Tiên Ngục

Chương 857: Chương 857: Mất tích ly kỳ




Ngăn trở của đối phương Tô Triệt xem như đã ứng phó rồi, vẫn bảo trì được tốc độ và phương hướng vốn có. Đây hết thảy giống như điện quang thạch hỏa, chỉ phát sinh trong chớp mắt, khoảng cách với Cầu Sinh Lệnh chỉ còn chừng 100 trượng thôi.

Cùng lúc đó, Cực Mộc Lão Tổ bên kia lại thể hiện ra năng lực kỳ lạ mà một cường giả Đại Thừa kỳ nên có, tuy rằng tu vị cấp độ bị phong ấn, nhưng mỗi người bọn hắn đều có dị thuật nơi thân, xa xa không phải tu sĩ cấp thấp có thể so sánh được.

Gặp phải bốn nô bộc linh hồn của Tô Triệt hợp lực oanh kích, Cực Mộc Lão Tổ ứng phó cực kỳ nhẹ nhõm, cực kỳ cao minh, chỉ thấy hư ảnh nhàn nhạt của hắn như vung tay lên, cánh tay hoạch xuất ra mấy vòng tròn kỳ diệu, tất cả đả kích vậy mà đều thay đổi phương hướng dưới một lực dẫn kỳ lạ nào đó.

Oanh! An! Oanh! Oanh!

Thân thông công kích của bốn linh hồn nô bộc đều rơi vào phía sau hắn, oanh kích trên mặt đất, sinh ra lực chấn động mãnh liệt, còn đẩy sau lưng Cực Mộc Lão Tổ lên một phen, khiến tốc độ lấn tới của hắn càng nhanh hơn một chút.

Mượn lực dùng lực!

Loại kỹ xảo hạng nhất nào, thật sự bị hắn thi triển đến cảnh giới chí cao xuất thần nhập hóa, không hồ là siêu cấp cường giả đỉnh phong nhất Tu Tiên giới, lý giải đối với lực lượng thế gian đã đạt đến một loại cảnh giới không thể siêu việt rồi.

Lợi dụng điểm cải biết này, một chút khác biệt nhỏ với Tô Triệt ban nãy đã bị hắn rút lại.

Lúc này, Tô Triệt và Cực Mộc Lão Tổ đều cách Cầu Sinh Lệnh chỉ chừng 100 trượng, hai người không hẹn mà vung ra một trảo, từng người thi triển nhiếp cầm chi thuật ở cự ly xa, muốn trực tiếp nhiếp Cầu Sinh Lệnh vào tay.

Trong một phần vạn cái nháy mắt này, trong nội tâm Tô Triệt liền mê mang:

- Đồng dạng thủ đoạn, đồng dạng kỹ xảo, nhiếp cầm chi thuật của mình so được với một Đại Thừa kỳ như hắn sao?

Trong một phần vạn cái nháy mắt này, trong đầu Tô Triệt dần hiện ra ý niệm như thế, hắn quả thật không có lòng tin đối với nhiếp cầm chi thuật của mình.

Thế nhưng dưới tình huống thế này, mặc kệ được hay không đều phải dốc hết toàn lực, dốc sức liều mạng tranh chấp, bởi vì, đây quả thật là một hồi tranh đoạt vì bảo vệ tánh mạng, vì muốn sống mà triển khai, không dốc sức liều mạng, vậy thì chỉ có kết cục là chết!

Hơn nữa, dưới loại cục diện này, cũng không cho phép Tô Triệt dùng phương thức khác để đối phó Cực Mộc Lão Tổ nữa, thời gian căn bản không cho phép.

Sống hay chết, chỉ xem một trảo này thôi.

Vèo một phát, Cầu Sinh Lệnh bên ngoài trăm trượng biến mất không thấy, nhưng lại không ở trong tay Tô Triệt

- Bị Cực Mộc cướp đi?

Trong nội tâm Tô Triệt hung hăng mà lộp bộp thoáng một phát, quay đầu nhìn về Cực Mộc Lão Tổ, nhưng không nghĩ tới hắn cũng có động tác giống như, vẻ mặt giống nhau, quay đầu nhìn về phía tay mình.

- Không ở chỗ hắn.

Tô Triệt vui vẻ trong lòng, tiếp theo lại nghi hoặc:

- Ta không bắt được, Cực Mộc Lão Tổ cũng không bắt được, vậy thì Cầu Sinh Lệnh chạy đi đâu rồi? Chẳng lẽ, bị thần bí lão giả kia thu về rồi sao?

- Thiên Vũ, Cầu Sinh Lệnh đâu này?

Hư ảnh nhàn nhạt của Cực Mộc Lão Tổ bày ra trận trận gợn sóng, dùng ngữ khí hung ác nói.

- Ta còn phải hỏi ngươi đấy?

Tô Triệt mở hai tay ra, ngữ khí cũng cực kỳ lạnh lùng:

- Ta cũng không bắt được, phải hay ngươi đang làm trò bịp bợm gì phải không?

- Thiên Vũ, giao Cầu Sinh Lệnh ra đây, nếu không, ta sẽ diệt sát ngươi tại chỗ đấy!

Cực Mộc Lão Tổ nóng nảy, trong giọng nói khàn khàn tràn đẩy phẫn nộ và khẩn trương.

- Đánh rắm! Có gan ngươi cứ động thủ, nói lời vô dụng làm gì!

Tô Triệt quát lạnh một tiếng, tâm tình cũng không khá hơn chút nào, thiên tân vạn khổ cố gắng một hồi, khối Cầu Sinh Lệnh kia vậy mà lại biến thành hư ảo, loại cảm thụ này, quả thực khó có thể hình dung.

Ầm ầm. . .

Bất quá, dù có ảo não và phẫn hận hơn nữa, giờ phút này cũng không phải là lúc để bộc phát, bởi vì, không gian nơi này sắp triệt để tan rã rồi, nếu không thể mau chóng rời khỏi thì rất có khả năng sẽ bị hãm trong không gian loạn lưu, đến lúc đó chỉ có thể dùng một câu "chết chắc rồi" để đánh giá thôi.

Đi!

Tô Triệt quyết định thật nhanh, khối Cầu Sinh Lệnh này mặt dù không lấy được, nhưng tiếp theo có lẽ còn cơ hội khác, cũng không thể chết chỗ này được. Vì vậy, Tô Triệt xoay người rời đi, xuôi theo trên đường, những linh hồn nô bộc vừa rồi triệu hoán ra hắn cũng không thu hồi, mà dùng phiêu phi chi thuật vờn quanh bảo hộ bên người Tô Triệt, miễn cho bị Cực Mộc Lão Tổ đang nổi giận ra tay ám toán.

Trong đường hành lang đã tràn khắp khe hở, không ngừng có cự thạch rớt xuống, độ rộng vốn vài chục trượng, nhưng rất nhiều chỗ đều đã bị chắn cả rồi.

Cũng may, bọn người Tô Triệt vẫn có biện pháp đối phó những cự thạch chắn đường này, không cần đánh nát chúng, trực tiếp thu nhập vào trong pháp bảo không gian của mỗi người cũng dễ thôi mà.

Đã xác định, thủ hạ triệu hoán ra trong mắt lão giả thần bí cũng không tính là người tham dự trò chơi, chỉ được xem như vật triệu hoán thôi, vậy cho nên, bọn hắn chọn dùng phi hành thuật, một mực chưa từng gặp phải trừng phạt của quy tắt trò chơi.

Bởi vậy, hai linh hồn nô bộc dùng phi thoán chi thuật tăng thêm tốc độ, đi trước mở đường khiến tốc độ tiến về trước của Tô Triệt không bị ảnh hưởng, bước chân càng không ngừng chạy ra khỏi đường hành lang.

Nhanh! Nhanh! Nhanh!

Chỉ có thể đi, không thể chạy, càng không thể phi hành, không ai đoán được sau nháy mắt đường hành lang này có triệt để bị sụp xuống không. Loại nguy cơ này thật khiến người gấp muốn chết.

Đi! Đi mau!

- Tuyệt không thể chết ở chỗ này ah!

Tô Triệt lòng như lửa đốt, trong nội tâm lớn tiếng cầu nguyện. . .

Về phần Cực Mộc Lão Tổ kia thì đã tiến vào trạng thái ẩn hình hoàn toàn, hẳn là theo thật sát phía sau, giờ này khắc này, tâm tình của hắn và Tô Triệt khẳng định rất giống nhau.

Tự hồ chỉ trong nháy mắt, lại tựa hồ như dài trăm năm vậy. . .

Rốt cục!

Phía trước thấy được một tia ánh sáng, lối ra đã ở ngay trước mắt.

Bá! Bá! Bá. . .

Tô Triệt dưới sự bảo vệ của vài tên nô bộc linh hồn đã kịp thời thoát ra khỏi đường hành lang.

Bên ngoài đường hành lang, hai đầu dị thú kia phi thường thông minh, đã sớm chạy ra, đang đợi ở bên ngoài.

NGAO. . .

Oa. . .

Vừa nhìn thấy thân ảnh Tô Triệt, chúng đã cực kỳ hưng phấn, lao về phía Tô Triệt, cảm giác như rất là nhớ nhung vậy. Chỉ tiếc, hình thể của chúng quá lớn.

Một tiếng ầm vang, Tô Triệt vừa mới đi ra, cửa vào đường hành lang sau lưng cũng liền triệt để sụp xuống, ngọn núi như cự thú này, vị trí phần miệng coi như đã khép kín, triệt để cải biến hình dạng.

Không hề nghi ngờ, đây cũng là nói, không gian đặc thù vừa rồi đã triệt để mất!

- Nguy hiểm thật!

Tô Triệt thở một hơi thật dài, có cảm giác may mắn khi đại nạn không chết, ngay cả cảm xúc ảo não do Cầu Sinh Lệnh mất tích khó hiểu cũng đã vơi đi không ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.