Tiên Ngục

Chương 177: Chương 177: Công tác tư tưởng




Tô Triệt tiếp tục truyền âm nói ra:

- Ta chỉ là đến tìm kiếm bảo vật, cùng những tầm bảo giả kia đồng dạng, đều là vì nguyên nhân nào đó bị buộc bất đắc dĩ, mới có thể tiến vào Thánh Địa Vu tộc. Cũng có thể nói, ta và ngươi đồng dạng, đều khát vọng có thể còn sống rời khỏi nơi này.

- Ta không tin.

Xà nữ lập tức phản bác, bất quá, nàng cũng là yên lặng không tiếng động truyền âm, nói rõ, tuy trên miệng nàng không tin, nhưng trong nội tâm vẫn còn có chút xúc động.

Tô Triệt tiếp tục nói:

- Kế tiếp, ta cần ngươi xuất ra dũng khí cùng khiêu chiến vận mệnh, hoặc là nói, cầm tánh mạng của mình làm tiền đặt cược, nếu ngươi đánh cuộc thắng, có thể đạt được tự do một lần nữa, còn sống rời khỏi Thánh Địa Vu tộc.

- Đánh cuộc như thế nào?

Xà nữ cười nhạt một tiếng, cảm giác như chuyện hắn nói cho nàng là một chuyện cười.

- Nếu ngươi tin tưởng ta, ta lợi dụng thân phận Vu tộc, mang ngươi đi ra ngoài.

Ngữ khí Tô Triệt bình thản nói:

- Ta là một Vu nhân, ở trong thánh địa Vu tộc này, có được ưu thế mà Nhân Yêu Ma tam tộc không có. Ta có năng lực cùng cơ hội, không phải sao?

Xà nữ khanh khách mà cười, tiếng cười thanh thúy quanh quẩn bốn phương, giống như là âm thanh của tự nhiên, bất quá, nói chuyện vẫn là bảo trì phương thức truyền âm:

- Ta biết rõ ngươi là một Vu nhân, chỉ là, ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi, dựa vào cái gì giao vận mệnh cùng tánh mạng của mình vào tay ngươi? Ngươi cho ta là người ngu sao? Mục đích của ngươi, chỉ là vì lừa ta không chống cự, nghển cổ chịu chết mà thôi.

- Đúng vậy, nếu đổi lại là ta, cũng sẽ nghĩ như vậy.

Tô Triệt kiên nhẫn nói ra:

- Như vậy, ngươi cần ta làm như thế nào, mới có thể tin tưởng lập trường của ta và ngươi là giống nhau?

- Rất đơn giản a.

Thần sắc Xà nữ dí dỏm cười nói:

- Ngươi trước tin tưởng ta, giao tánh mạng của ngươi cho ta, có thể chứng minh thành ý của ngươi, ta sẽ lấy ra tín nhiệm đồng dạng trả lại ngươi.

- Vậy không được.

Tô Triệt cũng cười:

- Tình huống chúng ta không giống nhau, ngươi hận ta, nhưng ta không hận ngươi, đúng không?

Xà nữ lệch cái đầu ra cân nhắc một hồi lâu, mới nói:

- Không được, hơn một nghìn năm không nói chuyện với người, đầu óc của ta không quá linh quang, sắp bị ngươi quấn hôn mê... Dù sao, ta chính là không tin ngươi.

Tô Triệt có kiên nhẫn vô hạn, đang định chậm rãi câu thông cùng nàng, lại nghe lão Hắc truyền đến cảnh báo:

- Chủ nhân, trên mặt nước này hơn ba mươi đệ tử tầm bảo, cùng một chỗ bơi xuống.

Xà nữ cũng có cảm ứng, lập tức ngẩng đầu, nhìn phía trên hồ nước.

- Chết tiệt.

Xà nữ nhỏ giọng mắng:

- Hắn vừa muốn bức ta đi giết người.

- Đi thôi, không cần phải đối kháng cùng hắn.

Tô Triệt ấm giọng nói ra.

Xà nữ cúi đầu xuống, thật sâu nhìn xem Tô Triệt...

Trong lúc đó, khuôn mặt nàng đại biến, vô hạn ôn nhu, trong nháy mắt biến thành bộ dáng yêu quái dữ tợn, tuy vẫn là hình người nửa người trên, trên mặt cùng trên ngườilại bao trùm một tầng lân phiến màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây, hai cây răng nanh dài nhỏ, cũng tử trong môi đâm đi ra...

Cái bộ dáng này, đã không có một chút quan hệ nào với hai chữ “xinh đẹp”. Trước sau hai hình thái tương phản cực lớn, khiến cho Tô Triệt tắc luỡi không thôi.

- Nha.

Nàng phát ra một tiếng tê minh chói tai, từ trong cửa sổ bay vút lên, thân hình thật dài uốn lượn vặn vẹo, rất nhanh xuyên thấu tầng lồng khí kia, tiến nhập trong hồ nước.

Tiến nhập trong nước, tốc độ của nàng càng nhanh hơn, giống như Giao Long hướng về phía những người tầm bảo đang lặn xuống kia bơi đi...

- Aiiii.

Tô Triệt thở dài một tiếng, mình cũng nói nguyên do không rõ ràng.

Bất quá, nàng đã ly khai, trong viện chỉ còn có Tô Triệt, thừa dịp khe hở này, khẳng định phải đi qua tất cả các gian phòng tìm tòi một phen, nhìn xem có thể có thu hoạch gì hay không.

Tô Triệt trước nhất đã chọn tòa lầu mà xà nữ ở lại, trong nội tâm đoán rằng, nếu như có bảo bối gì, nhất định nàng sẽ sưu tầm cất vào nơi ở của mình.

Đại sảnh lầu một không có gì, gia cụ bài trí đồng dạng đều không có, không thể nghi ngờ, theo thời gian trôi qua, hết thảy gì đó đều đã tiêu tán.

Thang lầu ngược lại là hoàn hảo không tổn hao gì, Tô Triệt cho rằng, thang lầu cùng cả tòa nhà là một thể, cũng là một bộ phận của Tiên phủ, cho nên mới có thể trăm vạn nămbất hủ a.

Lầu hai không có gì...

Lầu ba cũng là không có gì

Cả tòa lầu, vật gì cũng không có, Tô Triệt thất vọng, không khỏi lắc đầu, trong lòng tự nhủ:

- Thời gian kham khổ như vậy, thật sự là không biết, nàng là vượt qua như thế nào? Hơn một nghìn năm ở đây a...

Nắm chặt thời gian, hắn lại đi phòng khác, cũng đều là không có gì, gì cũng không có.

Cuối cùng, tìm được một gian khố phòng, cuối cùng là có chỗ phát hiện.

Vì cái gì nói nó là khố phòng?

Bởi vì căn phòng này chỉ có cửa chính, không có cửa sổ, cửa phòng đóng chặt, đẩy như thế nào cũng đẩy không mở, năng lực dò xét của lão Hắc cũng không thể thẩm thấu đivào. Tô Triệt liền cho rằng, chỉ có khố phòng, mới có thể xếp đặt nghiêm mật như thế.

Ầm ầm...

Phía trên hồ nước, tình hình chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, bất quá, không có tạo thành bất luận ảnh hưởng gì đối với tòa viện. Thượng cổ Tiên phủ, há lại là một đám Luyện Khí tu sĩ có thể rung chuyển.

Tô Triệt và lão Hắc chẳng quan tâm giao chiến trên kia, toàn lực ứng phó, nắm chặt thời gian phá giải cửa phòng trước mặt...

Chỉ là, vẫn là câu nói kia, khố phòng của thượng cổ Tiên phủ, há là một tu sĩ Luyện Khí có thể phá giải

Bận việc một thời gian ngắn, đối với cái cửa gỗ nhìn như rất bình thường này, lại không có biện pháp nào mở ra. Tô Triệt cũng không dám quá mức bạo lực, sợ dẫn phát cả tòa Tiên phủ phản kích, mình chỉ là một tiểu nhân vật, khẳng định sẽ không ngừng lăn qua lăn lại.

Lại một lát sau, lão Hắc nhắc nhở:

- Chủ nhân, nàng đã trở lại.

- Ừ.

Tô Triệt thấp giọng lên tiếng, vẫn là ghé vào khe cửa tinh tế nghiên cứu.

Thẳng đến khi xà nữ kia biến trở về dung nhan tuyệt mỹ, trở lại trong sân, đi tới sau lưng Tô Triệt cách đó không xa, hắn cũng không quay đầu lại, tiếp tục nghiên cứu cánh cửa kia.

Xà nữ nhìn thấy bóng lưng Tô Triệt, trong mắt thoáng hiện sát khí, rồi lại tiêu tán rất nhanh, cũng không biết nàng là nghĩ như thế nào, chỉ là nhẹ nói nói:

- Ta ở trong này hơn một nghìn năm, cũng không có thể mở ra cánh cửa này.

Tô Triệt cũng không có quay đầu lại, chỉ là trầm giọng hỏi:

- Giết hết bọn họ rồi sao?

- Không có.

Xà nữ nhàn nhạt trả lời:

- Quá nhiều người, thoáng cái giết không nổi, bị bọn họ chạy thoát hơn phân nửa.

Lại bận việc trong chốc lát, cuối cùng Tô Triệt tạm thời buông tha cho cánh cửa này, thở ra một hơi dài, quay đầu trở lại truyền âm nói ra:

- Tốt lắm, tiếp tục thương lượng chuyện tình của chúng ta một chút a.

- Có cái gì để nói.

Mục quang Xà nữ thê lương nói:

- Còn không phải là vô lực chống cự một phen, cuối cùng nhất cũng là bị ngươi giết chết sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.