Tiên Hà Phong Bạo

Chương 1107: Chương 1107: Quét ngang Cửu Tinh. (1)




Một khi Tông Như Ma nhúng tay, liền có thể lôi đình trảm giết Đế Tôn. Trong khoảnh khắc phá vỡ chiến cuộc.

Nhưng hắn chỉ là đứng lặng trong hư không, dù ai cũng không cách nào phỏng đoán tâm lý.

Mà đám cường giả đỉnh cao của Hoàng Thiên Thánh Triều lại cảm thấy áp lực, có một loại cảm giác phập phòng lo sợ.

Ai mà biết được Tông Như Ma sẽ ra tay khi nào?

Trong chiến tranh bên ngoài vực, phàm là trận chiến Tông Như Ma nhúng tay, cơ hồ không có khả năng bại!.!

Dù là năm đó tiến công Hoàn Vũ Giới, Nhiên Ma quân đoàn tiến quân thần tốc, nếu không có thần tích tiên nhân “Thông thiên tam giai”, cũng sẽ không rút quân.

A… Ông!.!

Đột nhiên đối diện Tông Như Ma trong hư không sinh ra một đám rung động thần bí.

Nguyệt quang Bí Châu của Từ Huyền đột ngột sinh ra cảm ứng.

Tiếp theo, một đoàn thân ảnh mộng ảo thâm thúy tại sâu trong giới thiên hiển hiện.

Đó là hư ảnh nam tử nho nhã tuấn lãng, sắc mặt lạnh lùng, không mang theo một tia cảm tình, ánh mắt trống rỗng, bên trong sắc thái thâm thúy nội liễm phảng phất có thể bao dung thiên địa vạn vật.

Chỉ là một đoàn hư ảnh, thần cảm Từ Huyền chạm đến, lại phảng phất giống như vũ trụ vô tận, biến hóa vô hạn, hoàn toàn sờ không được hư thật.

- Thiên Sư!.!

Một phương Hoàng Thiên Thánh Triều, rất nhiều cường giả đỉnh phong mặt lộ vẻ vui mừng, hơi buông lỏng một hơi.

- Thần Huyễn Thiên Sư, bổn tọa đích thân tới, ngươi ngay cả chân thân cũng không hiện ra?

Tông Như Ma khóe miệng nhếch lên tiếu ý.

Hư ảnh hàng lâm kia là tồn tại cùng loại thần hư phân thần phân thân nhưng lại rất khác biệt.

Từ Huyền từ phía trên cảm thụ không được sóng sinh mệnh, ngay cả sóng linh hồn cũng không thể bắt, đoàn hư ảnh kia phảng phất là lăng không tạo thành.

- Tông Như Ma, như ngươi mong muốn, trăm ngày sau. . . Hoàng Thiên Bản Nguyên Giới gặp!.!

Thanh âm Thiên Sư có một loại lạnh lùng như người máy, không có bất kỳ tình cảm nào.

Từ Huyền thậm chí hoài nghi, thiên sư đó đến cùng có phải sinh mệnh hay không.

- Ha ha!.! Tốt!.! Một lời đã định. Phóng nhãn ngoại giới vực chỉ có ngươi hiểu ta nhất, cho dù chúng ta chưa bao giờ chính thức gặp mặt.

Tông Như Ma gật đầu.

Bá!.!

Thân hình hắn nhoáng một cái biến mất tại chỗ.

Chợt, đoàn hư ảnh của thần huyễn Thiên Sư dần dần nội liễm.

Nhưng trước một sát biến mất, hắn nhìn thoáng qua vị trí Từ Huyền.

Hai đại “Thần sư” biến mất, các cường giả đỉnh cao đang chiến đấu trên chiến trường không khỏi thở phào một hơi.

Sau đó nửa tháng, Hoàng Thiên Thánh Triều tựa hồ nhận được bí mật gì, đem một ít thương binh lính hậu cần rút lui khỏi.

Từ Huyền cùng Liễu Vũ Yên cũng nhận được lệnh rút quân.

Vào đúng ngày này.

Một cổ hàn ý tử vong quen thuộc, tràn ngập thiên hư xuất hiện.

Rất nhiều tu giả rùng mình một cái, nhất là Tuyệt Vô Ảnh cùng Từ Huyền, cảm ứng mãnh liệt, ánh mắt ngay ngắn hướng nhìn về phía một hướng khác.

Biên giới Giới Thiên Hoang vực hiển hiện một thân ảnh đáng sợ đen kịt như gậy trúc.

Đúng là Thái Âm Tử Thần!.!

Trên chiến trường Thiên Lâm Giới, Thái Âm Tử Thần cường đại đáng sợ, xâm nhập nhân tâm.

Từ khi xuất đạo đến nay, Thái Âm Tử Thần tựa hồ chưa từng bại, lại vẻn vẹn nếm qua một lần thiệt thòi trong tay Từ Huyền.

Còn lần này, hàng lâm tới chiến trường, mục tiêu của Thái Âm Tử Thần tự nhiên là Từ Huyền.

Lần trước trạng thái không tốt, còn có thương thế trong người, thất bại trong tay đối phương, lần này tự nhiên muốn tìm cơ hội.

Nhưng giờ phút này, thời cơ rất là không khéo a.

Một phương Hoàng Thiên Thánh Triều đang an bài rút quân. Hoàng Thiên Đại Đế, các vị Đế Tôn, bán bộ Đế Tôn liên thủ tại thông đạo Bản Nguyên Giới cùng cứ điểm phụ cận, hạ trận pháp cấm chế cường đại.

Giờ phút này, coi như là Tam đại cường giả cấp bậc thần sư đích thân tới, cũng khó có thể công phá phòng ngự tường sắt này a.

Thái Âm Tử Thần vẻ mặt không cam lòng, cắn răng quát lạnh nói:

- Từ Huyền, ngươi dám ra đây chiến một trận không?

- Từ Huyền, ngươi dám ra đây chiến một trận?

Thân ảnh Thái Âm Tử Thần đen kịt như gậy trúc, sừng sững trên không “Bản Nguyên Giới thông đạo”, trên cao nhìn xuống, lạnh lẽo quan sát tu giả địch quân bên trong cứ điểm phía dưới.

Một cổ tử vong hàn ý ở giữa màn trời lan tràn ra, cổ uy áp linh hồn này hoàn toàn không thua gì Thần Hư Đế Tôn, thậm chí mang đến khí tức nguy hiểm càng cường liệt!.!

Lập tức, nhiều tu giả tướng sĩ trong cứ điểm gần dặm, ánh mắt nhao nhao quăng hướng Từ Huyền.

- Từ đạo hữu, ngàn vạn không nên ra ngoài a!.!

Hiên Phẫn thấp giọng nhắc nhở.

Từ Huyền nhẹ gật đầu, đối với kêu gào của Thái Âm Tử Thần bỏ mặc.

Cũng không phải hắn sợ Thái Âm Tử Thần, mà là lúc này Hoàng Thiên Thánh Triều toàn quân đều đang phòng thủ rút quân.

Dựa theo kế hoạch của cao tầng Hoàng Thiên Thánh Triều, đại quân sắp sửa rút về Bản Nguyên Giới.

Loại tình huống này, Từ Huyền tự nhiên sẽ không một mình một người đi ra ngoài ứng chiến.

Thái Âm Tử Thần trên mặt không cam lòng, trên không bồi hồi một hồi, tự giác mất mặt cũng đành rời đi.

Hôm nay, cảnh giới linh hồn của Từ Huyền đã tấn chức cấp độ Đế Tôn, Thái Âm Tử Thần cho dù ở vào trạng thái đỉnh phong, tái chiến một lần cũng không có mười thành phần thắng.

Lúc này, đại quân Hoàng Thiên Thánh Triều bắt đầu rút khỏi.

Một phương Ám Thế Thánh Triều tựa hồ đạt được mệnh lệnh nào đó, ở một bên chờ đợi rất ăn ý, không có ý tứ tiếp tục công kích.

Mấy ngày sau.

Thiên Lâm Giới, phía sau Ám Thế Thánh Triều, chỗ đại giới thông đạo truyền đến một cổ khí tức quỷ dị tịch diệt khô lão.

Thời khắc khí tức kia hàng lâm, thiên địa phảng phất nghênh đón thu đông tiêu điều hoang vu.

Rất nhiều cường giả, đặc biệt là tồn tại Đế Tôn cấp đều sinh ra một tia cảm ứng khó hiểu.

Trong đại giới thông đạo, một thiếu niên tóc trắng chậm rãi đi ra, hình dung tiều tụy, lộ ra vẻ già nua.

- Còn thừa lại năm cái… Thiên Tung Cửu Tinh, ngày kết của các ngươi sắp đến!.!

Thiếu niên tóc trắng thấp giọng nỉ non.

Hắn đứng thẳng chi địa, bốn phía thiên địa không có một ngọn cỏ, hết thảy sự vật đều suy bại. Ngay cả thiên địa cũng khó khăn, may mắn thoát khỏi.

Trong Thiên Lâm Giới, thân là mấy vị tân tinh sáng chói trong Thiên Tung Cửu Tinh. Trong lòng bỗng dưng nhảy dựng.

Thanh âm kia không lớn, trái lại rất nhỏ, nhẹ nhàng, nhưng lại rõ ràng rơi vào tai bọn người Từ Huyền.

- Là Cô Huyền!.!

Từ Huyền biến sắc, giơ chiếu thiên cảnh trong tay hắn lên, hiện ra thiếu niên tóc trắng tiều tụy, từ thông đạo bên ngoài bước vào nhập Thiên Lâm Giới.

- Cô Huyền, một trong Thiên Tung Cửu Tinh, thân truyền đệ tử của Ma Sư!.!

- Nghe nói sau khi hắn bế sinh tử, lập chí muốn quét ngang Thiên Tung Cửu Tinh. Hướng tất cả thiên tài ngoại giới vực dẫm nát dưới chân!.!

- Quét ngang Cửu Tinh Thật cuồng vọng!.!

Địch ta song phương không ít cường giả, nghị luận lên.

Sau khi Cô Huyền tiến vào Thiên Lâm Giới, ngũ đại Thiên Tung chi tinh trong đại giới thần sắc đều lộ ra ngưng trọng.

Cửu điện hạ Tuyệt Vô Ảnh hít sâu một hơi, trong mắt lệ quang chớp động, nhưng lại khó có thể che dấu kiêng kị trong lòng.

Lúc này đây, tu vi Cô Huyền đạt tới bán bộ Đế Tôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.