Tiên Ngục

Chương 1127: Chương 1127: Ta thử nghĩ một chút (thượng)




Bên ngoài xem nó bao lớn, bên trong cũng chính là diện tích như vậy. Đừng nói là Hạo Nguyên thiên thị tấc đất tấc vàng, cho dù bên trong Tiên Giới, kiến trúc bình thường không mang theo bất luận thuộc tính mở rộng không gian gì, cũng là cực kỳ hiếm thấy.

Ngoài như nhà tranh, bên trong có động thiên, bất luận một vị Chân Tiên nào cũng không nguyện ý chỗ ở của mình, nhỏ hẹp giống như căn nhà nhỏ bé của phàm nhân vậy. Rõ ràng có năng lực như thế, vì sao phải ủy khuất chính mình.

Thương Ký Cổ Khí trước mắt này, giống như một tiệm tạp hóa, phương tiện cổ xưa, khắp nơi loang lổ, một mắt nhìn đi, bày ở trên kệ hàng triển lãm, không có phát giác linh tính mà pháp bảo nên có chút nào.

Chỉ có điều, chúng nó đều rất sạch sẽ, có thể nói là không nhiễm một hạt bụi.

- Cổ Khí?

Tô Triệt thật đúng là có một chút hiếu kỳ:

- Những Cổ Khí này, có ích lợi gì?

- Trác thúc, cái gì là Cổ Khí?

Tô Triệt truyền âm hỏi.

- Cổ Khí, chính là pháp bảo chết đi, đều là từ thời kỳ viễn cổ lưu truyền tới nay, chỉ làm bài trí, không dùng được . . .

Trác Phong truyền âm trả lời:

- Lúc Thiên địa mới thành lập, thiên đạo chưa trọn vẹn, Ma Thần tung hoành, thời kỳ kia uy lực pháp bảo cường hãn, có một ít uy năng khủng bố, có thể phá hư cân đối thế gian; Về sau, thiên đạo từng bước kiện toàn, chế định ra thiên địa quy tắc tự động, đại bộ phận cổ bảo bị thiên đạo chế tài, mất hết linh tính, uy lực không còn, kia chính là triệt để chết đi, hoàn toàn không có khả năng luyện chế lại một lần nữa, chỉ có thể xưng là Cổ Khí.

- Cổ bảo vẫn lạc.

Tô Triệt chậm rãi gật đầu, trong nội tâm thầm nghĩ:

- Nếu là không dùng được, vì sao lại có một cửa hàng còn bán chúng nó như vậy? Nhất là, ở trong Hạo Nguyên thiên thị tấc đất tấc vàng. . .

Bốn người đứng ở trước phòng, tạm thời còn không có chứng kiến lão bản cửa hàng hoặc là tiểu nhị, lão nhân như lừa đảo kia đè thấp tiếng nói nói ra:

- Không nên tùy tiện nói chuyện, lão bản nương nơi này, tính tình không tốt lắm.

Những lời này vừa mới nói xong, liền nghe được trong phòng hôn ám truyền ra tiếng bước chân rất nhỏ, xuất phát từ lễ phép cơ bản nhất, ba người Tô Triệt đều không có thi triển thần thức dò xét tình cảnh bên trong. Theo tiếng bước chân thong thả, một nữ tử mặc váy dài màu đen, đầu đầy tóc trắng, nhưng ngũ quan cũng không già nua đi ra.

- Cổ bà bà, ta lại tới nữa rồi.

Tiểu lão nhân cười ha hả nói, thần sắc trong lúc đó có thể mơ hồ phát giác, hắn đối với vị lão bản nương này có chút kính sợ.

- Tiểu hầu tử, ngươi lại gạt người.

Cổ bà bà nhàn nhạt nói.

Trác Phong và Phỉ Vân liếc nhìn Tô Triệt, không tiếng động tỏ vẻ: xem ra, ngươi quả nhiên mắc mưu rồi.

- Không nhất định, tiếp tục nhìn xem đi.

Thần sắc của Tô Triệt không thay đổi, vẫn tin tưởng trực giác của mình.

- Sao lại nói gạt người a.

Tiểu lão nhân kéo cái mũi ra, giải thích:

- Nơi này một mực đã có ý chuyển nhượng, không phải sao? Đã có cơ hội này, sao không cho bọn hắn nếm thử một chút.

Cổ bà bà lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, tựa hồ chẳng muốn nói nhảm với hắn, ánh mắt chuyển tới trên thân ba người Tô Triệt, đồng dạng cũng có thể nhìn ra, Tô Triệt đứng ở chính giữa mới là người quyết sách.

- Cửa hàng này của ta, từ vài ngàn vạn năm trước, đã có ý định chuyển nhượng, chỉ có điều, một mực không ai có thể thỏa mãn điều kiện của ta.

Nàng nhìn Tô Triệt, chậm rãi nói ra:

- Chuyện này ở Hạo Nguyên thiên thị căn bản không phải bí mật, các ngươi chờ lâu vài ngày, đồng dạng cũng sẽ biết được. Cho nên nói, đưa cho tiểu hầu tử này phí môi giới, chỉ là phí công mà thôi.

- Hiểu rõ rồi.

Tô Triệt nhẹ nhàng gật đầu, lời nói của nàng nhìn như đơn giản, lại có thể nghe ra rất nhiều ý gì đó.

Đầu tiên, vài ngàn vạn năm qua, nhiều người muốn ở Hạo Nguyên thiên thị mở cửa hàng như vậy, cũng không thể thỏa mãn điều kiện của nàng, độ khó trong đó, nhất định là không cách nào tưởng tượng, cơ hồ không có khả năng hoàn thành.

Tiếp theo, nàng sinh ra ý chuyển nhượng, đã trải qua vài ngàn vạn năm, cái này nói rõ, Thương Ký Cổ Khí này ở Hạo Nguyên thiên thị, lịch sử tồn tại tất nhiên là dài dằng dặc.

Trên triệu năm? Vài triệu năm? Thậm chí có thể sánh ngang cùng lịch sử phát triển ở nơi này. . .

Nhiều năm như vậy, nàng cơ hồ không có làm ăn gì, nhưng cửa hàng lại có thể một mực tồn tại, cái này nói rõ, vị Cổ bà bà này nếu không phải là thực lực cường hãn. Đó chính là bối cảnh thân phận cực không đơn giản. Nếu không, sớm đã bị Thiên Bảo Thụy Tường cưỡng chế thu mua, hoặc là gạt bỏ.

Tô Triệt vừa mới nghĩ tới những điểm này, liền thu được truyền âm nhập mật của Trác Phong:

- Ta không thể đoán được tu vi chân thật của nàng, ngươi phải chú ý một ít, tuyệt không nên nói lời không ổn, đắc tội với nàng.

Trong lòng Tô Triệt run lên, Trác Phong thân là Kim Tiên cũng không thể đoán được tu vi chân thật của Cổ bà bà này. Đây là loại khái niệm nào?

Chẳng lẽ, nàng là một vị Tiên Đế ẩn cư ở nơi này sao?

- Hình như không có khả năng a.

Trong nội tâm Tô Triệt lại chối bỏ:

- Tiên Giới lớn như vậy, Tiên Đế cao cao tại thượng, sao có thể dễ dàng gặp được như vậy. Có khả năng, nàng chỉ là có một loại năng lực đặc thù nào đó, có thể hoàn toàn chedấu tu vi chân thực của mình mà thôi. . .

Không trông nom đối phương là ai, đảm lượng đối thoại với nàng, Tô Triệt nhất định là có, dù sao, thời điểm vẫn chỉ là một phàm nhân nho nhỏ, đứng ở trước mặt Vu Thần cấp Tiên Tôn, cũng có thể thẳng thắng từ chối hắn mời chào.

- Cổ bà bà, ta muốn biết một chút, như thế nào mới có thể mua được cửa hàng này?

Tô Triệt thi lễ hỏi.

- Điều kiện chỉ có một!

Cổ bà bà rõ ràng cho thấy tính cách ngay thẳng không thích dài dòng, tay phải chỉ khung hàng trong tiệm khoa tay múa chân một chút:

- Làm những Cổ Khí này của ta, tất cả đều sống lại, để cho chúng nó toả sáng sinh cơ một lần nữa. Có thể làm được điểm này, cửa hàng này là của ngươi.

Lời còn chưa dứt, nàng đã xoay người lại trong phòng, váy dài màu đen dần dần hòa tan vào bên trong hôn ám, biến mất không thấy gì nữa.

- Ta không có gạt ngươi a?

Tiểu lão nhân cười ha ha nói:

- Ta đã nói với ngươi a, Thương Ký Cổ Khí, là một cửa hàng duy nhất trong Hạo Nguyên thiên thị tồn tại ý chuyển nhượng, những nhà khác kia, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Tô Triệt cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến, có phải là gạt người hay không, cũng đã không sao cả.

- Đi thôi.

Tô Triệt xoay người, nhìn Trác Phong và Phỉ Vân thấp giọng nói:

- Đi ra ngoài nói sau.

Ba người lập tức đi ra khỏi cửa hàng, tiểu lão nhân nhắm mắt theo đuôi ở phía sau, trong miệng còn nói:

- Bọn họ nói ta lừa đảo, chỉ là vì không muốn thừa nhận sự bất lực của mình mà thôi. Cổ bà bà xác thực tồn tại ý chuyển nhượng, ta lừa gạt ai a?

Tô Triệt không tiếng động cười cười, bá một cái, lần nữa lấy ra một Càn Khôn Đại, bên trong có hai ngàn tiên tinh khác, trực tiếp nhét vào trong tay của hắn, thấp giọng nói:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.