Tiên Đạo Cầu Tác

Chương 2: Q.1 - Chương 2: Đoạt Xá






Vào lúc Từ Phàm cho rằng mình đang chắc chắn sẽ chết, đột nhiên cảm giác được xúc tua của Sơn Tinh Mộc Quái đang quấn quanh mắt cá chân mình buông lỏng, sau đó hắn mất đi khống chế, liền rơi từ giữa trời xuống đất.

Đối mặt với biến hóa đột ngột như thế, vốn dĩ đã ôm tư tưởng phải chết Từ Phàm kinh ngạc không thôi. Mở mắt ra, lại phát hiện Sơn Tinh Mộc Quái này không biết từ khi nào đã đóng lại chiếc miệng mà hồi nãy mở ra muốn nuốt chửng Từ Phàm, xúc tua nhỏ và dài cũng thu hồi quanh thân, chỉ là ánh mắt màu xanh bóng đó lại càng thêm sáng ngời quỷ dị, trừng mắt đề phòng sau lưng Từ Phàm.

Từ Phàm tò mò quay đầu nhìn lại, lập tức chỉ cảm giác thân thể một trận run rẩy, thì ra sau lưng không biết từ khi nào đã xuất hiện một con cự xà màu xanh dài mấy trượng thô kệch, thân màu xanh bóng cuộn thành một vòng tròn, “Rít…….Rít………..” từng tiếng rít không ngừng, ánh mắt màu vàng kim cũng là nhìn chằm chằm không buông vào Sơn Tinh Mộc Quái, hình dáng dữ tợn, hình như bất cứ lúc nào cũng sẽ phát động công kích.

Từ Phàm lại không biết rằng, cự xà này gọi là “Thanh Long Xà”, là dị chủng từ thời thượng cổ còn lưu lại. Thậm chí còn có người cho rằng nó là một loại phân nhánh của long, vừa sinh ra có uy lực và năng lượng rất lớn, trời sinh có thể thở ra độc diễm và sử dụng các loại đạo pháp hệ mộc. con vật này còn có một đặc điểm, chính là nó tuy rằng thân là rắn nhưng lại không ăn thịt, chuyên lấy thực vật cây cỏ làm thức ăn.

Mà Sơn Tinh Mộc Quái kỳ thật chính là một loại thụ yêu, đối với Thanh Long Xà mà nói càng là mỹ vị khó mà đạt được. Cho nên Sơn Tinh Mộc Quái gặp phải nó mới căng thẳng như vậy, ngay cả Từ Phàm cũng không thể ăn được, bởi vì nó đã gặp phải thiên địch rồi.

Sơn Tinh Mộc Quái cũng không phải là Thụ yêu bình thường, thân thể nó cứng như sắt, trên thân càng là có vô số nhành cây có thể làm xúc tua, yêu thú bình thường nhìn thấy nó đều chỉ có đi vòng qua. Nhưng trời sinh vạn vật, luôn sẽ có tương sinh tương khắc, mà con Thanh Long Xà có thể phun ra độc diễm luôn lấy cây cỏ là thức ăn này chính là một trong những số ít các thiên địch của nó.

Tuy đối với những điều này Từ Phàn không biết một chút gì, nhưng hắn lại biết khi hai con quái vật này giằng co lẫn nhau, là thời cơ thoát thân tốt nhât của mình, thế là hắn sau khi rơi xuống đất liền kịp thời bò dầy, cố nhịn cảm giác đau đớn khắp người, nhanh chóng hướng phương xa chạy trốn, chỉ hi vọng cách nơi kinh khủng này càng xa càng tốt. mà hai con yêu thú này do phải phòng bị lẫn nhau, cho nên làm như không biết Từ Phàm bỏ chạy.

Vỗn dĩ, Thanh Long Xà là thiên địch của Sơn Tinh Mộc Quái, thân thông trên người trời sinh khắc chế Sơn Tinh Mộc Quái, vốn dĩ không cần phải thận trọng như thế. Nhưng tình huống hôm nay lại có chút bất đồng, thì ra Sơn Tinh Mộc Quái này đã tu luyện hơn ngàn năm, tu vi cao thâm. Mà Thanh Long Xà mới chỉ tu luyện ba trăm năm mà thôi, tu vi không bằng đối phương, cho nên mới trì hoãn chưa phát động tấn công.

Cuối cùng, Thanh Long Xà vẫn là không thể nhịn được sự hấp dẫn của việc sau khi ăn xong Sơn Tinh Mộc Quái có tu luyện hơn ngàn năm này tu vi sẽ tăng lớn, phun ra độc viêm dẫn đầu công kích tới Sơn Tinh Mộc Quái.

Ngay lập tức hai con ác thú mà ác danh lan xa ở trong Nam hoang bắt đầu đánh nhau kịch liệt, bụi bay mịt mù, cây cối gãy đổ, gió thổi ào ạt, mây bay ầm ầm. cho nên khí tức uy lực phát tán, làm cho dã thú trong chu vi hơn mười dặm đều kinh sợ run lập cập, nhưng cũng không dám có chút gì nhúc nhích.

Lại nói đến Từ Phàm, sau khi chạy ra khỏi rất xa trong lòng nhịn không được thở dài một hơi, biết rằng bản thân đã lượm được một mạng. nhưng không dám dừng lại lâu, vội vàng tiếp tục chạy ra xa.

Nhưng sau khi chạy một hồi lại nhìn không được sự hiếu kỳ trong lòng, muốn biết hai con yêu thú đánh nhau như thế nào. Dù sao Từ Phàm mới 17 tuổi, mặc dù đọc qua một số sách vở, tâm trí so với bạn cùng lứa mà nói trưởng thành hơn, nhưng dù sao cũng là tâm tính của thiếu niên, hơn nữa trước đây cho đến bây giờ chưa từng nhìn thấy yêu thú đánh nhau, cho nên sau khi do dự hồi lâu lại ôm tâm lý may mắn lén lén lút lút quay trở lại.

Thật là người không biết thì không sợ!

Đợi khi Từ Phàm quay trở lại nơi mà mình hồi nãy suýt chút nữa bị ăn thịt, lại phát hiện cuộc chiến đấu giữa hai con yêu thú đáng sợ này hình như đã tiến đến hồi kết.

Chỉ thấy Thanh Long Xà chạy xung quanh Sơn Tinh Mộc Quái với tốc độ cực nhanh, chốc chốc đột nhiên hướng đến Sơn Tinh Mộc Quái phun ra từng đạo độc diễm nóng cháy màu xanh độc ác, nhưng mà tỏ ra có chút kiệt lực, quy mô của độc diễm lần sau nhỏ hơn lần trước, trên người cũng có nhiều chỗ bị nhành cây là xúc tua của Sơn Tinh Mộc Quái đâm thủng vào tạo ra vết tích của vết thương, máu màu vàng chảy đầy trên đất.

Nhưng cùng so sánh với Thanh Long Xà, bộ dáng vừa rồi còn uy phong vô cùng của Sơn Tinh Mộc Quái lúc này lại là nhếch nhác vô cùng. Bởi vì là thụ yêu đắc đạo mà thành, cho nên tốc độ trời sinh của nó là điểm yếu của nó, độc diễm của Thanh Long Xà hầu như mỗi lần đều phun trúng trên thân của nó, lớp da trời sinh cứng rắn vô cùng đối với độc viêm đáng sợ này vẫn không có chút lực nào để chống đỡ. Thậm chí đến bây giờ thân thể của hắn còn có mấy chỗ đang thiêu đốt kịch liệt, mà vòng tròn ban đầu vây quanh thân thể nó bằng mộc ất tinh khí có tác dụng bảo vệ, chỉ còn lại một tầng mỏng manh, hình như bất cứ lúc nào đều có thể bị phá hỏng. những cành lá rậm rạp bây giờ chỉ còn lại một ít cành, mặc dù ngẫu nhiên cũng có thể dùng làm xúc tua trên người để phát động phản kích, nhưng mỗi lần đều vô lực, dưới tốc độ di chuyển cực nhanh của Thanh Long Xà tác cùng là không lớn.

Mặc dù Sơn Tinh Mộc Quái rõ ràng tu vi rất cao thâm, đáng tiếc lần này gặp phải thiên địch, khí lực thần thông toàn thân không có chỗ để sử dụng. cho nên tỏ ra hết sức nôn nóng, không phải phát ra tiếng hí rống đau đớn. nhưng khả năng uy hiếp Thanh Long Xà càng lúc càng nhỏ.

Từ Phàm sau khi chỉ nhìn một lát liền biết được, Sơn Tinh Mộc Quái mà hồi nãy suýt chút nữa ăn thịt mình này đã không thể chịu đựng được bao lâu nữa rồi. Sơn Tinh Mộc Quái vì ăn thịt hổ báo mà sinh ra, cuối cùng lại cũng bị yêu thú khác ăn thịt, đây chẳng lẽ là thiên lý tuần hoàn trong truyền thuyết?

Để tránh việc vẽ rắn thêm chân, Từ Phàm sau khi nhìn thấy Sơn Tinh Mộc Quái rõ ràng không chống đỡ được nữa thì dần dần lùi về sau, muốn trước khi trận chiến kết thúc chạy xa nơi nguy hiểm này.

Nhưng vào lúc này, dị biến đột nhiên xảy ra!

Trong giây phút vẻn vẹn đó, Sơn Tinh Mộc Quái phát ra một tiếng hí rống đau đớn tuyệt vọng, đồng thời mộc ất trên người quang hoa đại thịnh, giãy dụa cử động muốn thoát ra khỏi độc diễm vẫn vây quanh thânh thể của nó, mà thân thể nó nhanh chóng phình lên. Da thịt màu xanh vốn có cũng mơ hồ hiện ra màu máu quỷ dị!

Tiếp theo là một âm thanh cực lớn vang lên, giống như sấm sét đánh xuống vậy.

Thì ra, Sơn Tinh Mộc Quái này sau khi phát hiện bản thân không thể thoát khỏi, với trí tuệ đơn giả của nó có tâm tư đó là từ khi sinh ra phải đồng quy vu tận với Thanh Long Xà. Sau đó, nó đương nhiên tự bạo rồi!

Thanh Long Xà đó khi nhìn thấy dị trạng trong chớp mắt của Sơn Tinh Mộc Quái, bản năng của động vật để cho nó phát giác được nguy hiểm cực độ! Không dừng lại chút nào cả, nó xoay mạnh người ra sau chạy trốn.

Đáng tiếc, Sơn Tinh Mộc Quái này dù sao cũng có tu vi hơn một ngàn năm, uy lực của tự bạo quá lớn, càng huống chi trong khi chiến đấu với Sơn Tinh Mộc Quái hồi nãy, Thanh Long Xà cũng tiêu hao thể lực rất lớn rồi, đối diện với Sơn Tinh Mộc Quái tự bạo là hoàn toàn không thể tránh khỏi, bị tất cả xương cốt máu thịt bắn ra như thế, thân thể bị tàn phá bay lên không trung rồi rơi xuống đất ở rất xa, sau đó co giật mấy cái rồi hoàn toàn bất động.

Tội nghiệp cho Thanh Long Xà này rõ ràng đang chiếm thế thượng phong, cuối cùng lại dẫn đến một cục diện đồng quy vu tận.

Như vậy, trận kịch đấu vô cùng thảm liệt giữa hai con yêu thú đáng sợ, cuối cùng kết thúc bằng đồng quy vu tận.

Mà người duy nhất quan sát trận đấu đó là Từ Phàm cũng không có dễ chịu. Uy lực cực lớn mà Sơn Tinh Mộc Quái tự bạo đó, lại ảnh hưởng đến Từ Phàm đã chạy ra bên ngoài hơn mười trượng! tuy chỉ là ảnh hưởng, nhưng Từ Phàm là xương thịt của con người làm sao có thể thừa nhận chứ. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt một đạo thanh quang chớp lên, sau đó đầu óc đau đớn giống như bị kim đâm vào vậy, ngũ tạng lục phủ giống như muốn nổ tung ra. Rốt cuộc Từ Phàm không thể chịu đựng được đau đớn này, hoàn toàn ngất đi.

Nhưng, chuyện còn chưa kết thúc ở đó.

Đột nhiên, Từ Phàm sau khi ngất đi thân thể lại chớp lên lục quang nhàn nhạt, thân thể của hắn bắt đầu run rẩy kịch liệt, vẻ mặt giãy dụa đau đớn, hình như đang chiến đấu với quái vật gì vậy.

Cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu, bầu trời đã bắt đầu sáng tỏ, Từ Phàm vốn vẫn hôn mê lại đột nhiên mở mắt ra, hai đạo lục quang yếu ớt từ trong đôi mắt hắn bắn ra ngoài, thẳng ra ngoài 3 thước. Tiếp theo hắn từ từ bò dậy, động tác rất kỳ quái, giống như không thích ứng với bản thân mình vậy. sau khi đứng dậy hắn đánh giá thân thể từ đầu đến chân một lần, hình như trước đây chưa từng nhìn qua, sau đó một hồi “ Khè khè, khẹc khẹc ………….” Không phải là tiếng cười của con người từ trong miệng của Từ Phàm đột nhiên vang lên.

Nếu lúc này có tộc nhân quen thuộc Từ Phàm mà nhìn thấy hình dạng của hắn bây giờ, nhất định sẽ há to mồm kinh ngạc, vẻ mặt tràn đầy sự dữ tợn của tên này, còn là Từ Phàm có khí chất ưu nhã mà mình quen biết đây sao?

Vận động tứ chi mấy cái, “Từ Phàm” dường như cuối cùng đã thích ứng với thân thể của mình, sau đó đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, liền chạy đến bên thân thể của Sơn Tinh Mộc Quái vừa mới tự bạo.

“Từ Phàm” lúc này hình như không biết dùng đôi chân để đi, lại quỳ rạp xuống đất dùng hai tay hai chân bò về phía trước, bò rất là nhanh.

Đợi sau khi bò đến nơi Sơn Tinh Mộc Quái tự bạo hồi nãy, Sơn Tinh Mộc Quái vốn đã hoàn toàn không thấy tông tích, chỉ còn lại một mảnh gỗ có vảy vỡ vụn và những xúc tu còn sót lại sau khi tự bạo rơi cả trên mặt đất, cùng với những máu thịt mơ hồ của con Thanh Long xà mà đã bị oanh tạc nổ tung đó.

Chỉ thấy “Từ Phàm” trước tiên đem thân thể xúc tu và vảy đã bị tàn phá của Sơn Tinh Mộc Quái thu thập lại cùng nhau, sau đó đem để trước mặt mình, dường như nhớ đến rồi vuốt ve hồi lâu, tiếp theo đem những miếng gỗ kia và xúc tu hấp thu, rồi chuyện quỷ dị đã xảy ra, chỉ thấy trên những miếng gỗ đó lập tức phát ra tràn đầy sương mù màu xanh nồng đậm, theo sự hập thu của Từ Phàm dần dần theo mũi của hắn tiến nhập vào cơ thể. Theo sự tuôn vào của sương mù, xung quanh thân thể của Từ Phàm từ từ tạo thành một vòng mộc ất chi khí!

Lúc này trời đã sáng hẳn rồi, sương mù màu xanh trong thân thể tàn khuyết của Sơn Tinh Mộc Quái đã bị “Từ Phàm” hập thu hoàn toàn. Chỉ thấy “Từ Phàm” chép chép miệng tiếc nuối, lại bò đến bên huyết nhục mơ hồ của Thanh Long Xà bò qua, sau khi bò đến dưới thân thể của nó, đưa tay vào trong thân thể tàn phá của Thanh Long Xà, hình như đang tìm kiếm cái gì đó. Đột nhiên, “Từ Phàm” phát ra một tiếng kêu kỳ quái, trong thanh âm tràn đầy sự vui mừng và đắc ý, mà lúc này trong tay của hắn bất ngờ cầm một viên ngọc màu xanh, chính là nội đan của Thanh Long Xà!!!

“Từ Phàm” trước tiên là thưởng thức vui đùa một trận với nội đan đó, tiếp theo không có bất cứ do dự gì đem viên nội đan đó nuốt vào trong bụng, vẻ mặt vô cùng hài lòng, lục quang trong mắt cũng gia tăng mãnh liệt quỷ dị.

Sau khi nuốt lấy viên nội đan của Thanh Long Xà, “Từ Phàm” nhìn thấy thân thể huyết nhục mơ hồ của Thanh Long Xà, trong đôi mắt màu xanh bóng bắn ra một tia quang mang cừu hận, đột nhiên nắm lấy thi thể của Thanh Long Xà, sau đó bắt đầu ăn huyết nhục của Thanh Long Xà, tiếng cắn, xé, nhai, nuốt vang lên làm cho người ta nổi cả da gà.

Sau đó không lâu, hình như “Từ Phàm” đã ăn no, từ trên thân thể còn lại của Thanh Long Xà ngẩng đầu lên, vẻ mặt hắn tràn đầy máu tươi, lại còn tùy tiện trét lên y phục, trong hàm răng trắng noãn thậm chí còn dính mấy xơ thịt, hình dáng tỏ ra vô cùng hung tàn, so với hình dáng ưu nhã có chút yếu nhược vốn có của hắn thật là một trên trời một dưới đất.

Thì ra, tối hôm qua lúc Sơn Tinh Mộc Quái tự bạo đó, lại đột nhiên phát hiện con người mà hồi nãy bị mình bắt được đó vẫn còn ở bên cạnh. Thế là bằng vào bản năng nghĩ ra được một con đường sống, trong chớp mắt mà nó tự bạo nguyên thần phủ lên người của Từ Phàm, tiến hành đoạt xá với thân thể của Từ Phàm!!!

Vốn dĩ hành vi dùng nguyên thần để đoạt thân thể người khác này thuộc về đại kỵ của thiên đạo, nhưng Sơn Tinh Mộc Quái bản thân là yêu quái, còn chưa hóa thành hình người, nào hiểu được cái gì gọi là thiên số? càng huống chi nếu thật sự có thể đoạt xá thành công mà nói không chỉ có thể tiêu diệt được thiên địch, còn có thể đoạt được một thân thể nhân loại làm công cụ để tu luyện phải dễ dàng hơn nhiều, cớ sao lại không làm chứ?

Đoạt xa thân thể của người khác vốn dĩ là việc rất khó, nhất là không cẩn thận sẽ nguyên thần tan biến, dù sao nguyên thần cũng rất yếu ớt, hơn nữa là ở trong địa bàn của người khác, nhưng lúc vừa rồi Từ Phàm đã bị tự bạo của Sơn Tinh Mộc Quái làm cho ngất đi, đối với quyền khống chế thân thể yếu đi rất nhiều, mặt khác thân thể của Từ Phàm là một người bình thường, tuy luyện võ từ nhỏ, nhưng nguyên thần của bản thân cũng không cường đại hơn bao nhiêu so với người bình thường khác, đâu có như đối thủ là Sơn Tinh Mộc Quái đã tu luyện hơn ngàn năm? Chính vì như thế, hành động mạo hiểm đoạt xá thân thể lần này tưởng như khó khăn lại dễ dàng thành công!!

Không chỉ tiêu diệt được thiên địch, còn chiếm được một thân thể của nhân loại, Sơn Tinh Mộc Quái vô cùng đắc ý. Ngay khi nó đang đắc ý cười khẹc khẹc, phía chân trời đột nhiên có một đạo ánh sáng màu xanh chớp lên, sau đó hướng đến chỗ của Từ Phàm nhanh chóng bay đến.

“Ấy?” một âm thanh kinh ngạc hoài nghi vang lên trong không trung, tiếp theo một đạo thanh quang sáng lên bên cạnh chỗ của “Từ Phàm” không xa. Sau khi ánh sáng tan đi, lộ ra một Lão nhân đầu đầy tóc bạc, khuôn mặt uy nghiêm cổ xưa đột nhiên xuất hiện trước mặt “Từ Phàm”. Lạnh lùng đánh giá con người của “Từ Phàm” đang toàn thân đầy huyết tích.

“U…. u…..”

Nhìn thấy một Lão nhân thần bí đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của mình, Từ Phàm mà đã bị Sơn Tinh Mộc Quái dùng nguyên thần chiếm cứ thân thế theo bản năng cảm giác được sự uy hiếp rất lớn, loại cảm giác uy hiếp này thậm chí còn mãnh liệt hơn rất nhiều so với Thanh Long Xà ngày hôm qua! Cho nên “Từ Phàm” nhìn Lão nhân thần bí trước mặt đề phòng, trong miệng phát ra những tiếng rít rống uy hiếp. thân thể lại từ từ lùi về sau.

“Hừ! thì ra là con yêu nghiệt ngươi tác quái!! Ta nói làm thế nào có thể đột nhiên cảm giác được ba động mộc ất linh khí ở chỗ này lại mạnh mẽ như vậy, thì ra lại là do ngươi đang đoạt xá thân thể con người!! làm xằng làm bậy như thế, ngươi chẳng lẽ không sợ dẫn đến thiên phạt sao?” Lão nhân căn bản không xem trọng những động tác và sự rít gào uy hiếp của “Từ Phàm” kia, chỉ là sau khi đánh giá nghiêm túc “Từ Phàm” một hổi, đột nhiên lạnh lùng hỏi. Lão nhân nói xong thì cùng lúc đó trên người linh khí bao bọc, uy áp gia tăng.

Nếu Từ Phàm lúc này vẫn tỉnh táo mà nói, nhìn thấy được tình cảnh như thế, nhất định sẽ vui mừng nhảy dựng lên, bởi vì Lão nhân này chính là “Tiên Nhân” mà Từ Phàm vẫn luôn muốn tìm.”!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.