Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn (Sân Không Vắng Vẻ Tàn Xuân)

Chương 8: Chương 8: Cô đơn một con người




Thường ngày Hoàng đế đi lại trong cung đều chỉ dùng kiệu, thái giám, cung nữ cầm theo các loại đồ dùng đi phía sau, một đoàn dài quanh co đi đến cung Thái hậu. Xưa nay Hoàng đế luôn kính trọng Thái hậu, hắn đi qua cửa thùy hoa (một kiểu cửa xưa có mái bên trên) liền xuống kiệu. Lưu Tiến Trung định đi lên thông báo có ngự giá, Hoàng đế bảo ngừng bước rồi đem theo hai tên thái giám đi vào trong bên trong cung.

Vừa đi vào qua bức tường đã nghe thấy tiếng cười nói an nhàn, đều là từ mấy cung nữ hầu hạ Thái hậu, vui vẻ cười đùa đá cầu trước của điện. Tiết trời cuối xuân, hoa cỏ cây cối trong viện đều là một màu xanh tươi mơn mởn, trước hành lang có bày một chậu hoa thược dược lớn. Mỗi bông hoa nở đều lớn như chiếc đĩa to, muôn hoa khoe sắc giữa một rừng màu xanh vô cùng kiều diễm. Thì ra hôm nay Thái hậu rất vui vẻ, hạ lệnh chuyển cái ghế dài ra trước hành lang để ngắm hoa, đồng thời cho phép cung nữ thoải mái vui đùa náo nhiệt. Mấy cung nữ đang độ tuổi xuân tươi đẹp, có ai mà không ham chơi? Huống hồ lại ở trước mặt Thái hậu, người nào cũng muốn tranh lên trước, thể hiện vô vàn kiểu đá cầu.

Hoàng đế đi vào, tất cả mọi người chẳng ai lưu ý. Một cung nữ đang quay lưng vào tường, một thân nhanh nhẹn chăm chú đá cầu, nào móc, đỡ bằng mũi chân, lòng bàn chân, gót chân, đầu gối, đảo chân ra sau... bao nhiêu kĩ thuật phô bày khiến cho tất cả mọi người đều khen ngợi. Nàng càng đá càng nhanh nhẹn chính xác, ngay cả Thái hậu đang ngồi gần hành lang cũng nhè nhẹ gật đầu. Anh ma ma đứng cạnh bên Thái hậu ngẩng đầu thấy Hoàng đế, bật thốt lên: “Vạn Tuế Gia!”

Lúc này mọi người mới hốt hoảng quỳ xuống tiếp giá. Cung nữ đang đá cầu kia bị dọa giật mình, nàng mất bình tĩnh, chân đá quả cầu thẳng về hướng Hoàng đế. Nàng sợ hãi kêu lên thất thanh, Hoàng đế nhanh chân đỡ lấy quả cầu đang bay tới kia. Cung nữ kia sợ đến mức quỳ rạp xuống, một phần là do thời tiết ấm nóng, một phần là do nàng vừa đá cầu cả nửa ngày nên mặt đỏ hồng hào, trên trán mồ hôi lấm tấm trong suốt như thủy tinh càng tạo nên vẻ ngây thơ động lòng người.

Thái hậu cười bảo: “Họa Châu, xem cái chân của ngươi kìa, suýt nữa là đá trúng ngự giá rồi.”

Cung nữ tên Họa Châu kia chỉ nói: “Nô tì đáng chết!” Nàng không nhịn được liếc mắt trộm nhìn Hoàng đế một cái, không ngờ Hoàng đế cũng đang nhìn về phía nàng, nàng vội vàng cúi đầu xuống, đôi mắt đen nhánh sáng ngời cùng lúc chuyển động, rạng rỡ lấp lánh y như hai viên đá quý.

Lâu nay Hoàng đế rất khách khí với những người bên cạnh Thái hậu, hắn nói: “Đều đứng lên cả đi.” Hắn đem quả cầu giao lại cho Triệu Xương đang đứng phía sau lưng, còn mình thì tiến tới thỉnh an Thái hậu. Thái hậu gọi Anh ma ma: “Còn không mau mang ghế ra cho Vạn Tuế Gia ngồi?”

Đã sớm có người mang ghế tới, Thái hậu lên tiếng: “Hôm nay thời tiết đẹp, hoa nở muôn màu muôn sắc, hai mẫu tử chúng ta ngồi đây nói chuyện luôn đi.” Hoàng thượng đáp “vâng” một tiếng rồi ngồi xuống cùng Thái hậu. Anh ma ma đã sớm cho mấy cung nữ kia lui hết, chỉ giữ lại vài người hầu hạ Thái hậu. Vì Thái hậu thấy Hoàng đế chỉ mặc mỗi chiếc áo dài tơ tằm màu xanh thẫm thêu hoa văn rồng nên bảo: “Tuy bây giờ trời ấm nhưng lát nữa trời tối sẽ lạnh hơn, sao Hoàng thượng lại mặc ít áo như vậy?”

Hoàng đế đáp: “Nhi tử ngủ trưa dậy liền mặc luôn vào, lát nữa hồi cung nhi tử sẽ mặc thêm áo.” Thái hậu gật gật đầu: “Mấy người ở Tứ Chấp Khố đều chỉ biết một mà không biết hai, chẳng chu đáo gì cả. Tuy Lương Cửu Công có tận tâm nhưng cũng có hạn thôi. Nói đến đây lại phải nhắc tới mấy cung nữ lâu năm bên Càn Thanh cung, ba bốn người đã đến tuổi xuất cung rồi nhỉ?” Quay đầu nhìn Anh ma ma một cái, Anh ma ma vội đáp: “Bẩm Thái hậu, lần trước Quý chủ nhân có bẩm báo lại với người chuyện xuất cung của cung nữ các cung, trong đó Càn Thanh cung có bốn người.”

Thái hậu lại gật đầu: “Vậy phải bảo mấy cung nữ trẻ tuổi kia cố gắng học tập cho tốt, nếu không cung nữ lâu năm xuất cung hết rồi, chúng lại không biết hầu hạ chủ nhân thế nào.” Bỗng nghĩ tới một chuyện liền hỏi: “Cung nữ lo liệu chuyện y phục của Hoàng đế lâu nay tên gọi là gì?”

Anh ma ma đáp: “Tên là Vân Sơ.”

“Là đứa nhỏ lần trước thêu túi hoa mai, mặt mày thanh tú, dáng dấp yêu kiều?” Thái hậu hỏi.

“Bẩm Thái hậu, chính là nàng ta.”

“Đứa nhỏ đấy thật khéo tay, bảo nàng lại đến giúp ta làm mấy chiếc túi nữa đi.”

Hoàng đế cười: “Thái hậu yêu thích là phúc khí của nàng ta, từ nay về sau bảo nàng tới hầu hạ Thái hậu đi.” Lương Cửu Công vội gọi Vân Sơ lên dập đầu cảm tạ Thái hậu.

“Ta cũng không thể lấy không của Hoàng thượng được.” Thái hậu cũng cười, rồi chỉ vào Họa Châu đang đứng bên cạnh: “Đứa nha đầu này tuy có chút bướng bỉnh nhưng làm việc cũng chu toàn thỏa đáng, từ hôm nay để nó đến Càn Thanh cung học việc hầu hạ y phục đi.”

“Thái hậu luôn lo nghĩ cho nhi tử, nhi tử lại không thể thường xuyên hầu hạ bên cạnh người, đây là người đắc lực bên cạnh Thái hậu, có thể chăm sóc Thái hậu thay nhi tử khiến trong lòng nhi tử an tâm hơn.” Hoàng đế đáp.

“Cũng là do đứa nhỏ này khá được nên mới bảo nó tới Càn Thanh cung. Mấy người lâu nay hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng đều sắp phải xuất cung rồi, đứa nhỏ này vẫn còn trẻ, để nó cố gắng học hỏi còn có thể phục vụ Hoàng thượng thêm vài năm nữa.” Hoàng đế nghe Thái hậu nói vậy chỉ đành vâng lời nghe theo.

Ngẩng đầu nhìn lên thấy bầu trời xanh lam trong vắt, không hề có một gợn mây, Thái hậu cảm khái: “Hôm nay trời xanh có nắng.”

“Từ giữa tháng giêng trời đã nắng như vậy rồi, đầu tháng hai có rơi một trận tuyết nhẹ, vào tháng ba thì kinh đô và các vùng xung quang chỉ đón được vài hạt mưa. Hạn hán ngàn dặm, cái hạn ngày xuân đã đến, chỉ sợ vài ngày tới vẫn tiếp tục nắng thì việc cày cấy mùa xuân này vẫn phải trì hoãn tiếp.” Hoàng đế tiếp lời.

“Quốc gia đại sự, một người phụ nữ như ta vốn không nên nhiều lời làm gì, nhưng mà chuyện cầu mưa này, tiền triều đều có lệ là do vương công đại thần cử hành, nếu không, cho dù Hoàng thượng tự mình lập thiên đàn (lập đàn tế trời) đi nữa cũng chỉ cần ăn chay vài ngày là được rồi.”

“Nhi tử định tự đi bộ đến thiên đàn, muốn lấy lòng thành cảm động trời xanh, mong đương lúc trời hạn gặp một cơn mưa, giải đại hạn hán cho dân chúng. Thái hoàng thái hậu từng dạy nhi tử, vạn dân trong thiên hạ nuôi dưỡng nên nhi tử, nhi tử chỉ có thể lấy lòng thành của mình đối đãi lại vạn dân trong thiên hạ. Đi bộ vài dặm đến thiên đàn cầu mưa chính là thành ý của nhi tử.”

Thái hậu cười: “Ta vẫn chẳng thể nói lại Hoàng thượng, Hoàng thượng nói rất có lý lẽ, ta cũng không ngăn nữa. Nhưng dưới cái nắng nóng giữa trưa như thế, không cưỡi ngựa cũng chẳng ngồi kiệu mà đi đoạn đường xa như vậy...”

Hoàng đế mỉm cười: “Thái hậu yên tâm, nhi tử tự mình biết bảo trọng.”

Vân Sơ về tới Càn Thanh cung chỉ đành thu dọn hành lý, chuẩn bị chuyển tới Từ Ninh cung. Mọi người ai ai cũng chúc mừng nàng rồi lần lượt đi ra ngoài, chỉ có Lâm Lang vẫn ở trong phòng giúp nàng sắp xếp. Vân Sơ xếp chăn đệm gọn gàng xong bỗng nhiên không kìm được mà rơi lệ, nàng vội vàng rút chiếc khăn bên eo ra lau khóe mắt. Lâm Lang thấy nàng như thế cũng không khỏi đau lòng: “Mau mau, đừng như vậy, phạm vào điều đại kị đó.”

“Từ lâu tỷ đã nghĩ tới ngày này, chung quy cũng là tỷ không có phúc mà thôi.” Vân Sơ ngừng một lát rồi nói tiếp: “Việc hầu hạ ngự tiền, mình không chèn ép người ta thì người ta cũng sẽ chèn ép mình. Từ khi tỷ vào đây, bao nhiêu chuyện, rõ ràng có, mờ ám có, liên lụy đến biểu tỷ phải chịu bao lời bóng lời gió. Cuối cùng hôm nay tỷ phải đi, bọn họ cũng đạt được mục đích.”

Lâm Lang sau một lúc lâu mới đáp: “Thật ra đi hầu hạ Thái hậu cũng tốt, qua hai năm không chừng tỷ có thể xin được ân điển xuất cung.”

Vân Sơ thở dài: “Hiện tại thì cũng chỉ có thể hi vọng như thế mà thôi.” rồi lại quay sang Lâm Lang nói tiếp: “Muội muội thân, hôm nay tỷ phải đi rồi, muội phải tự mình bảo trọng. Nơi này đầy rẫy thị phi, trên mặt người ta có thể đang cười hì hì đấy, nhưng trong lòng lại có mưu mô khác. Lương Am Đạt không phải người như vậy, ngài ấy nếu chiếu cố muội là tốt nhất. Còn lại Ngụy Am Đạt và Triệu Am Đạt...” Vân Sơ nói tới đây bỗng ngập ngừng: “Lâm Lang, muội thông minh lanh lợi, chắc cũng không có gì không hiểu. Chỉ tiếc tỷ muội chúng ta mới ở cạnh nhau được vài ngày thì tỷ đã phải đi rồi. Ai da, chúng ta phận nô tài cũng giống như hoa cỏ giữa tiết xuân kia, gió thổi đến đâu thì biết theo đến đó, sao có thể tự quyết định cho chính mình được. Lần nay tỷ đi không biết tới lúc nào mới có thể gặp lại.”

Lâm Lang nghe Vân Sơ nói vậy, thấy trong lòng bi thương, chỉ có thể miễn cưỡng khuyên tỷ tỷ vài câu: “Đang yên đang lành sao tỷ lại nói như vậy, huống hồ chúng ta cũng chẳng cách xa nhau là bao, muội rảnh lúc nào sẽ qua thăm tỷ liền.”

Vân Sơ nắm chặt tay nàng: “Tỷ biết muội xưa nay không để ý mấy chuyện này, nhưng mà ở Càn Thanh cung, muốn đứng vững chân tại đây phải có căn có cơ. Tốt xấu gì tỷ cũng có sự chiếu cố của biểu tỷ, thế mà cũng có ngày hôm nay. Muội muội chỉ có một thân một mình, sau này mọi chuyện phải cực kì cẩn thận. Bây giờ Thái hậu đã phái Họa Châu tới đây...” Một câu chưa nói hết thì nghe Phương Cảnh gọi bên ngoài: “Lâm Lang! Lâm Lang!”

Lâm Lang đáp một tiếng rồi đẩy cửa nhìn ra, Phương Cảnh nhỏ giọng nói với nàng: “Huệ chủ nhân phái người tới thăm ngươi.”

Hóa ra là cung nữ Thừa Hương đắc lực của Huệ Tần tới, Lâm Lang đang định cúi người hành lễ thì Thừa Hương vội vàng giữ nàng: “Cô nương đừng đa lễ như vậy.” Giữ tay nàng rồi cười cười: “Chủ nhân chúng ta bảo, từ lâu đã muốn tới thăm cô nương, chỉ hận quy củ trong cung rườm rà, lúc nào cũng không tiện qua. Hôm kia chủ nhân có nhắc với ta về cô nương, giọng vừa vui vừa buồn. Vui là vì hiện tại cô nương có tiền đồ rộng mở, đúng là một người tài, lại còn hầu hạ ngự tiền, thật vẻ vang thay cho gia tộc. Còn buồn là vì đều là người một nhà, mà cung cấm uy nghiêm, không thể gặp mặt thường xuyên được.”

Lâm Lang đáp lời: “Đã phiền Huệ chủ nhân lo lắng nhớ thương rồi.”

“Chủ nhân nói người vốn là biểu tỷ ruột thịt của cô nương, trong nơi cung cấm này nếu người không nhớ thương, không giúp đỡ cô nương thì còn có ai thương nhớ, giúp cô nương nữa? Cô nương xin yên tâm, chủ nhân dặn ta nói với cô nương, thời gian này Lão thái thái cực kì mạnh khỏe, xương cốt rắn chắc, lại nghe được tiền đồ của cô nương ở trong cung thì càng vui vẻ hơn.”

Lâm Lang thấy nhắc tới Lão thái thái, viền mắt đỏ lên, cố gắng nở ra một nụ cười: “Tỷ tỷ quay về xin thay muội khấu đầu Huệ chủ nhân, nói rằng Lâm Lang thỉnh an Huệ chủ nhân.” Thừa Hương lại khuyên thêm vài câu rồi lặng lẽ đưa một bao nho nhỏ cho nàng: “Đây là do Huệ chủ nhân gửi cho cô nương, là chút son phấn bột nước, cô nương dùng nó sẽ xinh đẹp hơn mấy người bên phủ Nội Vụ.” Lâm Lang không nhận không được chỉ đành cầm lấy, Thừa Hương lại nói thêm dăm ba câu thân tình với nàng rồi mới đi.

Thừa Hương trở về Dực Khôn cung, Huệ Tần đang cùng cung nữ tết dây, nhìn thấy nàng về liền cho mọi người lui xuống hết. Thừa Hương liền kể lại chuyến thăm Lâm Lang lần này, Huệ Tần gật đầu nói: “Nha đầu kia xưa nay hiểu biết, biết tốt biết xấu, những chuyện sau này chúng ta xem xét sau.” Sai bảo Thừa Hương: “Ngày mai là sinh nhật Nhị thái thái, lễ vật của chúng ta đã sai người đem đi chưa?”

Thừa Hương đáp: “Nô tì vừa về đã phái Diêu An đưa đi rồi.”

Một ngày này tuy chỉ là chúc thọ nhưng Minh Châu phủ cũng mời vài gánh hát, nữ quyến tới, cực kì náo nhiệt. Diêu An vốn là người thường xuyên lui tới bên này nên vừa có thông báo hắn đến, quản gia Minh Châu phủ là An Thượng Nhân tự mình ra nghênh tiếp, đưa tới đại sảnh phía trong ngồi, rồi lại tự tay rót một chén trà dâng đến. Diêu An vội tiếp lấy chiếc chén. An Thượng Nhân cười nói: “Vốn dĩ phải mời công công đến Thượng Phòng ngồi, nhưng hôm nay thật trùng hợp là Khanh Vương phúc tấn cũng đến, thái thái thật sự đang bận tiếp khách, dặn đi dặn lại nô tài nhất định phải giữ công công lại uống hai chén rượu.”

Diêu An cười: “Thái thái ban thưởng, ta không dám không nhận. Nhưng An tổng quản cũng biết quy củ trong cung, ta nào dám về trễ giờ hồi cung, thật sự có lỗi với thịnh tình của thái thái.”

“Tiểu nhân biết chủ nhân xưa nay không rời được công công một khắc.” An Thượng Nhân nói.

Diên An cười: “An tổng quản quá khen rồi, chỉ là chủ nhân chịu coi trọng ta mà thôi.”

Cười nói một lúc, Diêu An liền đứng dậy cáo từ.An Thượng Nhân tự mình tiễn Diêu An đi khuất rồi mới quay người đi vào phủ, đi qua cổng chính thứ hai, thẳng bước tới cổng lớn. Trước mặt là một dãy năm gian rất rộng, hai bên là hai dãy phòng nhỏ hơn trông cực kì tráng lệ. Đây chính là Thượng Phòng (dãy nhà chính) của Minh Châu phủ. An Thượng Nhân vừa rẽ vào đoạn hành lang gấp khúc đã nhìn thấy ba gian phòng ở phía đông, là nơi mà Nạp Lan phu nhân sinh hoạt hàng ngày. Lúc này đang có khoảng sáu, bảy a hoàn yên lặng đứng đó, không ai dám thở mạnh.

Hắn bước lên bậc thang, nghe thấy tiếng của Minh Châu ở trong phòng, giọng quát tức giận: “Nàng cứ một mực che chở cho hắn như vậy, ta thật muốn đợi xem nàng sẽ che chắn cho hắn được đến lúc nào.”

An Thượng Nhân không dám đi vào, hắn hơi hơi do dự, chỉ thấy đại a hoàn Nghê Quan của thái thái nháy mắt với hắn, hắn liền lui xuống đến bên Nghê Quan, nhỏ tiếng hỏi: “Lão gia sao lại tức giận thế?” Nghê Quan đáp: “Hôm nay lão gia tan triều về phủ sắc mặt cực kì khó coi, vừa vào cửa đã phái người đi gọi thiếu gia đến.” An Thượng Nhân nghe xong, ngẩng đầu đã thấy kẻ hầu dẫn Dung Nhược đến.

Dung Nhược nghe phụ thân truyền hắn tới, trong lòng cũng không yên. Đi vào viện thấy cả viện lạnh ngắt như tờ, bọn a hoàn đều cúi đầu yên lặng, càng thấy lo lắng hơn. Nghê Quan thấy hắn tới liền liên tục ra hiệu với hắn, đồng thời tiến lên vén mành.

Hắn chỉ đành kiên trì bước vào. Phụ thân đang ngồi trên tràng kỉ, ngay cả triều phục cũng chưa kịp thay ra, trước ngực là một dây hạt châu đen, từng hạt va vào nhau lạo xạo, có cảm giác vừa nhanh vừa gấp. Mẫu thân ngồi trên ghế bên cạnh như muốn nói lại thôi, hắn đi tới lễ phép nói: “Nhi tử thỉnh an phụ thân đại nhân.”

Minh Châu quẳng cả chuỗi hạt xuống tràng kỉ, đập ầm một tiếng lớn rồi đứng lên, đi vài bước đến trước mặt hắn: “Ngươi còn biết ta là phụ thân ngươi? Sao ta lại sinh ra một đứa nghịch tử như ngươi cơ chứ!”

Nạp Lan phu nhân sợ phu quân đánh con mình, liền vội vàng chen vào giữa, nói: “Dạy dỗ nhi tử là việc nhỏ, bên ngoài còn đang có khách khứa, xin lão gia ít nhiều gì cũng giữ cho nó chút mặt mũi, lão gia cũng nên coi trọng sức khỏe, đừng tức giận mà ảnh hưởng tới thân thể.”

Minh Châu tức giận nói: “Một nửa mặt mũi nó cũng không giữ lại cho ta, ta còn giữ cho nó làm gì? Ta cũng chẳng quản thân thể sức khỏe cái gì nữa, ngày nào đó tên nghịch tử này khiến ta tức chết thì mọi người cùng thanh tịnh.” Nói rồi lấy ra một vật từ trong tay áo, ném đến trước mặt Dung Nhược, quát: “Đây là cái gì? Ngươi dám giấu ta làm ra mấy loại việc như thế này!”

Dung Nhược cúi xuống nhặt, hóa ra là một bản tấu, chính là bút tích của hắn. Tim nhảy lên một cái, hắn không lên tiếng mà chỉ quỳ xuống. Minh Châu cất giọng căm hận: “Hôm nay Lương công công lặng lẽ đưa bản tấu này cho ta, vừa mở ra đọc đã bị dọa đến mức hồn phi phách tán. Hoàng thượng tứ hôn là ân điển to lớn cỡ nào, thánh ân mênh mông, người khác nằm mơ cũng không dám mơ đến chuyện hỷ này, thế mà cái đứa không biết trời cao đất dày nhà ngươi, lại dám viết tấu xin khước từ! Là do Hoàng thượng còn nể cái mặt già nua này nên mới không tính toán với cái đứa không biết điều như ngươi. Nếu như Hoàng thượng công khai bản tấu này ra, ta đợi xem ngươi sẽ có kết cục như thế nào!”

Nạp Lan phu nhân thấy Minh Châu tức giận không giảm, lại sợ hại đến nhi tử, vội khuyên: “Xin lão gia bớt giận, chuyện gì cũng từ từ mà nói. Đông Lang da mặt mỏng, Hoàng thượng tứ hôn, hắn khước từ một chút cũng không phải việc gì lớn.”

Minh Châu cười lạnh: “Đúng là đầu óc đàn bà, nàng tưởng lệnh vua là trò đùa sao? Đừng nói là Hoàng thượng tứ hôn, nếu như hôm nay người ban chúng ta cái chết, chúng ta cũng chỉ có thể hướng người dập đầu tạ ơn.” Lại chỉ vào Dung Nhược quát: “Sách thánh hiền mấy năm nay ngươi đọc chạy đâu hết rồi? Vua muốn thần chết, thần không thể không chết. Đạo lý này ngay đến đứa trẻ ba tuổi cũng biết thế mà ngươi còn dám cãi lại thánh mệnh! Chỉ sợ việc này người ngoài mà biết, xen miệng vào, nói ngươi trong mắt không có Hoàng thượng, gán ngươi tội bất kính, liên lụy đến cả vi phu với tội không thể dạy con!”

Dung Nhược đáp: “Nếu như Hoàng thượng trách tội, một mình nhi tử sẽ gánh vác, tuyệt đối không dám làm liên lụy tới phụ thân đại nhân.”

Minh Châu tức đến mức cả người run run, chỉ tay vào hắn, miệng run rẩy lẩm bẩm mà sau một lúc lâu vẫn không thốt nên lời. Quay đầu nhìn quanh cũng chẳng thấy vật gì vừa tay, liền quơ đại lấy chiếc bình hoa đang đặt trên bàn, hung hăng ném về phía đầu hắn. Nạp Lan phu nhân thấy phu quân tức giận như vậy, chỉ sợ thương tới nhi tử nên chạy đến đứng ngăn ở giữa rồi bị đẩy ra lảo đảo cả người. Tuy Dung Nhược không dám né nhưng cuối cùng chiếc bình hoa cũng đi lệch hướng, vỡ choang một tiếng xuống đất. Những miếng sứ văng ra khắp nơi, trong đó có một miếng văng nghiêng sượt qua trán hắn. Rất nhanh đã xuất hiện một vệt dài đỏ tươi của máu.

Minh Châu vẫn chưa bình tĩnh lại, thấy trên vách tường có treo một bảo kiếm, lấy xuống, rút kiếm ra. Nạp Lan phu nhân sợ hãi, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, liền gắt gao ôm lấy cánh tay của Minh Châu: “Lão gia, lão gia, việc khác tạm thời đừng nhắc đến nhưng ngày mai Đông Lang còn phải vào cung hầu hạ, ngộ nhỡ Hoàng thượng hỏi đến thì phải trả lời thế nào đây?”

A hoàn đứng bên ngoài thấy lão gia giận dữ như vậy đã sớm quỳ xuống đông nghịt cả sân. Minh Châu nghe phu nhân nói vậy, bùi ngùi thở dài một tiếng rồi từ từ hạ kiếm xuống. Nạp Lan phu nhân thấy nhi tử một mặt toàn là máu tươi, hai mắt cay xè xót xa, trong lòng đau đớn vô cùng, cuống quýt lấy vải lau đi. Máu càng ngày càng ra nhiều, lau thế nào cũng không hết, Nạp Lan phu nhân không tránh khỏi hoảng sợ luống cuống, cầm mảnh vải nhấn chặt lên vết thương. Máu tươi thấm ướt mảnh vải rồi cứ thế nhỏ giọt xuống, phu nhân không kìm được nước mắt, lệ nóng hổi trào ra: “Làm sao mới ổn đây?”

Minh Châu thấy Dung Nhược cứ chảy máu mãi không ngừng, thật khiến người ta phát sợ, giờ đã thấy hối hận. Thứ nhất là đau lòng cho nhi tử, thứ hai là biết rõ Hoàng đế xưa nay coi trọng Dung Nhược, thấy nhi tử bị thương thế này chắc chắn sẽ hỏi nguyên nhân. Minh Châu vội dậm chân quát: “Người đâu? Chết hết ở đâu rồi?”

Bọn a hoàn quỳ bên ngoài lúc này mới tiến vào, thấy cảnh này ai ai cũng bị dọa đến luống cuống chân tay. Cuối cùng vẫn là a hoàn của Nạp Lan phu nhân - Thụy ma ma dày dạn kinh nghiệm, chỉ hai ba bước đã bước tới trước bàn, vốc lấy một nắm tàn hương Tuyên Đức rồi nhấn mạnh vào trán Dung Nhược, một lúc mới thấy máu ngừng chảy.

Vạt áo phía trước của Dung Nhược đều ướt đẫm máu tươi, giờ lại thêm tàn hương, thuốc bột, tất cả tạo nên một đống hỗn độn. Minh Châu vốn tức giận hiện tại cũng không tức nổi, thở dài một tiếng rồi bảo: “Nhìn cái đồ bỏ đi nhà ngươi chỉ khiến ta thêm tức, hôm nay không được phép ăn cơm tối, đến Từ Đường (nhà thờ tổ) quỳ đi.”

Nạp Lan phu nhân cũng không dám khuyên nữa, chỉ ngồi một chỗ rơi lệ. Hai đứa a hoàn đỡ Nạp Lan ra ngoài, đưa hắn đến quỳ ở Từ Đường.

Dưới là nền đá xanh cứng như vậy, mới quỳ một lúc đầu gối hắn đã đau nhức không thôi. Trong Từ Đường ảm đạm tối tăm, màn che bằng lụa Hồ Châu màu xanh lục trông giống như đang che giấu một tầng tro bụi. Sau lớp nhang khói vấn vít chỉ thấy thấp thoáng chân dung liệt tổ liệt tông, lông mày như thế, ánh mắt như vậy, hơi hơi rũ xuống như thờ ơ với mọi chuyện của thế gian.

Ánh mặt trời len lỏi chiếu vào phòng qua những hoa văn chạm trổ trên cửa sổ, tia sáng vừa đạm nhạt vừa mỏng manh ánh xuống nền đá xanh trên nền, mơ hồ nhìn thấy hoa văn phú quý vạn năm trên nó. Hoa sen, hoa quế, cả cây vạn tuế nữa, từng cành, từng lá dần hiện lên rõ ràng, hợp thành phú quý vạn năm.

Hoa văn đẹp đến vậy... một vạn năm... vậy là lâu dài đến bao nhiêu... lâu tới mức bản thân hắn cũng đã sớm trở về với tro bụi rồi bị gió thổi đi khắp nơi rồi...

Quỳ đã lâu, hai đầu gối của hắn đã tê dại. Vết thương trên trán bỗng phát đau, nóng rát như thiêu như đốt. Nhưng vết thương đó có đau đến thế nào cũng chẳng đau bằng vết thương trong tim hắn, giống như có một sợi tơ cực mảnh khâu ở nơi đó. Mỗi lần tim đập là một lần đau đớn. Nhiều năm như vậy, hắn đã định từ bỏ, từ bỏ tâm niệm, ý nghĩ đó. Cứ nghĩ sẽ chẳng đau chẳng giận, thế nhưng vì cớ gì còn để cho hắn nhìn thấy một con đường sống, tựa như một người bị ngạt thở bỗng hít vào được một hơi, rất nhanh lại bị ai đó tàn nhẫn bóp chặt cổ họng thêm lần nữa.

Lâm Lang... Lâm Lang...

Cái tên này như được gọi trăm lần, nghìn lần trong lồng ngực hắn, sao có thể quên được, sao có thể trơ mắt để mất đi thêm lần nữa... Vì vậy biết rõ là vô vọng nhưng hắn vẫn mong mỏi, dù cơ hội chỉ là một phần của một vạn, hắn với nàng, nếu như đã định kiếp này không có duyên phận, thì hắn cũng chỉ mong không dính dáng đến ai nữa, chỉ mong mỏi ước ao sự tịch mịch, yên tĩnh từ nay về sau...

Bên ngoài có tiếng bước chân rất nhỏ, đại a hoàn Hà Bảo nhỏ giọng: “Thái thái đã tới.”

Hắn vẫn quỳ nơi đó không nhúc nhích, Nạp Lan phu nhân nhìn thấy xót xa trong lòng, rưng rưng nước mắt nói: “Nhi tử của ta, nếu như ngày trước con nghe lời khuyên của ngạch nương thì đâu dẫn đến ngày hôm nay.” Vừa nói vừa lau nước mắt. A hoàn Nghê Quan theo hầu Nạp Lan phu nhân đang đứng phía sau, dâng lên một hộp nhỏ màu xanh biếc giao cho Hà Bảo.

Nạp Lan phu nhân nói: “Đây vốn là thuốc trị thương của phương tây mà Hoàng thượng ban cho phụ thân con, nghe nói là có công hiệu cầm máu, sau khi dùng sẽ không lưu lại vết sẹo. Vừa nãy phụ thân con sai người đi lấy đem tới.” Vẫn rưng rưng nói tiếp: “Phụ thân con ngoài miệng thì không nói nhưng thật ra trong lòng cũng thương cho con, cũng giống như Lão thái thái, giống như ta thương con vậy.”

Dung Nhược vẫn không nhúc nhích, chỉ nhất mực quỳ gối nơi đó, hắn im lặng một lúc mới đáp lời: “Nhi tử hiểu.”

Nạp Lan phu nhân lau hàng lệ, thở dài khe khẽ: “Phụ thân thường xuyên kìm hãm con, con phải thông cảm cho ông ấy. Ông ấy cũng có nỗi khó xử riêng, đến nay nhà chúng ta được nhiều ân sủng của Hoàng đế, người lại đối đãi thân thiết nồng hậu với con, việc hỷ như tứ hôn, người khác có muốn cũng chẳng được, con chớ suy nghĩ hồ đồ.”

Dung Nhược không lên tiếng, Nạp Lan phu nhân không tránh được đỏ cả hai mắt, khuyên bảo tiếp: “Ta biết tâm tư của con, trong lòng con còn nhớ đến muội muội... Đã nhiều năm đến như vậy, nỗi khổ của con, ngạch nương đều biết. Nhưng mà... con không thể không từ bỏ ý định đó đi, đứa nhỏ Lâm Lang kia dù có bao nhiêu tốt đẹp, dù tất cả đều tốt đi chăng nữa thì nó cũng chỉ là một đứa bé gái mồ côi con của tội thần, gia sản bị tịch thu toàn bộ. Lão thái thái ngày đó thương yêu Lâm Lang đến vậy, sau cùng vẫn phải trơ mắt tiễn nó nhập cung đó thôi.”

Tim hắn như bị dao cắt, tay hắn vò chặt vạt áo, trên lưng nổi gân xanh, khắp người run rẩy. Quỳ đã lâu như vậy, chân tay, xương cốt, kể cả lục phủ ngũ tạng cũng đều tê dại cả rồi, thế nhưng mấy câu nói kia dường như một lần nữa xé toạc vết thương trong tim hắn. Nào dám nghe nữa? Nào dám kiên trì nghe nữa?

Thế nhưng từng từ, từng chữ từ miệng Nạp Lan phu nhân cứ như đập thẳng vào tim hắn vậy: “Ta biết oán hận trong lòng con, nhưng cuối cùng thì con cũng nên suy nghĩ cho cả cái nhà này, người trên kẻ dưới trong phủ nữa. Phụ thân con kỳ vọng rất cao ở con, Lão thái thái lại yêu thương con. Vệ gia liên luỵ tới đại án Ngao Bái, theo như lời của phụ thân con thì cả đời này tội đó không thể tha thứ được, chỉ sợ ngay cả kiếp sau cũng chỉ mong mỏi thiên ân bao la mà thôi. Năm Khang Hy thứ tám kia ngập tràn đại hoạ, ngach nương còn nhớ rất rõ ràng Vệ gia đó là nhà như thế nào. Nhà đó cũng xuất quan phụng vua, nhiều thế hệ công trạng, cuộc sống xa hoa phú quý. Vừa nói là phạm tội liền bị tịch thu cả nhà, đó mới gọi là tan cửa nát nhà. Năm đó Lão thái gia Vệ gia tuổi đã cao, mắc bệnh nan y, chỉ cố được hai ngày sau liền mất, hoá ra thế lại may. Nam nhân trong chi trưởng Vệ gia đều bị đày tới Ninh Cổ Tháp, số còn lại thì mặc giáp biến thành nô bộc. Nữ quyến thì bị tống vào cung. Cả phủ chỉ còn người già trẻ nhỏ, lúc đó giống như cua mất càng mất chân vậy, mặc cho người ta giày xéo nhục mạ. Con chưa thấy cảnh đó nên chưa biết nó thương tâm cỡ nào.”

Sao mà hắn có thể không hiểu chứ...

Đúng vào một ngày mùa đông, trời vừa rơi một trận tuyết nhỏ, hắn vui vẻ đi vào trong phòng, miệng còn cười cười. Hắn thỉnh an: “Lão thái thái.” Xong thấy tổ mẫu nói: “Đi thăm muội muội con đi.”

Một cô bé thướt tha uyển chuyển, cả người mặc một bộ đồ tang màu trắng, quỳ gối gọi một tiếng: “Đại ca!”

Hắn vội vàng đỡ nàng đứng lên, trong ánh mắt thanh khiết trong suốt đó mơ hồ hiện lên một nỗi sầu bi khiến người ta thương xót đến mềm lòng... Đôi con ngươi như viên ngọc màu đen vậy, trong veo đến mức hắn có thể nhìn thấy chính mình trong đó... Có một lần, hắn bất ngờ thấy nàng yên lặng rơi lệ. Đó là vì nàng nhớ nhà, nhưng lại không dám nói với người khác, nàng vội vàng lau đi giọt lệ rồi mặt mày tươi cười như cũ. Nhưng sự bi ai mơ hồ kia càng làm cho người ta thấy đau lòng...

Việc nhà chẳng lúc nào nhàn rỗi, hắn vừa bước ra khỏi thư phòng đã thẳng hướng phòng nàng mà bước. Con vẹt nhốt trong chiếc lồng ngoài cửa sổ được dạy nói thơ của hắn: “Dựa vào hành lang nhỏ, tịch dương vô hạn sơn...”

Đáng thương...

Mày ngài xanh biếc ẩn hiện, tâm sự ngây ngốc của chàng trai cô gái... Ầm ầm như trời long đất lở... Mặc hắn thế nào, mặc nàng thế nào...

Trong lòng hắn chỉ trông ngóng vào kỳ tích, nhưng sao có thể nghịch thiên để cố đợi kỳ tích đó?

Ý trời, thánh chỉ, lệnh phụ thân... Từng lớp từng lớp, từng trận từng trận, cứ như hàng vạn tảng đá đang đè xuống hắn, rơi ầm ầm vào thân thể hắn đến tan xương nát thịt. Tan xương nát thịt hắn cũng không tiếc, hắn cũng không sợ hoá thành tro bụi, thế nhưng... làm thế nào mới đổi được kỳ tích kia?

Mẫu thân lấy khăn tay lau nước mắt: “Lâm Lang đến nhà chúng ta nhiều năm như vậy, chúng ta cũng chưa từng bạc đãi nó. Đồ ăn, đồ dùng đều giống như nữ tử nhà ta. Lão thái thái yêu thương Lâm Lang nhất, ta cũng chưa từng có suy nghĩ nào ích kỷ cả. Đứa bé đó thật sự khiến người ta đau lòng. Nhưng mà có cách gì đâu chứ, cho dù không nỡ rời xa nó đến đâu thì cũng chẳng thể làm trái quy củ của phủ Nội Vụ được. Đến hôm nay, cứ coi như con không màng đến ngạch nương đã sinh ra con, nuôi dưỡng con thì lẽ nào con nhẫn tâm khiến Lão thái thái vì con mà đau lòng hay sao? Nếu cả Lão thái thái và ta, con đều không để trong lòng thì con cũng nên nghĩ thay cho Lâm Lang, ngộ nhỡ để người ngoài biết được ý định hồ đồ của con, hai đứa vốn trong sạch, nhưng người ta đâu nghĩ như vậy. Lúc đó Lâm Lang có nói gì cũng không được nữa, trong cung cấm liệu còn mạng mà sống không? Con nghe lời ngạch nương khuyên đi, cũng là mệnh lệnh của ta. Nhi tử của ta, dù con có làm gì đi nữa cũng đâu chống lại được mệnh lệnh thiên tử cơ chứ.”

Vốn dĩ hắn định liều lĩnh một phen, cuối cùng vẫn không chịu được những giọt lệ, lời lẽ của mẫu thân hắn. Quá khứ đã xa xôi như cách cả thế hệ. Thời gian mấy năm, lâu nay hắn cứ cố chấp mãi, chung quy lại là uổng công vô ích. Kiếp này không có duyên phận, chẳng tránh nổi cung điện thâm sâu, thánh mệnh như sơn. Trong lòng đau đớn như đứt từng khúc ruột, nhớ lại mẫu thân từ ái vừa vì hắn mà khóc lóc thương tâm, làm sao có thể khiến người đau lòng thêm nữa, huống hồ Lâm Lang... Lâm Lang... Vừa nghĩ đến cái tên này, dường như đến hô hấp cũng đau đớn thấu tim gan, bản thân hắn sao có thể để nàng liên lụy được, nhiều năm như vậy...

Dù cho nàng cũng có tâm tư y hệt như hắn đi chăng nữa, nhưng hắn sao có thể để nàng liên lụy chứ...

Sao có thể để nàng liên lụy...

Hắn trằn trọc trăn trở, lộ ra sự bi thương vô tận. Từ Đường âm u như biển lớn mờ mịt mênh mông, bản thân hắn dường như đang chìm xuống dần dần, một trái tim tan thành cát bụi, hắn cũng chẳng còn chút sức lực giãy dụa nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.