Tiệm Trà Vong Xuyên

Chương 15: Chương 15: Chương 2




Mỗi một mỹ nam phóng túng đều từng có một đoạn tình sử bi thảm với gia thế hiển hách.

Giống như Liễu Lạc Xuyên, đã từng là thiếu niên hào hoa phong nhã, ở trấn Phượng Tiên là tình lang trong mộng của biết bao cô gái.

Liễu gia mở hiệu thuốc, buôn bán dược liệu với bên ngoài để lấy tiền hoa hồng, kiếm không ít bạc. Tìm được cơ hội, Liễu Lạc Xuyên lấy lý do ra ngoài mở mang hiểu biết mà rời khỏi trấn Phượng Tiên, đi du sơn ngoạn thủy.

Dọc đường đi du xuân ngắm hoa, tầm hoa vấn liễu, đi khắp trăm sông nghìn núi, uống hết gió tuyết sương lạnh, cuối cùng cũng có một ngày đến nơi núi cao đất biên cương cát bay đá chạy.

Bởi vì dòng sông di chuyển, nơi đây đã dần dần bị hoang mạc hóa. Dân địa phương rời đi hết, cây cối khô héo, chung quanh hoàn toàn hoang liêu, duy chỉ để lại một đóa hoa ở trong cảnh sắc tươi đẹp lấp lánh rực rỡ, vẫn luôn nở rộ đầy sắc màu.

Nó là cảnh vật cuối cùng của thảo nguyên suy biến thành sa mạc, cháy hết sinh mệnh của mình để bảo vệ vùng đất đang hướng tới cái chết.

Loài hoa tên là hoa Lang Độc.

Liễu Lạc Xuyên từng nhìn thấy nó trong phần giới thiệu của sách thuốc, nói rằng "Cay đắng, lạnh, rất độc", tuy nhiên có thể làm thuốc, nghịch khí, phá tích tụ, trừ đau tim, giải độc.

Vẻ đẹp cố chấp mà hoang dã như vậy, đủ để chấn động người đời.

Liễu Lạc Xuyên mất trăm cay nghìn đắng, chuyển hoa Lang Độc còn sống trong đất hoang đến trồng ở trấn Phượng Tiên, cả ngày cẩn thận chăm tưới, hy vọng nó có thể sống được.

Nhưng cuối cùng vì khí hậu thổ nhưỡng không thích hợp, hoa Lang độc được hắn trồng ở biệt viện ngoại ô ngày một khô héo, dần dà chết hết. Liễu Lạc Xuyên như bị ép đến đường cùng, không biết từ đâu tìm được cách lạ, rót máu tươi hòa vào trong nước thuốc.

Chỉ tiếc việc lấy máu nuôi hoa này vẫn chưa cảm động được trời xanh, ba ngày sau toàn bộ hoa Lang Độc vẫn tàn lụi, đóa hoa khô màu hồng rũ xuống như hồng nhan sắp tàn.

Ủ rũ cúi đầu ở biệt viện một đêm. Sáng sớm hôm sau, Liễu Lạc Xuyên chuẩn bị trở về thành, lúc ra cửa thì thấy một nữ tử mặc hồng y ngã trong bụi hoa Lang Độc.

Thuần sắc hồng như vậy, giống như hoa Lang Độc lúc nở rộ, đẹp đến yêu dị.

"Ôi trời, đây chẳng lẽ là hoa Lang Độc cảm kích thiếu gia ta lấy máu nuôi hoa, đặc biệt biến ra tiểu mỹ nhân để báo đáp ta đấy sao?"

Người đẹp trong hoa tựa hồ như nghe được những lời này, chậm rãi ngồi dậy, quay đầu mắt híp thành hình trăng non nhìn Liễu Lạc Xuyên cười thật ngọt ngào.

"Đúng đó, thiếu gia."

Môi đỏ nàng cười chúm chím, mắt sáng lanh lợi, ở trong mảnh hồng khô lộ vẻ ngọc nát hương tàn như yêu tinh từ trong tranh vẽ đi ra, lại nhu thuận đến kỳ lạ, giống như loại người chỉ cần một cây kẹo hồ lô là có thể lừa về nhà làm ấm giường.

Vừa đúng Liễu Lạc Xuyên chính là kẻ vô sỉ như vậy, vươn tay về phía tiểu mỹ nhân, lộ ra nụ cười giả nhân giả nghĩa.

"Tiểu cô nương, ngươi là từ đâu tới vậy?"

"Nơi rất xa."

"Chuẩn bị đi đâu thế?"

"Không biết."

Gãi đúng chỗ ngứa, Liễu Lạc Xuyên lộ ra bản chất hồ ly: "Vậy theo thiếu gia ta về nhà thì thế nào?"

Tiểu mỹ nhân cắn môi, sóng mắt trong trẻo: "Theo thiếu gia về nhà có gì tốt sao?"

"Theo thiếu gia ta," Liễu Lạc xuyên khẽ nhếch cằm, ánh mắt thâm trầm, "Mỗi ngày sẽ vui vẻ một chút, chính là cuộc sống chúng ta phải cố gắng truy tìm."

Cứ như vậy, tiểu mỹ nhân bị Liễu Lạc Xuyên lừa về nhà, làm nha hoàn thiếp thân.

Tiểu mỹ nhân tên là Lê Chu.

Thân thế của Lê Chu là một câu đố, nàng nói mình tỉnh lại chính là ở chỗ này, chuyện trước kia đều không nhớ. Có lẽ là do tâm trạng như một con chim non, nàng đặc biệt không muốn xa rời Liễu Lạc Xuyên.

Đôi mắt trong suốt không chút tạp chất như vậy, Liễu Lạc Xuyên không tìm được nửa lời nói dối giấu giếm trong đó. Hắn nghĩ, đây thật sự là một tinh linh lạc đường, chờ mình đến cứu rỗi.

Lê Chu đối với Liễu Lạc Xuyên hầu như là nói gì nghe nấy. Nhưng mà chỉ có một điều, nàng chưa bao giờ để Liễu Lạc Xuyên đụng chạm, ngay cả kéo kéo tay đều lắc đầu né tránh, chút góc áo cũng chưa đụng được, điều này làm cho Liễu Lạc Xuyên có lời oán thán.

Trừ cái đó ra, Lê Chu cũng không bao giờ làm mấy chuyện bưng trà rót nước, cởi áo nới dây, việc mỗi ngày nàng làm chính là cười nhẹ nhàng đứng một bên nhìn Liễu Lạc Xuyên oán giận không dứt. Hoặc là tự mình động thủ, hoặc là gọi nha hoàn khác hầu hạ.

"Lê Chu! Ngươi là nha hoàn không tận tuỵ với công việc nhất trên đời này!"

Mỗi khi nghe Liễu Lạc Xuyên oán giận như thế, Lê Chu đều cắn môi kéo góc áo, dáng vẻ người thấy mà thương.

"Thiếu gia làm sao có thể để cho nữ tử yếu ớt như Lê Chu làm những việc nặng này? Bình hoa giống như Lê Chu, chỉ để thiếu gia thưởng thức, vun xới tình cảm sâu đậm của thiếu gia, di dưỡng tâm tính của thiếu gia, đây mới là chức trách của Lê Chu ạ."

Dứt lời, chớp chớp cặp mắt xinh đẹp, lụa hồng buộc tóc trên đầu theo động tác gật gù đắc ý mà hơi hơi vung lên, nhẹ nhàng ngây thơ.

Liễu Lạc xuyên che mặt, khóc không ra nước mắt.

Nữ tử hồn nhiên khéo léo như vậy, cả Liễu gia đối với nàng càng thêm yêu thích, ngoại trừ một người, luôn nói Lê Chu là yêu nghiệt mang đến bất hạnh, nhiều lần muốn đuổi nàng ra khỏi Liễu gia. Nếu không phải là Liễu Lạc Xuyên ra sức ngăn cản, Lê Chu sớm đã không còn nhà để về.

Đó chính là cha Liễu Lạc Xuyên, Liễu Chấn Đông.

Cái tên ngang ngược như thế mà chỉ là một đại phu nhỏ, thật là đáng tiếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.