Tiên Ngục

Chương 144: Chương 144: Câm miệng cho ta




- Tô Triệt, sao ngươi còn dám trở về?

Linh Lung từ bên ngoài mấy trượng nhảy tới, một bả nắm lấy cánh tay Tô Triệt, mặt đầy lo nghĩ mà đè thấp giọng:

- Ngươi không phải chạy thoát rồi sao? Cần gì còn muốn trở về? Nhanh, nhanh, đi mau, ta coi như chưa thấy qua ngươi!

- Trốn?

Tô Triệt cau mày nói:

- Trốn cái gì mà trốn? Tại sao ta phải trốn? Nửa năm nay, ta chỉ là bế quan mà thôi. Sư tỷ, ngươi xem, hiện tại ta đã là Luyện Khí tầng chín rồi, chính là vì gặp phải bình cảnhcủa cảnh giới Luyện Khí Đại viên mãn, lúc này mới trở về sư môn, muốn được Ngọc Thanh sư huynh chỉ điểm.

- Chỉ điểm cái rắm!

Linh Lung oán hận nói:

- Ngươi đại họa lâm đầu còn biết không? Vẫn là ngẫm lại chết như thế nào thì viên mãn đi.

Hận thì hận, nhưng vẫn là không ngừng đẩy hắn:

- Đi mau, đi mau, ngươi cái đồ ngốc, sau khi dịch dung lặng lẽ chạy đi, hiện tại còn kịp.

Lại không nghĩ rằng, đã không còn kịp rồi.

Bên ngoài trụ sở của Linh Lung, truyền đến tiếng nói của Trần tổng quản dược viên tầng một:

- Linh Lung sư muội, Tô Triệt trở về rồi đúng không, ta đã đưa tin cho sư tôn rồi. Sư tôn ra lệnh, bảo ta mang theo hắn, tiến về Huyền Cơ Kim Điện.

Khi Tô Triệt trở về, nghênh ngang không có che lấp, lúc đi ngang qua dược viên tầng một sớm đã bị Trần tổng quản thấy được. Trần tổng quản một mực ghi hận lấy cháu của mình bởi vì Tô Triệt mà hạ lạc không rõ, há có thể buông tha cơ hội trả thù này.

Trong phòng, Tô Triệt gật đầu nói:

- Tốt, đi gặp sư tôn, ta không có làm việc gì trái với lương tâm, có cái gì sợ chứ.

- Ngươi thật sự không có làm việc trái với lương tâm?

Linh Lung nghiêng đầu hỏi:

- Thiên Vật Phong Chân Chân sư tỷ, mất tích suốt nửa năm, chuyện này không quan hệ với ngươi?

Trong nội tâm Tô Triệt đầu tiên là lộp bộp thoáng một phát, trong lòng tự nhủ, thật đúng là bị mình đoán trúng, nhưng ngoài miệng vẫn là lẽ thẳng khí hùng:

- Nàng mất tích, liên quan gì đến ta, nàng là đệ tử chân truyền Trúc Cơ trung kỳ, ta có năng lực gì can thiệp hành tung của nàng.

- Cái kia tốt, nếu trong nội tâm ngươi một chút cũng không lo lắng, vậy thì tìm sư tôn làm chủ.

Linh Lung cuối cùng nhắc nhở:

- Tô Triệt, ta có thể nói cho ngươi biết, nhân vật cấp bậc như sư tôn, thần thông pháp thuật cao thâm mạt trắc, nếu trong lòng ngươi có tâm địa gian giảo gì, một chút cũng không dấu diếm được.

- Không có việc gì, ăn ngay nói thật mà thôi, không cần có gì giấu diếm.

Thái độ của Tô Triệt vẫn là rất mạnh.

- Vậy thì được rồi.

Linh Lung thoáng có chút yên lòng rồi.

Sau đó, Tô Triệt đi theo Trần tổng quản, xem như bị hắn tạm giam đi ra khỏi Dược viên linh thảo, lại hướng về phía Huyền Cơ Phong.

Đi không bao xa, Trần tổng quản còn chưa kịp châm chọc khiêu khích đối với Tô Triệt, sau lưng, Ngọc Thanh vừa mới nhận được tin tức đã đuổi theo.

- Tô sư đệ.

Ngọc Thanh cũng không có nói nhảm, chỉ là ngữ khí rất nặng:

- Ta chỉ hỏi ngươi, có cần ta đi tìm đại bá, cầu tình thay ngươi hay không?

- Không cần, đa tạ sư huynh.

Tô Triệt cũng trả lời đồng dạng dứt khoát.

- Vậy thì tốt, ta chờ tin tức tốt của ngươi.

Ngọc Thanh quay người mà đi.

Tô Triệt cùng Trần tổng quản theo đường núi tiếp tục đi về phía trước, đi trong chốc lát, Trần tổng quản cười hắc hắc:

- Tô sư đệ, đạo pháp ngươi rất sâu ah, trước kia, vốn là khiến cho cháu ta bóng dáng cũng không có, về sau, còn có thể làm cho Thiên Vật Phong đệ tử chân truyền Chân Chân sư tỷ cũng... Ha ha, lợi hại, lợi hại, bội phục, bội phục.

- Lợi hại sao?

Tô Triệt cười lạnh truyền âm trả lời:

- Rất nhanh sẽ đến lượt ngươi.

Sở dĩ truyền âm nhập mật, là không muốn lưu lại thanh âm để bị hắn bắt được.

Trần tổng quản biến sắc, trừng tròng mắt nói ra:

- Tô Triệt, có bản lĩnh, ngươi đem những lời này nói rõ rệt ra!

- Ta nói lời gì sao?

Tô Triệt cố ý giả bộ hồ đồ, buông tay nói:

- Trần tổng quản, Chân Chân sư tỷ đương nhiên ta nhận thức, nhưng mà, cháu trai gì kia của ngươi, ta lại chưa từng gặp qua, cũng không hiểu được người khí lượng nhỏ hẹp như ngươi, cũng có thể có cháu trai. Còn tưởng rằng, thân nhân của ngươi đều bị ngươi hại chết rồi chứ.

Cho đến ngày nay, Tô Triệt căn bản không thèm để ý thân phận tổng quản kia.

- Ngươi...

Trần tổng quản tức giận đến râu tóc loạn chiến, chỉ vào Tô Triệt nói ra:

- Ngươi chớ có mạnh miệng, ngươi sắp chết đến nơi rồi biết không?

Tô Triệt biểu hiện ra lạnh lùng cười cười, không hề nói gì, coi như chẳng muốn đấu võ mồm với hắn, trên thực tế, lại là truyền âm nói ra:

- Trần tổng quản, ngươi không cần nhiều lời ở chỗ này, có bản lĩnh, ngươi đi tới chỗ sư tôn tố cáo ta làm cháu của ngươi mất tích. Ta hỏi ngươi, ngươi có can đảm này sao? Ngươi thanh minh được cho mình sao?

Sắc mặt Trần tổng quản khó coi, lập tức nghẹn lời.

Lúc trước, hắn là xuất phát từ tham niệm, mới có thể mưu đồ cùng cháu trai, nửa đường chặn giết Tô Triệt, ý đồ đạt được trị liệu linh thảo cùng với công pháp tu luyện của Tô Triệt. Chuyện này, nếu thực là nói đi ra, hắn phạm phải tội mưu hại đồng môn bất thành, hành vi này đồng dạng không thể tha thứ.

Về phần đơn phương vu hãm Tô Triệt, không thừa nhận mình có những ác niệm kia, Trần tổng quản cũng không có tin tưởng có đảm lượng, có thể ở trước mặt Huyền Cơ Tôn Giả đùa bỡn tâm cơ. Một khi sự tình nháo lên, như vậy hắn chỉ có thể sống đến đây mà thôi.

Bởi vậy, Tô Triệt lường trước một chút cũng không sai, hắn xác thực không dám!

- Không dám sao?

Tô Triệt cười lạnh truyền âm:

- Không có lá gan này, vậy câm miệng cho ta! Thứ mất mặt xấu hổ, nếu ta sắp chết đến nơi rồi, nhất định cũng sẽ kéo ngươi chết cùng.

Trần tổng quản thiếu chút nữa bị tức nổ phổi, lại chỉ có thể ngoan ngoãn câm miệng.

Giờ khắc này, hắn thật đúng là hối hận cuống quít: ngươi nói một chút xem, đang êm đang đẹp, tại sao phải trêu chọc một người điên như vậy, ngay cả đệ tử chân truyền của Thiên Vật Phong hắn cũng dám xuống tay, mình chỉ là một tổng quản nho nhỏ, trong mắt hắn lại được coi là cái gì.

Lần này, Trần tổng quản cũng bắt đầu kinh hồn táng đảm, hoảng loạn, e sợ Tô Triệt có chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, bị phán lấy cực hình, đến lúc đó, hắn thật sự sẽ giống như chó điên loạn cắn loạn gặm, vạch trần mình ra để chết chung với hắn. Dù sao hắn cũng phải chết rồi, còn có cái gì có thể bận tâm đây...

Hối hận cũng không còn kịp rồi, Trần tổng quản đã là đâm lao thì phải theo lao, mua dây buộc mình, chỉ có thể sợ hãi rụt rè theo sát bên người Tô Triệt, chậm rãi đi lên đỉnh núi.

Đến lúc này, khí thế giữa hai người hoàn toàn thay đổi, giống như là Tô Triệt ngẩng đầu mà áp giải Trần tổng quản tâm thần có chút không tập trung, tiến đến Huyền Cơ Kim Điện hỏi tội.

Huyền Cơ Kim Điện.

Sau khi đi vào, Tô Triệt liền chọn một cái bồ đoàn quỳ ngồi xuống, Trần tổng quản thì mang đầy bụng sầu lo, xám xịt rời đi. Đưa Tô Triệt đến chỗ này, nhiệm vụ của hắn cũng coi như hoàn thành, muốn ở lại chỗ này nghe một đến tột cùng là chuyện gì là chuyện không thể nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.