Thủy Trung Hỏa

Chương 4: Chương 4: Thượng




Vô luận thế nào cũng không để cho hắn thay lòng đổi dạ. Y sẽ rời đi trước khi hắn đổi thay.

Sáng sớm đầu xuân không khí còn mang chút cảm giác mát lạnh. Chim chóc lại như không để ý điều này, sớm đã đứng trên cành cao hót véo von. Trong công viên không có muôn tía nghìn hồng cũng không có bách hoa tranh nhau kheo sắc … chỉ có những cánh đào hoặc phấn hoặc trắng hoặc hồng tại đầu cành khẽ vươn mình ra. Không nhiều cũng không ít. Trông rất đẹp mắt lại không khiến người xem cảm thấy phức tạp, tục khí. Tóm lại hết thảy đều ‘vừa vặn hảo’! Chính là cảnh có đẹp bao nhiêu cũng không thể thu hút ánh mắt mọi người bởi tầm mắt của họ tất cả đều đã dừng lại trên một người.

Xa xa nhìn lại, sa y trắng nõn bị gió nhè nhẹ quét qua tạo thành từng đường sóng gợn đem thân hình cao gầy mảnh khảnh tôn ra, xuất phàm thoát tục, làm cho người ta có cảm giác tiên tử hạ phàm. Theo màn ảnh tới gần, mọi người có thể chiêm ngưỡng kĩ hơn dung mạo tiên tử: mày liễu tinh tế, đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt như tác phẩm diêu khắc. Chính là một chút cũng không lộ vẻ bình phàm. Dưới hàng mi huyền cong vút là đôi song song ngươi đen tuyền lay động, chiếc mũi thẳng tắp, vành môi bạc mỏng mà mê người hào hợp với chiếc cằm thường thấy trên những bức mỹ nhân đồ. Mọi người như muốn hét lên —“Nàng như thế nào lại hoàn mỹ như vậy????” Mỗi chi tiết trên cơ thể nàng đều hấp dẫn lòng người.

Thế nhưng khi tiên tử cử động lại doạ mọi người một phen khiếp sợ. Nàng hưng hăng túm hạ đáo hoa trước mặt, khẽ liếc, tay xiết chặt. Kết cục của đoá hoa kia có thể tưởng tượng ra. Lúc này mọi người mới nhớ tơí, bọn họ xem nhẹ một thứ trọng yếu của con người: Tâm linh. Cho dù vẻ ngoài của nàng có đẹp như tiên tử nhưng cặp mắt tràn đầy phẫn hận kia đã tiết lộ nàng kỳ thực rất hung ác và đầy hận ý. Còn có… vô hạn vô hạn ái… cho nên mới có thể oán đến như thế.

Trong mắt nàng có hoả, nhiệt độ trong đôi mắt long lanh kia khiến mọi người sợ hãi. Bị nàng nhìn chằm chằm dù là người hay vật đều sẽ bị thiêu rụi a . Không chỉ có thế, trong mắt nàng cũng có thuỷ, vạn vạn nhu tình, đung đưa dạng dạng làm người khác hận chính mình không thể lọt vào ánh nhìn của nàng. Biết là vực sâu, vẫn không thể tự kiềm chế mà nhảy xuống. Chính là mâu thuẫn như vậy …. Sợ bị nàng chăm chú nhìn vì ánh mắt kia quá mức oán độc, mong được nàng nhìn chăm chú vì ánh mắt kia quá mức triền miên …phải cách xa nàng một chút bằng không nhất định sẽ không có kết cục tốt. Hy vọng được gần bên nàng bởi được nàng yêu nhất định sẽ hạnh phúc. Phải sợ nàng lại hảo yêu nàng. Thật phản cảm thật đáng ghét lại không tự giác thương tiếc, không tự giác mà đồng tình. Rốt cuộc nàng là hạng người gì???? Sao có thể làm người ta mâu thuẫn như thế? vô luận ái hận, vô phương kiềm chế!

Nhất đại hoàng hậu kỳ thật cũng chỉ là một người cuồng dại mà thôi. A Kiều ngoan độc bất quá cũng chỉ là một kẻ đáng thương bị người ta vứt bỏ. Bạch Vân Tuyết nhập vai hoàn mỹ,mọi người đối với nàng tựa hồ thêm mâu thuẫn.

-“Hoàng thượng … hoàng thượng, ta yêu người như vậy, người có biết không? Nhưng vì cái gì … vì cái gì người lại lợi dụng ta? Hiện tại ta chỉ muốn biết người có hay không … yêu ta? Đã từng thật lòng dù chỉ một chút?” Nữ tử thanh lệ làm người từng hận, từng chán ghét nàng cũng nhịn không được mà sụt sùi. Nàng thực sự cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không muốn, chỉ mong người mình yêu đáp lại, đơn giản chỉ vậy thôi.

Nam nhân lại nhẫn tâm lắc đầu – hắn không thể thừa nhận, nàng đã điên rồi. Dù cho chính mình đã thực sự động tâm, cũng không thể nói ra, nếu không tâm nàng sẽ không tuyệt, hậu quả kia so với hiện tại càng hỏng bét. Thực xin lỗi A Kiều … chỉ là lòng của ta, ngay cả ta cũng không thể khống chế. Nàng yêu, nàng thay đổi … Mà ta, ta không muốn chèn ép chính mình, ta chỉ muốn ở phương diện nào đó có chút ít tự do … Ta không phải nàng … quá mức chấp nhất, quá mức ngu đần … Hắn có chút động tâm nhưng hắn sẽ không vì cảm động mà chịu uỷ khuất. Hắn không phải loại người như vậy! Cho nên hắn tình nguyện chính mình xem như không biết tất cả chuyện này … Đây sẽ là lần cuối hắn gặp nàng.

-“Quả nhiên…” Hận, thật hận thân phận mình. Hận, thật hận hình dáng mình. Nếu không có những thứ này, như vậy với tình yêu này, với bản thân mình … liệu sẽ có được chút thật tâm nào của người ta? Chính là vì cái gì? … Vì cái gì? … Nàng có dung mạo,có thân phận, có thể tìm được chân ái, vô số người ái mộ nàng … mà chính nàng lại chỉ hảo ái người này? Hắn đã tác động sâu trong lòng ta, ta hận người này, hắn độc ác tàn nhẫn chà đạp tình yêu của ta. Hắn đi … hắn cứ như vậy mà đi, quyết tuyệt không có một tia tình ý … mà thậm chí có yêu cũng không dám thừa nhận … Ta đáng sợ như vậy sao? … đáng chán ghét như vậy sao?

-“Mọi người đều cho ta điên rồi? kỳ thực … ta không có …” Nữ nhân tóc tai tán loạn, hồng y đỏ thẫm thập phần diễm lệ … nhưng lại khiến cho tiên nữ trong quá khứ giờ thoạt nhìn như ma quỷ. Nàng nghịch tay áo mình, mỉm cười nói –“Triệt … Ta còn nhớ rõ… thời gian chúng ta còn nhỏ, ngươi nói ngươi yêu ta … Chúng ta cùng nhau chơi đùa, cùng nháo một chỗ. Ta nói ta tuy là công chúa nhưng không có chỗ ẩn thân, ngươi đã trả lời: Có, cho dù thế giới này không có,ngươi vẫn sẽ vì ta chế tạo một kim phòng cho ta nương thân. Kim phòng … Ha ha … Hoa lệ thì đã sao? Không có ngươi thế giới này dù lớn cũng sẽ không có đất cho ta dung thân a! Ngươi hiểu không? Ta không cần kim phòng, không cần hoàng cung , ta cái gì cũng không muốn chỉ cần …” Đoạn thoại này hơi dài Bạc Vân Tuyết trong lòng thở dài, bất quá hắn nghĩ tới chính mình vốn lang thang, nghĩ tới khoảng khắc gặp Bạch Yến … Vì cái gì lại nghĩ tới hắn? Nhập tâm vào vai diễn quá lâu? hay … Yphát hiện một khi đã nghĩ đến Bạch Yến, y tựa hồ có thể hiểu thêm tâm tư của A Kiều … Cho nên nhịn không được bắt đầu ảo tưởng … Nếu như người kia là Bạch Yến … Biểu tình trên mặt Bạch Vân Tuyết càng thêm khó hiểu … Tiếu dung như mộng ảo khát khao hạnh phúc được bên cạnh tình nhân –“Có ngươi… chi dù nhà tranh vách lá so với kim phòng này hảo hơn nhiều lắm!” Ánh mắt trống rỗng, vô hồn, nét mặt lệch lạc … Nàng rốt cuộc đã hiểu tất cả chỉ là trường mộng mà thôi … không có khả năng níu kéo được …

-“Uy..” Nàng đối với người trong gương cười –“ Ta hiện tại đã có thể buông tay? không cần kiên trì tới cùng? Ta … thật sự muốn điên rồi sao? Chính nơi này làm ta điên cuồng …” Ánh mắt nàng rất sáng, ánh lên nét vui vẻ -“ Thần a, đây là cái thế giới gì? Ta đã làm sai cái gì mà người đẩy ta đến đây?” Nàng thật sự điên rồi – trên cái thế giới này mọi người không nhửng được quyết định sinh mệnh bản thân còn có thể nắm giữ tâm hồn của mình. Vô luận là thân thể hay là tinh thần đều có một điểm chung – đó là duy trì không được thì sẽ hỏng mất. Cho nên y kì thực rất bội phục nữ nhân này, nàng có thể duy trì lâu đến vậy … tới cuối cùng cho dù là không muốn chết hay không nỡ rời xa vĩnh viễn con người vô tình kia , nàng vẫn lựa chọn điên cuồng chứ không lựa chọn tử vong. Thật là … thật là ngu! ( Bé phát biểu câu nào shock câu đó … cơ mà ….chí lí a ^..^) Tình nguyện mất đi chính mình cũng không nguyện buông tha cuộc sống cùng một mảnh thiên hạ với hắn sao?

Bạch Vân Tuyết nghĩ, nếu như …. là ta, thì sẽ như thế nào? Nói thật.. y không biết. Điều duy nhất y dám khẳng định đó là y sẽ không để việc này xảy ra với mình! Vô luận thế nào cũng không để cho hắn thay lòng đổi dạ. Y sẽ rời đi trước khi hắn đổi thay. Y … không có được sự dũng cảm như nữ nhân kia …Ha ha…. Bạch Vân Tuyết trong tâm cười thầm. Sau đó sửng sốt một chút … y vừa mới … lấy Yến làm ‘đối tượng ảo tưởng’? vì cái gì? … chẳng lẽ y… không thể nào? Bạch Vân Tuyết trộm nhìn Bạch Yến đang chăm chú lái xe, có điểm ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.