Tiên Ngục

Chương 537: Chương 537: Tiền mất tật mang (hạ)




Tô Triệt sẽ không bỏ qua bất luận một cơ hội chiếm tiện nghi nào, trong gang tấc khi Bạch Ngọc Cốt Trảo quay trở lại tay Viêm Cốt hắn bắt đầu phát động thần thông cướp đoạt.

Hô!

Một cỗ lực lượng vô hình tác động lên trên Bạch Ngọc Cốt Trảo, cách đó bốn trăm trượng, sắc mặt Viêm Cốt tức thì đại biến, vội vàng gia tăng lực đạo điều khiển, muốn thu pháp bảo của mình về.

Đông!

Một kích của Thiên Âm vừa vặn đúng lúc xuất hiện, đối với loại âm thanh có tác dụng lay động tới tâm thần, Viêm Cốt tức thì trúng chiêu, sắc mặt biến đổi.

Lợi dụng khoảnh khắc trong nháy mắt này, Tô Triệt lần thứ hai thi triển thần thông cướp đoạt, bá một cái, Bạch Ngọc Cốt Trảo xuất hiện trên tay Tô Triệt, không hề ngừng lại một chút nào, hắn trực tiếp đưa vào bên trong Tiên Ngục, đem liên hệ tâm thần giữa nó và Viêm Cốt chặt đứt.

- A!

Viêm Cốt điên cuồng hét lên một tiếng, cái cảm giác mất đi bản mạng pháp bảo này, giống như trái tim bị lực lượng nào đó xé thành hai nửa.

Cướp đoạt chi đạo!

Viêm Cốt vốn có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, nếu như Bạch Ngọc Cốt Trảo vẫn ở trên tay hắn, vậy thì Tô Triệt mệt chết rồi, cũng đừng hòng cướp kiện cực phẩm linh bảo này trên tay hắn, dù sao đây cũng là pháp bảo bản mạng, tâm linh tương thông với hắn a.

Ngày trước ở Thiên Huyền Tông, Tô Triệt và mấy vị sư tổ từng thử nghiệm qua vô số lần, đối với các loại tình huống đều vô cùng hiểu rõ.

Viêm Cốt ở cách xa bốn trăm trượng, không ngờ lại đem pháp bảo bản mạng công kích tới, cự ly quá xa dẫn đến sự liên kết tâm linh của hắn và pháp bảo cực kỳ yếu đuối, vừa lúc cho Tô Triệt chiếm tiện nghi. Hơn nữa Thiên Âm đúng lúc phối hợp, đây chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Đây chính là điển hình nhất của việc trộm gà không được lại còn mất nắm gạo, tiền mất tật mang. Cướp giật đạo khí người khác không những không có thành công mà lại còn mất đi pháp bảo bản mạng của mình, đương nhiên còn có vị hảo sư đệ của hắn...

- Đa tạ tiền bối tặng lễ...

Tô Triệt là một người hiểu lý lẽ, liền hướng về phía Viêm Cốt phía xa thi lễ.

- Ngươi...

Khuôn mặt Viêm Cốt đỏ lên, diện mục dữ tợn, tức giận thiếu chút nữa thổ huyết.

Cũng may, hắn còn chưa có triệt để mất đi lý trí, tới bây giờ hắn rốt cuộc cũng xác định, hôm nay gặp phải hai nhân vật yêu nghiệt này, bản thân mình không có biện pháp bắt bọn hắn, nếu như tiếp tục ở lại nơi này, chỉ có thể chịu khuất nhục mà thôi.

- Các ngươi chờ đó cho ta....

Ném ra những lời này, Viêm Cốt xoay người, hướng về phía chiến thuyền màu trắng bay tới.

Đông!

Tiếng chuông lại vang lên, Viêm Cốt vừa bay chưa ra khỏi cự ly ngàn trượng, thân hình hắn thoáng dừng lại, lảo đảo.

Chỉ là, nếu như một Nguyên Anh tu sĩ muốn rời khỏi đây, hai người Tô Triệt cũng không có biện pháp lưu lại hắn.

Mắt thấy Viêm Cốt tiến vào bên trong chiến thuyền, Tô Triệt không can tâm, truyền âm hỏi:

- Chiếc chiến thuyền này chỉ là thượng phẩm linh bảo, có thể đánh nát được nó hay không?

Thiên Âm lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Nếu như ta có tu vi Nguyên Anh kỳ mới có thể làm được.

- Vậy đổi một phương pháp khác.

Tô Triệt lập tức kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, nhoáng một cái hai người kể cả Tinh Đế la bàn xuất hiện bên trong không gian Cự Phú cung. Sau đó, Cự Phú cung trong nháy mắt biến lớn thành một cung điện cao chừng trăm trượng, hướng về phía chiến thuyền lao tới.

Cự Phú trầm trọng như núi, lực phòng ngự của bản thân siêu cấp cường hãn, nếu như đụng phải chiếc chiến thuyền kia, không biết sẽ gặp phải cục diện nào.

Tô Triệt đã lường trước: Cự Phú khẳng định sẽ không làm sao.

Cự Phú chi linh: Đó là điều đương nhiên!

- Bọn họ muốn làm gì?

Viêm Cốt vừa mới tiến vào phi thuyền, còn chưa tới đài điều khiển, chỉ thông qua thần thức mà thấy được Cự Phú cung đang hướng về phía bên này vọt tới.

- Người điên!

Viêm Cốt quá mức sợ hãi, vội vàng hướng về phía đài điểu khiển ở mũi tàu bay đi.

Đáng tiếc, ngay cả bản thân hắn cũng biết cũng không còn kịp rồi.

Phi thuyền này chỉ là linh bảo, có thể tùy ý biến hóa, có hai phương thức điều khiển: thể tích nhỏ, mà khi cá nhân sử dụng pháp bảo phi hành, đứng ở bên ngoài chiếc thuyền, giống như là ngự kiếm phi hành trực tiếp điều khiển nó.

Lúc này, thể tích của nó gần mấy trăm trượng, nhất định phải thông qua đài điều khiển ở bên trong không gian của nó mà khống chế. Loại phương thức khống chế này, tiêu hao linh thạch mà có thể tiết kiện được chân nguyên, vô cùng tiện lợi.

Mọi việc có lợi cũng có hại, lúc này, chính là bởi vì sự tiện lợi này lại là cản trở cho Viêm Cốt.

Hắn vừa mới ngồi lên đài điều khiển, còn chưa kịp thôi động phi thuyền, Cự Phú cung lớn chừng trăm trượng này đã đụng phải nó.

Một phi thuyền bị tòa một cung điện giống như là ngọn núi lớn chính diện xông tới, đây chính là cục diện nào?

Cự Phú cung mặc dù không phải là ngọn núi lớn, thế nhưng cũng có trọng lượng của nó, so với một ngọn núi lớn thì còn cứng rắn hơn gấp bội...

Ầm ầm một tiếng, Cự Phú và phi thuyền đụng vào nhau.

Hậu quả của việc hai con quái vật đụng vào nhau là, kim quang lóng lánh của Cự Phú vẫn bình yên vô sự, mà chiếc chiến thuyền kia ầm một tiếng nổ vang, bị vỡ thành năm sáu mảnh, toàn bộ thân tàu vỡ thành mười khối, không gian bên trong pháp bảo cũng ầm ầm sụp xuống, trong nháy mắt rơi ra không biết bao nhiêu thứ, những thứ bên trong không gian dài chừng vài trăm dặm của chiến thuyền chứa một lượng lớn vật tư, không nhất định trân quý với đáng giá, thế nhưng thoáng cái xuất hiện, quả thực là khả quan.

Trong đó, còn có thể thấy mấy trăm tu sĩ cấp thấp, nữ nhân chiếm đa số, đại đa số là song tu đạo lữ Kim Đan kỳ. U Minh Tông chính là một môn phái ma đạo, tình yêu nam nữ không hề cố kỵ, một tu sĩ Kim Đan kỳ ra ngoài làm việc, mang theo vài song tu đạo lữ cũng là chuyện thường tình.

Đương nhiên, chữ đạo lữ này chỉ là mỹ danh mà thôi, nói trắng ra, những nữ nhân này chỉ là công cụ phát tiết dục vọng của những Kim Đan tu sĩ này.

Viêm Cốt thở hổn từ một đống hài cốt bay ra, dưới chân hắn là một thanh phi kiếm Cực phẩm bảo khí, vẻ mặt âm trầm không nói gì, chỉ là ánh mắt vô cùng hung ác nhìn Tô Triệt, hướng về chỗ sâu trong tinh không chạy đi.

Tu vi Nguyên Anh trung kỳ, mặc dù là dùng bảo khí phi hành, Tô Triệt cũng không có khả năng đuổi theo giết hắn, hoặc là bắt sống hắn.

- Cứ như vậy mà cho hắn đi sao?

Ánh mắt Tô Triệt chuyển tới những tu sĩ Trúc Cơ trên không trung, dựa vào tu vi các nàng ở trong tinh không mênh mông này, chỉ có con đường chết mà thôi, không thể nào bay về Tu Chân Giới Mạc Lam Tinh.

Vì vậy, Tô Triệt liền bắt cả đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ này vào bên trong Tiên Ngục. Về phần những mảnh nhỏ của chiến thuyền kia, tuy nói cũng có chút giá trị, có thể từ đó mà tinh luyện ra một ít bộ phận luyện khí, nhưng Tô Triệt lại chướng mắt với thứ này, không đáng để hắn lãng phí thời gian, cho nên hắn cùng với Thiên Âm lần thứ hai sử dụng Tinh Đế la bàn, tiếp tục bay về phía vị trí của Vu Hoàng Tinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.