Tiên Ngục

Chương 960: Chương 960: Tầng sáu Tiên Ngục (thượng)




Nói xong những lời này, Tô Triệt vừa đưa tay hướng nàng yêu cầu:

- Thế nào, đáp án đã nói cho ngươi, đồ vật cầm đến đây đi.

Tuy rằng làm ra động tác này, trong lòng suy nghĩ cũng là: trăm phần trăm, nàng khẳng định sẽ không thực đưa cho chính mình tiên phù kia. Bởi vì, theo như lời của nàng vừa rồi sớm đầu tư cho bản thân, lý do chó má, căn bản nói không thông, tiểu hài tử ba tuổi cũng không tin tưởng.

- Được rồi.

Tuyết Ngọc thoáng do dự một chút, dĩ nhiên gật đầu nói rằng:

- Đã như vậy, vậy liền có thể cho ngươi, thế nhưng, còn có một điều kiện nho nhỏ.

A?

Tô Triệt ngược lại là hơi sửng sốt, vô ý thức mà hỏi thăm:

- Điều kiện gì, ngươi nói đi.

- Ngươi phải phi thường chính thức, đứng đắn hướng về phía ta nói lời cảm tạ, muốn cho ta cảm giác được thành ý của ngươi.

Tuyết Ngọc chính sắc nói rằng.

- Đối với ngươi bày ra thành ý cảm tạ.

Tô Triệt không khỏi cười nói:

- Quá khó khăn! Ngươi hẳn là cũng biết được, cho dù có thành ý, đó cũng là giả tạo, có ý nghĩa sao?

- Ngươi người này, sao lại đáng ghét như vậy...

Tuyết Ngọc hung hăng liếc mắt nhìn hắn, thấp giọng mắng chửi:

- Ta chỉ là cho tìm bậc thang, ngươi hỗn đản này, cần gì phải nói toạc ra như vậy?

- Cái này không phải nói toạc ra.

Tô Triệt sắc mặt nghiêm lại, trầm giọng nói rằng:

- Mà là, ta căn bản không tin, ngươi lại hảo tâm như thế, ta cho rằng, ngươi căn bản là đang đùa giỡn a, không có khả năng thực đem tiên phù đưa cho ta.

- Ngu xuẩn!

Tuyết Ngọc cắn răng, hung hăng mắng một tiếng, sau đó, bá một tiếng, liền từ trong mi tâm triệu ra mai tiên phù kia, ngón tay nhẹ nhàng bấm động, ba một tiếng, trên tiên phù lóe ra một đạo quang mang kỳ dị. Bản thân nàng cũng theo đó kêu lên một tiếng đau đớn, như là phương diện tâm thần gặp phải một chút trùng kích.

Mặc dù nàng không có nói rõ, Tô Triệt cũng là nhìn minh bạch, vừa rồi phen động tác của nàng thẳng thắn lưu loát, dĩ nhiên là...nàng đem mai tiên phù này cùng bản thân có liên hệ chặt chẽ, cứng rắn chặt đứt, cách làm bạo lực như thế, khẳng định sẽ tạo thành một ít tổn thương đối với nguyên thần của nàng.

Ba!

Tuyết Ngọc giơ lên tay ngọc, suýt nữa đem mai tiên phù ôn noãn ngọc nhuận vẫn mang theo hơi ấm cơ thể của nàng ném đến trước mặt Tô Triệt.

May là, bị Tô Triệt tay mắt lanh lẹ, một phát bắt lấy trong lòng bàn tay.

Tiên phù tới tay, Tô Triệt cũng sửng sốt.

Sao lại như vậy?

Điều này sao có thể?

Đồ vật trọng yếu trân quý như vậy, nàng sao có thể cứ tùy tiện như vậy, thực sự đưa cho mình.

Đây vẫn là loại quan hệ đối địch hận thấu xương, bất cộng đái thiên đó sao?

Nàng rốt cuộc là ôm loại tâm tư gì, mới có thể làm ra quyết định quái dị như thế?

Dễ dàng như vậy để bản mạng tiên phù của Tuyết Ngọc bắt được tới tay, Tô Triệt cũng có chút không quá tin tưởng đây là thực, trong lòng suy đoán rằng: không biết nữ nhân này lại đang đùa giỡn trò xiếc gì?

Bất quá, mai tiên phù này vẫn là trước tiên bị Tô Triệt đưa vào trong Tiên Ngục, để lão Hắc đem nó phong bế, không thể cùng thế giới Tiên Ngục bình thường phát sinh tiếp xúc, đồng thời muốn tỉ mỉ phân rõ thật giả, quan trọng hơn là nhất định phải xác định, tiên phù cùng Tuyết Ngọc trong lúc đó còn tồn tại phương diện liên hệ tâm linh hoặc nguyên thần nào hay không.

Trước mặt Tuyết Ngọc cũng là một bộ thần thái sâu xa khó hiểu, vừa cười vừa nói:

- Không cần phải kích động như vậy, ngươi hẳn là rất nhanh sẽ biết được, cái này với ta mà nói, không tính là tổn thất quá lớn.

A?

Tô Triệt có chút không giải thích được, một mai bản mạng tiên phù trân quý cỡ nào, mất đi nó, dĩ nhiên không tính là tổn thất quá lớn.

- Lẽ nào, trong tay nàng còn có càng nhiều tiên phù, căn bản không thèm để ý một cái trong đó, cũng hoặc là...

Tô Triệt trí tuệ từ lâu đã viễn siêu thường nhân, mơ hồ đoán được một ít khả năng.

Quả nhiên, còn không đến mười phút sau, lão Hắc cũng biết được đáp án chân chính.

- Chủ nhân, năng lượng thần thông trong tiên phù đã không còn dư lại bao nhiêu, nếu dùng để thi triển Đại Chuyển Hóa Thuật, phỏng chừng cũng chính là một hai lần nữa, rồi gặp tiêu hao không còn.

Lão Hắc hét lên:

- Nghĩ nửa ngày, đây là một mai tiên phù sắp hỏng, trách không được nàng lại hào phóng như vậy.

- Thì ra là thế.

Tô Triệt cũng là theo đó tỉnh ngộ:

- Tuy nói là một mai tiên phù sắp hỏng, nhưng dù sao cũng là một phần nhân tình, nữ nhân này quả nhiên đánh một bàn tính thật tốt, thế nhưng với ta mà nói, nhiều lắm cũng chỉ là ghi nhớ phần nhân tình này mà thôi, tuyệt đối sẽ không nhớ tình cảm của nàng. Mặc kệ nàng tặng ta loại đồ vật nào, vĩnh viễn cải biến không được loại căm hận của ta đối với nàng.

Nghĩ tới những cái này, Tô Triệt lại là trong lòng hỏi:

- Lão Hắc, mặc dù là một mai linh phù sắp hỏng, đối với chúng ta mà nói, cũng có thể tạo được tác dụng nên có đi sao?

- Có thể!

Lão Hắc trả lời cực kỳ xác định:

- Nói đến, đối với chúng ta mà nói, chỉ là cần hấp thu Đại Chuyển Hóa Thuật thuộc tính thần thông bên trong tiên phù, về phần nó có phải là vật dùng một lần hay không, có phải là sắp hỏng hay không, nhưng thật ra không hề trọng yếu, không có gì khác biệt.

- Cái này tốt.

Tô Triệt trong lòng vui mừng:

- Nói như vậy điều kiện thứ nhất đã thỏa mãn, tầng sáu Tiên Ngục lập tức có thể mở ra?

- Đúng, chủ nhân.

Lão Hắc hắc hắc cười nói:

- Có thể nói, cái này được coi là một lần dễ dàng nhất, so với mở ra tầng thứ nhất cũng phải dễ dàng hơn nhiều lắm.

Mở ra năm tầng Tiên Ngục bảo tháp trước, có thể nói là mỗi một tầng độ khó cũng nhỏ, đều phải để Tô Triệt tiêu hao không ít thời gian cùng khí lực, duy chỉ lúc này đây, điều kiện mở ra vừa mới liệt kê ra, cái này còn không đến hai khắc, cũng toàn bộ thỏa mãn.

- Quả thật là cơ duyên vừa tới, mọi việc thuận lợi.

Tô Triệt trong lòng cảm xúc:

- Có một số việc, thực sự là khó để giải thích.

Đối diện Tuyết Ngọc, đang tỉ mỉ lưu ý thần tình biến hóa của Tô Triệt, lúc này đó là thử hỏi:

- Mai tiên phù kia còn có thể dùng được không?

Bản thân nàng đương nhiên biết rõ, mai tiên phù kia bởi vì sử dụng quá nhiều lần rồi, đã là sắp sửa hỏng mất, đối với Tô Triệt mà nói, còn có hiệu dụng hay không, thật đúng là khó nói chính xác đây.

- Chính ngươi nói đi, còn có thể có bao nhiêu chỗ trọng dụng?

Tô Triệt cố ý toát ra biểu tình rất không hài lòng, đối với nàng bĩu môi nói:

- Dùng một kiện đồ vật sắp hỏng để tặng người, trách không được ngươi lại hào phóng như vậy...

Tuyết Ngọc cũng không có phản bác cái gì, mà là bình tĩnh nói rằng:

- Mai tiên phù này là ta ở ba ngàn năm trước thu hoạch, trong lúc sử dụng đã qua hai mươi lần, cũng từng thay ta hóa giải vài lần cục diện có chút hung hiểm... Tuy nói, năng lượng thần thông của nó gần hao hết rồi, ta đối với nó còn có có tình cảm càng sâu đậm. Dù sao cũng là pháp bảo bản mạng hộ thân của ta mà, nếu thực sự đối với ngươi tác dụng không lớn, ngươi liền trả lại cho ta đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.