Tiên Ngục

Chương 870: Chương 870: Ám toán Tuyết Ngọc (thượng)




Hình thức rõ ràng có lợi đối với Tô Triệt nhưng bọn người Tuyết Ngọc Tiên Tử cũng không dám phản bác nửa câu, quy tắc một khi đã được định, kết quả xúc phạm nó nhất định sẽ rất thế thảm.

Bàn giao xong tất cả, đầu lâu cực lớn của thần bí lão giả cũng theo đó biến mất. Bất quá, lần xuất hiện này của hắn có vẻ như đã tạo ra ưu thế cục diện rất lớn cho Tô Triệt, trên thực tế, cũng tạo thành tổn thất rất lớn cho hắn.

Tổng cộng cũng chỉ có hơn sáu mươi linh hồn nô bộc Nguyên Anh kỳ, nhưng đều đã bị tịch thu cả rồi.

Mặc dù thông qua công năng linh hồn liên thông của Tiên Ngục tầng bốn có thể xác định được, những nô bộc Nguyên Anh kia đều còn sống, không bị thần bí lão giả xử tử, nhưng kế tiếp, Tô Triệt sẽ gặp phải cục diện khó xử khi không có người nào để dùng.

Hơn nữa, Tô Triệt cho rằng, những linh hồn nô bộc kia một khi rơi vào tay thần bí lão giả, còn muốn trở về, cơ hồ là chuyện không thể nào.

- Tổn thất cực lớn ah!

Lão Hắc than thở trong Tiên Ngục, càng đau lòng muốn chết.

Tô Triệt đương nhiên cũng đau lòng, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể điều chỉnh tâm tính, biểu hiện bộ dáng trầm ổn, cười lạnh nói với bốn người Tuyết Ngọc Tiên Tử:

- Thế nào, chư vị, bây giờ là cục diện năm đối bốn, các ngươi còn định động thủ với ta sao?

Hai đầu dị thú ngạc thuồng luồng và quái điểu phát ra tiếng Xi.. Xiiii.., rõ ràng phụ họa cho Tô Triệt; Cự nhân Hồng Cự cũng vung vẩy đại côn, nhìn chằm chằm bọn hắn.

Cách nghĩ Tô Triệt là trong trận doanh bên mình, lấy Hồng Cự là có thực lực mạnh nhất, một mình hắn có thể tiếp được hai gã cường giả Đại Thừa kỳ của đối phương; Ngạc thuồng luồng và quái điểu lại đối phó một người, như vậy, mình và Tiểu Hắc chỉ cần ngăn chặn Tuyết Ngọc Tiên Tử. . . Phương thức phân phối như vậy, hẳn là có thể chiến thắng được.

Bốn người Tuyết Ngọc ở đối diện đương nhiên biết được, một khi bị giải trừ ưu thế nhân số thì chỉ bằng vào bốn người mình mà muốn thực hiện mục đích “bắt sống Thiên Vũ” thì cơ hồ không thể nào được.

Vì vậy, Tuyết Ngọc Tiên Tử sắc mặt bình tĩnh chậm rãi nói:

- Dưới loại cục diện này, động thủ đối với chúng ta đã vô ích rồi, cho nên, Thiên Vũ đạo hữu muốn làm chuyện gì thì kính xin tiếp tục là được, về phần chúng ta.

Nói đến đây, nàng nhàn nhạt mà cười:

- Riêng cá nhân ta mà nói, khẳng định vẫn sẽ tiếp tục đi theo ngươi.

Tuyết Ngọc Tiên Tử sở dĩ nói như vậy, là vì nàng đã có được khối Cầu Sinh Lệnh mình cần, mà ba người Ly Cứu, Hồng Vận cùng Phi Linh chỉ có một khối Cầu Sinh Lệnh, kế tiếp, ba người bọn hắn nếu không dốc hết tiền cược lên trên người Tô Triệt thì có lẽ sẽ tạm thời tách ra với Tuyết Ngọc Tiên Tử, tìm những Cầu Sinh Lệnh khác.

Ba người Ly Cứu mặt ngoài im lặng, nhưng nhìn thần sắc thì rõ ràng cho thấy ba người đang truyền âm trao đổi, đối với sinh tử đại sự của bản thân, tuyệt đối không thể quyết định qua loa được. . .

Hồng Cự lại chỉ vào Tuyết Ngọc Tiên Tử cười lớn nói:

- Tô Triệt, nữ nhân này cứ khăng khăng một mực với ngươi như thế, mặc kệ như thế nào cũng muốn tiếp tục đi theo ngươi. Ta xem ah, dứt khoát, ngươi dứt khoát thu nàng thành nữ nhân của ngươi, nếu thế thì nàng cũng sẽ càng thêm khăng khăng một mực rồi. Đổi lại là ta thì ta sẽ làm vậy ngay!

- Tốt!

Lão Hắc cũng lớn tiếng trầm trồ khen ngợi trong Tiên Ngục:

- Chủ nhân, đề nghị này, ta cho rằng rất không tồi! Nữ nhân như vậy, nếu thu nàng làm tiểu thiếp, hung hăng thu thập một phen, lại đày vào lãnh cung, để cho nàng chà bồn cầu, để cho nàng. . .

Lão Hắc đối với Tuyết Ngọc, rõ ràng có oán khí rất nặng.

Lời Hồng Cự lọt vào tai, bản thân Tuyết Ngọc Tiên Tử lại phong khinh vân đạm, không chút dao động, nàng đã sống trên vạn năm, tràng diện gì mà chưa thấy qua, lời ác độc nào mà chưa nghe qua chứ, há sẽ vì những lời nhàm chán như vậy mà tức giận sao.

Giờ phút này, ánh mắt Tô Triệt nhìn về phía Tuyết Ngọc Tiên Tử lại rất có ý tứ, chằm chằm vào nàng một hồi lâu, mới lắc đầu thở dài:

- Hình dạng cũng tạm được, nhưng tính cách của nàng, không phải là loại hình mà ta thích.

Rống rống. . .

Hồng Cự cất tiếng cười to, hắn lại lần nữa được tự do tâm tình xác thực vô cùng tốt, tùy tiện đàm tiếu một câu đã có thể khiến hắn cười lớn rồi.

Thế nhưng Tuyết Ngọc Tiên Tử vốn tưởng sẽ đối đãi lạnh nhạt, nhưng nghe được lời này của Tô Triệt lại cười một tiếng, nhẹ giọng hỏi:

- Thiên Vũ đạo hữu, giữa ta và ngươi cũng không hiểu nhiều về nhau lắm, sao ngươi biết được tính cách chân thật của ta thế nào chứ?

- Huống hồ, trước mắt mà nói, giữa ta và ngươi là quan hệ đối địch, sao ngươi có thể đánh giá ta chính xác chứ?

- Ngươi căn bản không biết tính cách của ta, sao có thể xác định ta không phải loại hình ngươi thích?

Tuyết Ngọc Tiên Tử xưng hô Tô Triệt là “đạo hữu” rõ ràng đã xem Tô Triệt thành đối thủ đồng cấp chân chính của mình rồi.

Mặc dù tu vi chân thật của nàng là Đại Thừa kỳ, mà Tô Triệt vẫn chỉ là Hóa Thần Kỳ, nhưng Tuyết Ngọc Tiên Tử cho rằng, Tô Triệt có được rất nhiều ưu thế mà dù là cường giả Đại Thừa kỳ cũng không có nói thí dụ như: số mệnh ngập trời của hắn!

Không lâu sau, ba người Ly Cứu, Hồng Vận và Phi Linh đã đưa ra quyết định, tạm thời ba người bọn hắn sẽ tách khỏi Tuyết Ngọc tiên tử, đi tìm Cầu sinh lệnh khác. Bởi vì bọn hắn không đủ tin tưởng có thể bắt giữ Tô Triệt, không dám đặt tất cả tính mạng của mình lên người Tô Triệt.

Chuyến này của ba người chẳng thu hoạch được gì, bị Thần bí lão giả tịch thu số tiền Nguyên Anh lớn thì có thể bọn hắn không quan tâm. Mấu chốt là lãng phí hai canh giờ tiếp cận, thật đúng là khiến bọn hắn đau lòng không thôi.

Bất quá, ba người Ly Cứu cũng không vì vậy mà oán trách Tuyết Ngọc tiên tử. Dù sao thì mục đích ban đầu của mọi người là bắt sống Tô Triệt, huống hồ trong tay Tô Triệt còn có hai khối Cầu Sinh Lệnh, Tuyết Ngọc tiên tử có thể kịp thời thông tri tin tức này cho mọi người, coi như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Ba người Ly Cứu rời đi, chỉ còn Tuyết Ngọc tiên tử là vẫn vô cùng chấp nhất theo đuôi Tô Triệt tìm cơ hội. Nàng tựa hồ rất tự tin, dù giai đoạn hiện tại thì Tô Triệt chiếm ưu thế nhân số, hơn nữa lại có một vị bảo tiêu thực lực cường hãn như Hồng Cự, nhưng cũng không thể gây khó dễ cho nàng.

- Tô Triệt, có muốn giải quyết nàng ngay tại chỗ không? Hay là ngươi hi vọng nàng tiếp tục theo đuôi?

Hồng Cự lớn giọng, dù hắn đã hạ thấp âm thanh nhưng Tuyết Ngọc Tiên tử ở bên ngoài trăm trượng cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

- Đương nhiên không muốn nàng tiếp tục đi theo. Nhưng muốn giải quyết nàng thì ta có cảm giác rất không có khả năng, nữ nhân này cực kỳ khó chơi.

Nói xong những lời này, Tô Triệt lại đổi giọng:

- Bất quá, chúng ta đã có ưu thế thì cũng nên thử một lần mới đúng. Hồng Cự ca, nhờ ngươi đuổi theo nàng, nếu có thể diệt sát tại chỗ thì càng tốt.

Về phần có thể bắt sống được Tuyết Ngọc hay không thì Tô Triệt thật sự không hi vọng xa vời như vậy.

- Tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.