Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Chương 37: Chương 37: Chôn vùi




Buông hay là không? Nếu lần này bỏ qua cơ hội, tuyệt đối sẽ không có lần sau như thế này nữa.

Hơn lúc nào hết, Tư Mạn lúng túng không biết phải làm gì, chỉ im lặng giữ chặt dây leo. Trong đầu cô chỉ có một hình ảnh duy nhất, đó là ánh mắt sắc như lưỡi gươm của Nghiêm Trạch và câu nói của hắn lúc ôm cô mỗi đêm:

‘Em muốn chạy thì cứ chạy đi cho thoát. Nếu để tôi bắt được, cả đời này em sẽ phải hối hận vì dám rời khỏi tôi.’

“Bối Tư Mạn.” Lòng Tư Mạn tràn ngập những suy nghĩ không cách nào lựa chọn. Ngay lúc này bên dưới vọng lên giọng nói cứng rắn, không lớn không nhỏ, đủ dọa cho lá gan của cô dựng đứng.

Tư Mạn tự hỏi, từ khi nào tên ác bá kia có thể gọi tên cô thuận miệng như vậy.

Mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, ngoại trừ viên đạn vào đùi kia, Nghiêm Trạch trước nay chưa từng bạc đãi cô điều gì, ăn ở đi lại đều là hắn chiếu cố cho. Hôm nay lại đích thân ngự giá cứu cô một mạng, bây giờ cô để hắn chết dưới đó, thì quả là không nghĩa khí rồi.

Xem xét lại bản thân là một người coi trọng nghĩa khí. Tư Mạn đành cắn răng bỏ qua cơ hội lần này. Chí ít nếu cô có bỏ trốn, thì mạng của người khác không vì cô mà đánh mất.

Nghĩ xong, Tư Mạn lần nữa gồng mình lấy lại sức, đạp lên một tảng đá to, hít một hơi thật sâu, kéo mạnh sợi dây leo. Sức nặng của hai người đàn ông quả thật không thể đùa.

Hắc Báo, Hắc Miêu lên đến nơi thì Tư Mạn đã không còn chút sức lực, đợi hai vị quan gia kia tiếp đất an toàn, cũng là lúc tay chân cô rụng rời thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại thái dương, vẻ mệt mỏi khi vừa trải qua một trận độc và chiến khiến cô mất đi dáng vẻ hoạt bát ngày thường.

“Không còn thời gian nghỉ ngơi đâu, mau qua đây kéo ba vị kia lên, mặt đất đang nứt ra đấy!!!” Thấy Tư Mạn rụng rời, Hắc Miêu khẩn trương nhắc nhở, hận không thể tự mình cứu ba người kia lên. Xung quanh khu vực này hoa XPE quá nhiều, độc tố xâm nhập vào cơ thể của họ đang dần tăng tiến. Hắc Miêu bây giờ chỉ có thể trông cậy vào Tư Mạn mà thôi.

Hắc Miêu vừa buông sợi dây, vừa dùng tay trực tiếp nhổ hết tất cả các đám hoa kia ném đi thật xa rồi nói vọng xuống:

“Lão gia, Chủ thượng, thuộc hạ đã dùng bộ đàm liên lạc, khu vực này rất gần tòa thành, rất nhanh người của ta sẽ đến.”

Tư Mạn cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển, có lẽ hai phần ba mật thất đang gần như bị phá hủy, sực nhớ ra Nghiêm Trạch còn ở dưới đó, cô vội vàng chạy tới nắm chắc sợi dây hét lên:

“Nghiêm Trạch, anh mau lên đi.”

Phía bên dưới quả nhiên có động, sợi dây trở nên nặng trịch không thể di chuyển, tuy rằng nhẹ hơn lúc kéo Hắc Báo, Hắc Miêu, thế nhưng với một mình Tư Mạn, vẫn là quá khó cho cô.

“Ngài đệ tam!” Ngay lúc này, người của Nghiêm gia kịp thời chạy đến.

“Mau, mau kéo dây!” Còn chưa kịp hiểu tình hình, nhìn Hắc Báo nằm một góc, Hắc Miêu cúi xuống một cái hố không ngừng hạ lệnh và Tư Mạn đang cố gắng kéo sợi dây thì lập tức chạy đến hỗ trợ Tư Mạn.

Sức lực của năm người đàn ông Nghiêm gia quả nhiên khiến mọi việc trở nên dễ dàng. Chưa đầy ba mươi giây, hai người Nghiêm Giác Siêu cùng Tạ Bân đã được kéo lên khỏi mặt đất.

Tư Mạn chạy về phía lỗ thông hơi, nhìn thấy Nghiêm Trạch đang một mình đứng bên trong, bóng dáng cao lớn cô độc của hắn chỉ im lặng nhìn cô từ bên dưới không hề khiến cô sợ hãi như ngày thường.

Cô vội vàng cầm lấy sợi dây ném xuống bên dưới hét lên: “Mau nắm lấy!”

Nghiêm Giác Siêu vội không kém, ánh mắt trở nên bất an, nắm chắc sợi dây gấp giọng: “Nhanh lên!”

Ầm!!!

Ngay lúc này, âm thanh chấn động cả mặt đất, khiến cho từng đám đất vỡ vụn rơi qua từng khẽ nứt, ở góc của Tư Mạn, có thể nhìn thấy rất rõ đất cát đang vữa ra từng mảng to lớn rơi về phía Nghiêm Trạch. Thoắt một cái, Nghiêm Trạch đã tránh được tảng đá nhưng cũng đồng thời đi về vị trí khác không thể nắm lấy sợi dây.

“Chạy đi!” Đó là câu nói duy nhất của Nghiêm Trạch ngay lúc đó bởi hắn nhìn thấy rất rõ, vị trí Tư Mạn và Nghiêm Giác Siêu ngồi đang nứt ra.

“Trạch, mau quay lại, nắm lấy sợi dây!!!” Nghiêm Giác Siêu vẫn không chịu đi, ra sức hét lớn.

Tư Mạn không hề có ý định chạy, cô nắm chắc sợi dây trong tay, ánh mắt không rời khỏi Nghiêm Trạch, mặc kệ mặt đất đang rung chuyển. Cuộn sợi dây, ném về phía vị trí Nghiêm Trạch đang đứng, mặc kệ đất đá rơi xuống cản trở, cô vẫn cố xác định vị trí của hắn. Một mực muốn hắn nắm lấy sợi dây kia.

“Ông già! Bối Tư Mạn. Đi ngay!” Nghiêm Trạch không nắm lấy sợi dây kia, mà lùi về một chỗ. Ánh mắt sắc như lưỡi gươm kia chiếu thẳng về phía hai người gầm lên.

Cũng chính ngay lúc này mặt đất rung lên một tiếng động mạnh rồi đổ ập xuống. Ánh mắt của Tư Mạn và Nghiêm Trạch bị cắt đứt bởi một tảng đá lớn vùi lấp lỗ thông hơi rồi đổ ập xuống, chôn vùi khoảng không rộng lớn trong mật thất.

“Chủ thượng!!!” Tiếng gào thét điên cuồng trong rung chấn, trong khói bụi như muốn xé toạc mọi thứ, đó là tiếng gọi của những thân tín luôn đi theo Nghiêm Trạch khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này.

“Nghiêm.....” Còn chưa kịp kêu lên. Tư Mạn và Nghiêm Giác Siêu theo quán tính rơi xuống một hố sâu vì khe nứt rồi lăn vài vòng. Thế nhưng rất kịp thời đã được đám người Nghiêm gia từ lúc nào đã có mặt đầy đủ kéo lại, ngăn họ rơi xuống dưới.

Tư Mạn được một người kéo lại, cả thân thể đung đưa trước một hố đen. Cô đưa mắt nhìn về phía tảng đá lớn đã vùi lấp ánh mắt sâu như động không đáy kia. Trong lòng có thứ gì đó khiến cô rất khó chịu. Khó chịu đến không thể thở nổi.

Nghiêm Trạch đã bị vùi lấp rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.