Tiên Ngục

Chương 271: Chương 271: Lá bài tẩy ra hết




- Ngay từ đầu, ta và sư đệ cố ý giảm thấp uy lực thần thông xuống, chính là vì làm tư tưởng của ngươi buông lỏng, cho ngươi tận khả năng đánh giá thấp chúng ta. Thời khắc mấu chốt, chúng ta mới có thể thi triển ra bổn sự chính thức.

Nói đến đây, Ngọc Thanh nở nụ cười:

- Như thế nào, tư vị không dễ chịu đúng không?

- Hảo, hảo, hảo.

Diệt Lô ngửa mặt lên trời cười to:

- Bản thân khinh địch, chẳng trách người khác.

Đợi cho lúc hắn gục đầu xuống, vẻ tái nhợt trên mặt đã biến mất triệt để, ngay cả Ngọc Thanh cũng không cách nào đoán được, thương thế của hắn rốt cuộc có nặng hay không.

- Nói thật cho ngươi biết, hai quyền kình kia của ngươi, quả thật làm cho ta bị thương không nhẹ.

Sắc mặt Diệt Lô âm hàn, từng chữ đều lộ ra cảm giác băng hàn:

- Bất quá dù vậy, muốn giết chết ngươi, cũng là rất dễ dàng.

Giờ phút này, Diệt Lô đã bộc phát sát khí, thà rằng liều mạng sau khi trở về bị sư huynh trách phạt, cũng phải lập tức giết chết hai tiểu tặc tử này.

Cổ tay vừa chuyển, tay phải của hắn nhiều hơn một thanh pháp bảo kiểu dáng chiến chùy.

Vì muốn cho Ngọc Thanh một kích trí mạng, hắn rốt cục đã vận dụng pháp bảo.

- Bị hai tiểu tử Trúc Cơ kỳ đánh bị thương, phần sỉ nhục, này phải dùng tánh mạng của các ngươi để rửa sạch.

Âm thanh Diệt Lô hung dữ mà nói, chiến chùy trong tay lập tức biến lớn hơn rất nhiều.

- Tùy tiện.

Ngọc Thanh mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng thì vô cùng khẩn trương, đương nhiên biết được, kế tiếp phải đối mặt chính là lôi đình nhất kích, không nhất định có thể chống đỡ qua được.

- Chết…

Diệt Lô đang muốn kích phát chiến chùy, lại không nghĩ...

Rầm…

Phía dưới bọt nước bạo lên, phần phật a, hơn mười cái xúc tua thô to màu xanh lá cây, giống như cự thú trong hồ, từ đuôi đến đầu, nhanh chóng cuốn tới Diệt Lô.

- Đây là cái gì?

Diệt Lô lập tức cả kinh, trong lúc nhất thời, căn bản không nhận ra đây là vật gì.

Những thứ không biết mới là đáng sợ nhất, cho nên, hắn chỉ có thể tạm thời buông tha Ngọc Thanh, hết sức chăm chú ứng đối với mấy dây leo này.

Ba ba ba pằng...

Hơn mười dây leo phát tới, Diệt Lô vận dụng thân pháp trốn tránh, không dám để cho chúng nó tiếp xúc đến thân thể, còn đang cẩn thận nhận xét lai lịch của bọn nó, nhưng vẫn là hoàn toàn không biết gì cả.

Dây leo của Vu tộc đến từ Tiểu Di Tiên Cảnh, vài trăm vạn năm qua đã không có xuất hiện ở Tu Chân Giới, cho dù kiến thức của Diệt Lô uyên bác thế nào, cũng không có thể nhận ra chúng nó.

Hô…

Diệt Lô thử thăm dò thả ra một đạo khí vụ hóa đá, bao phủ mấy dây leo lại, lại phát hiện, khí vụ hóa đá đối với dây leo không hề có tác dụng, thậm chí không tạo được bất luận hiệu quả ngăn trở gì.

Thừa dịp Diệt Lô và dây leo dây dưa cùng một chỗ, Ngọc Thanh lao xuống phía dưới, một đầu đâm vào trong hồ nước. Ngọc Thanh đoán được, những dây leo này nhất định là Tô Triệt làm ra, nhưng vẫn là rất lo lắng cho an nguy của Tô Triệt.

Diệt Lô thông qua thần thức, cũng thấy được hành vi của Ngọc Thanh rất rõ ràng, chỉ có điều, chỉ cần hắn còn không có chạy trốn, để cho hắn xuống dưới cứu trợ một tiểu tử khác lại có thể thế nào.

Vì vậy, cũng không có ngăn trở.

Hơn mười tức qua đi, Ngọc Thanh dùng một mặt pháp thuẫn Linh khí nâng Tô Triệt bay lên ra mặt hồ.

Lúc này, Diệt Lô đã thử rõ ràng, mặc dù những dây leo này cực kỳ cứng cỏi, rất khó chặt đứt, nhưng mà, chúng nó ngoại trừ quật quanh ra, thì không có năng lực gì khác, đối với mình không tạo thành uy hiếp quá lớn.

Hơn nữa, cũng đã tìm được biện pháp ứng phó bọn nó, rất đơn giản, chỉ cần bay cao một chút, vượt qua độ cao ba mươi trượng, thì chúng nó với không tới chỗ của mình. Rất hiển nhiên, chiều dài những sợi dây leo này có hạn.

Diệt Lô lên tới đủ độ cao, thoát khỏi dây leo dây dưa, từ trên cao nhìn xuống Ngọc Thanh, nói ra:

- Hai tiểu tử thúi các ngươi, thật đúng là rất khó giải quyết, ở đâu ra nhiều thứ cổ quái như vậy.

Ngọc Thanh không có lên tiếng, thao túng pháp thuẫn Linh khí, đưa Tô Triệt đi ra ngoài vài chục trượng, huyền phù ở trên không.

Bởi vì trong lòng của hắn tinh tường, kế tiếp sắp sửa phải đối mặt với đả kích nặng nề của Diệt Lô, không hi vọng Tô Triệt đứng quá thân cận, đụng phải ảnh hưởng.

Vừa mới làm xong chuyện này, Diệt Lô đã xuất thủ.

- Lúc này đây, xem các ngươi còn có thể đùa giỡn ra cái dạng gì?

Diệt Lô nổi lên sát ý, đã sớm không còn đùa bỡn chi tâm.

Hô…

Chiến chùy màu tử kim gào thét lao ra.

Thời điểm cự ly tiếp cận đến hơn hai mươi trượng, thanh chiến chùy này đã biến lớn đến giống như một tòa núi nhỏ, lực áp bách vô cùng khủng bố, làm cho Ngọc Thanh không hề có năng lực tránh né, hoàn toàn bị giam cầm ở trong đó. Không hề nghi ngờ, chuôi chiến chùy này chính là một kiện Bảo khí, nếu như bị đánh trúng, Ngọc Thanh tất nhiên sẽ hóa thành một bãi thịt nát.

- Đại Băng.

Ngọc Thanh bạo rống một tiếng, một chưởng đập trúng bộ ngực của mình, lập tức liền có một kim giáp ảo ảnh Chiến thần từ phía sau lưng ngưng hiện đi ra.

Động tác của ảo ảnh Chiến thần và Ngọc Thanh hoàn toàn đồng nhất, bạo nâng một quyền, nộ kích mà ra.

Oanh…

Ảo ảnh Chiến thần phát ra quyền ấn cực đại, trước nhất đánh trúng chiến chùy Tử Kim lao đến trước mặt, một tiếng nổ vang, quyền ấn tiêu tán, thể tích chiến chùy Tử Kim cũng kịch liệt co rút lại, thân chùy biến thành dài hơn hai trượng.

Bất quá, thể tích như thế đối với một người mà nói, cũng thuộc về loại rất là to lớn.

Hơn nữa, khí thế lao tới của nó không giảm, như cũ lao về phía Ngọc Thanh đập tới.

Oanh…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.