triệt luôn có trạng thái tín nhiệm, không cần phải đề phòng lẫn nhau. Mạn Chi mới có thể phán đoán ra như vậy:

- Trong các ngươi đã tồn tại tình hữu nghị chân chính, hoặc là những hình thức tình cảm khác, như vậy, có thể hay không nhận thêm một người như ta không?

Không khó hiểu, đây chính là đạo lý “người tụ theo nhóm, vật họp theo loài”.

Đối với Mạn Chi nói lên thỉnh cầu, Tô Triệt trả lời là:

- Dĩ nhiên có thể, phi thường hoan nghênh ngươi gia nhập.

Sở dĩ thống khoái đáp ứng như vậy, thậm chí cũng không cùng Thiên Âm cùng lão Hắc thương nghị một câu, cũng không phải là Tô Triệt bị dáng ngoài đặc thù nhỏ bé đáng yêu của Mạn Chi mê hoặc, cho rằng hắn sẽ không tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với mấy người mình.

Mà là, Tô Triệt có đầy đủ lòng tin đối với lực chiến đấu của tiểu đội tạo thành từ bốn người mình, Thiên Âm, Lão Hắc, Tiểu Hắc, mặc dù không dám nói Vô Địch Hỗn Độn, chẳng qua là ứng đối với một Lữ Hành Giả vẫn là không có vấn đề.

Mấu chốt là, có biến thái phòng ngự Lão Hắc, cùng với Tiên Thiên ưu thế, ở trong Hỗn Độn như cá gặp nước của Tiểu Hắc, chỉ dựa vào hai điểm này, coi như đánh không lại, cũng có thể chạy thoát rồi.

Huống chi, chỉ dựa vào trực giác để phán đoán, Tô Triệt cũng cho là người này cũng không hư hỏng gì. Xem chừng, hắn đại biểu cho một loại sinh linh đặc thù, có chủng tộc đặc tính thiện lương trời sinh, là một chủng loại sinh linh tương đối ôn hòa.

Có lẽ vậy?

Sự thật như thế nào, dĩ nhiên còn cần thời gian khảo nghiệm.

Hơn nữa, Mạn Chi từng đi lên Ma Ly Đảo mấy lần, đối với các loại nguy hiểm trên đảo cũng tương đối hiểu rõ. Bốn người mình vừa mới đến. Mặc dù có linh hồn trí nhớ của Hổ Văn quái nhân, cần phải có một vị “người chỉ đường” như vậy, rõ ràng sẽ tốt hơn một chút.

- Phi thường cảm tạ mấy vị nhận vào.

Mạn Chi có thể nhìn ra, Tô Triệt mới đúng là người quyết định trong đoàn đội. Liền hướng bên này chậm rãi bay tới, nhưng vẫn là có thể nhìn ra, thần tình động tác của hắn hiện lên vẻ cẩn thận rõ ràng.

- Hoan nghênh. Hoan nghênh!

Lão Hắc cười toe toét miệng rộng, diện mục dữ tợn. Chỉ trách, tướng mạo của Hổ Văn quái nhân quá mức hung hãn, muốn biểu đạt ra nụ cười chân thành tha thiết hiền hòa nhất, cũng sẽ là một chuyện rất khó khăn.

Đến cách bốn người Tô Triệt ước chừng trăm trượng, Mạn Chi liền dừng lại, tựa hồ, hắn cho là khoảng cách như vậy là có tiếp nhận được.

Tô Triệt đi tới một bên tay của Tiểu Hắc, đối với hắn nói:

- Tới đây sao. Tốt nhất đứng ở cùng chúng ta, nếu muốn gia nhập cái đoàn đội này, tối thiểu tín nhiệm, phải tạo dựng lên ở trong khoảng thời gian ngắn. Ngươi nói đúng không?

Đối phương là siêu cấp cường giả sống không biết bao nhiêu năm tháng, các loại đạo lý. Không cần nhiều lời.

- Được rồi.

Mạn Chi gật đầu, lúc này mới lơ lững đến trên bàn tay của Tiểu Hắc.

Làm như vậy, đối với hắn mà nói quả thật có chút mạo hiểm, nhưng là có thể nhìn ra, hắn đối với thực lực bản thân cũng là có đầy đủ tự tin.

Mạn Chi cao chỉ tới bên hông Tô Triệt, Lão Hắc đứng ở một bên với vóc người còn cao hơn Tô Triệt một chút. Mạn Chi so với hắn chỉ đến ngang đầu gối. Với tỷ lệ như vậy đối mặt với nhau, càng cảm thấy được tiểu tử lớn lên thật sự là đáng yêu chí cực, thú vị đến khó có thể miêu tả.

- Một lão già với tuổi thọ không biết bao nhiêu, lại lớn lên với bộ dáng như vậy, đây quả thực, không thể nói nổi rồi!

Ba người Tô Triệt, cũng không khỏi sinh lòng cảm khái.

Mạn Chi cũng không phải quan tâm mình so với người khác thấp nhiều như vậy, hắn ngẩng đầu lên, cẩn thận đánh giá lão Hắc, thử dò xét nói:

- Xung quanh Ma Ly Đảo có một Lữ Hành Giả lớn lên hoàn toàn giống nhau so với ngươi, ta từng thấy hắn mấy lần, nếu không phải khí tức năng lượng của các ngươi hoàn toàn bất đồng, cơ hồ cũng muốn nhận định, ngươi chính là hắn.

Tô Triệt cùng Thiên Âm mỉm cười không nói, Lão Hắc còn lại là ha hả cười nói:

- Nhân phẩm tên kia, nhất định là không tốt phải không?

Nghe được lão Hắc nói như vậy, lúc này Mạn Chi mới gật đầu, ăn ngay nói thật:

- Trong mắt của ta, hắn thuộc về một loại Lữ Hành Giả không thể thân mật được... Xin hỏi, hắn là đồng tộc của ngươi phải không?

- Tên kia là cừu nhân của ta, là tên không đáng nói!

Dưới sự âm thầm bày mưu đặt kế của Tô Triệt, Lão Hắc cố ý nói như vậy, chính là không muốn để cho Mạn Chi lo lắng vô ích.

Giết chết Hổ Văn quái nhân, cũng đem hắn luyện chế thành Khôi Lỗi thân thể, chuyện như vậy, bất luận ai cũng không thể nói, như vậy có thể dẫn phát những liên tưởng không đáng có của người khác. Nói thí dụ như: Bọn họ có thể dùng thủ đoạn như vậy để đối phó ta?

Coi như là thiện ý giấu diếm, dù sao, bốn người Tô Triệt không thể nào làm ra thấy lợi quên nghĩa, chủ động làm ra chuyện tình mưu hại người khác.

Lão Hắc rồi hướng Mạn Chi nói:

- Ngươi yên tâm, ta cùng cái tên kia mặc dù lớn lên giống nhau, nhưng tuyệt đối không phải là cùng loại người. Nói như thế, chỉ cần ngươi nguyện ý chân thành thực lòng hợp tác, đội ngũ này của chúng ta cũng sẽ không xuất hiện hành động xấu xa, thương tổn lẫn nhau.

- Như vậy thì tốt.

Mạn Chi gật đầu đáp:

- Đây chính là kỳ vọng của ta. Kỳ thực, yêu cầu của ta cũng không cao, ba viên Hỗn Ly Tử Tinh Quả cũng đủ rồi, có thể thúc đẩy năng lượng trong thân thể ta dẫn dắt tạo thành tác dụng đặt mầm mống, cũng đơn giản thôi.

- Hiểu được.

Tô Triệt gật đầu trả lời:

- Chúng ta cũng không có ý nghĩ độc chiếm, mọi người đồng tâm hiệp lực, nếu một chuyến này có thể hái đến mười viên Tử Tinh Quả, như vậy thì không phải đến không rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.