Thương Tang Tri Cẩm Hoa

Chương 20: Chương 20: Chương 18




Trương đạo sĩ ôm bạc bỏ vào trong ngực, một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có, chỉ vui sướng mình có thể bao hạ Như Sương ở Di Hồng viện một tháng, vì thế khuôn mặt vặn vẹo tựa tiếu phi tiếu đi ra ngoài, lại đụng phải Quan đạo sĩ đang muốn tiến vào.

Oan gia cùng nghề, nếu giết người mà không phạm pháp, Quan Trương hai vị này đã muốn chém nhau không biết bao nhiêu lần.

Trương đạo sĩ là toàn chân, Quan đạo sĩ cũng là tán cư, Trương đạo sĩ khinh thường, một tên gia hỏa ăn mặn thú lão bà cũng được xem là đạo sĩ? Quan đạo sĩ cũng khinh thường, này thì toàn chân, thực muội ngươi, ngươi ngoài mặt ăn chay không thú lão bà, có bản lĩnh thì đừng đi kỹ viện nha, mà đi kỹ viện thì đừng ăn yêu hoa ( món ăn làm từ thận dê, lợn) a!

Trương đạo sĩ giỏi sờ xương, còn Quan đạo sĩ là xem tử vi đẩu số, hai người này bất phân thắng bại dồn sức chửi bới lẫn nhau, nhìn chung Chu Tước phố một đầu một đuôi chỉ có lưỡng đại tương sĩ này nhất sinh, chỉ là triền triền miên miên bất ly bất khí chửi nhau nhất sinh, nghiến răng nghiến lợi có ngươi có ta đấu đá nhất sinh.

Quan đạo sĩ vừa nhìn thấy Trương đạo sĩ, hai mắt phát hỏa: “Lão Trương, ngươi lại lừa được mấy lượng bạc?”

Trương đạo sĩ cười nhạt, dồn sức phun một hơi: “Ngươi vào thử xem, bên trong có mệnh cách quý nhân, cũng không phải giả đạo sĩ như ngươi có thể nhìn ra được!”

Quan đạo sĩ cả giận nói: “Ta không tin trên đời này có mệnh cách nào ta xem không chuẩn.”

Trương đạo sĩ đột nhiên giữ chặt hắn, đè thấp thanh âm: “Lão Quan, nói thật, hai vị gia kia ta và ngươi đều không thể trêu chọc vào, ngươi… Tự giải quyết cho tốt đi!”

Quan đạo sĩ sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Ngươi lại giả vờ hảo tâm!”

Đường quan sợ bọn họ thông đồng, vội tách ra hai người ra: “Quan đạo gia, thỉnh!”

Quan đạo sĩ một thân tục khí, bên hông buộc một cây phất trần bằng tơ tằm chứng tỏ thân phận đạo sĩ. Hắn so với Trương đạo sĩ ngay thẳng mà ngạo khí, thì tự tin với sở trường tử vi bí thuật âm dương ngũ hành tinh diệu (mặt trời, mặt trăng và các vì sao) huyền bí, chưa hề nói bậy trái lương tâm.

Vừa vào quán, cũng không nói nhiều, chỉ chắp tay: “Cho hỏi vị nào muốn xem mệnh cách?”

Mục Tử Thạch giờ phút này tin tưởng dâng cao, nói: “Ta!”

Quan đạo sĩ vén áo choàng ngồi xuống: “Sinh thần bát tự.”

Mục Tử Thạch cứng họng, theo quán tính nhìn Tề Dư Phái: “Sinh thần sinh tự của ta là gì?”

Tề Dư Phái câu khóe miệng: “Không rõ!”

Đối Quan đạo sĩ vừa nói, trong mắt Quan đạo sĩ hiện lên một tia khiếp sợ cùng quang mang hưng phấn, lập tức bày ra bí thuật, an mệnh thân và mười hai cung, tiếp sau đó dần thủ, ổn định bàn cờ ngũ hành, xếp đặt Bắc đẩu Nam đẩu, rồi tới an kỳ dư sao tinh.

Sau một phen suy diễn tính toán, sắc mặt Quan đạo sĩ tái mét thành màu vàng nghệ, lắc lắc đầu, sắp xếp tính toán lại một lần nữa, tận sức tận trí mồ hôi đổ như mưa, đột nhiên chăm chú nhìn kỹ Mục Tử Thạch: “Xin hỏi tiểu công tử tôn tính đại danh?”

Tề Dư Phái lạnh lùng nói: “Như thế nào? Đạo trưởng xem tử vi đẩu số còn yêu cầu phải biết tính danh?”

Quan đạo sĩ tinh tế đánh giá Tề Dư Phái, bỗng nhiên đứng dậy thu thập bàn tinh giấy bút: “Công tử gia, mệnh cách của vị tiểu công tử này, bàn đạo không dám tính cũng không thể nói.”

Tề Dư Phái mi mắt nâng cũng không thèm nâng, nói: “Vậy đạo sĩ là muốn bỏ đi?”

Quan đạo sĩ chẳng dám mảy may khinh thường hài tử choai choai trước mặt này, đành phải cười khổ đáp: “Bần đạo trong nhà còn có sửu thê bạc điền, tiền ngoài trăm hai, nếu bản thân gặp thời hưng thịnh, bần đạo cũng muốn có một cuộc sống yên lành.”

Tề Dư Phái khuyên nhủ: “Ngươi cứ nói đi, ngươi biết nên nói thế nào mà.”

Quan đạo sĩ suy nghĩ thật lâu, vái dài nói: “Tử vi đẩu số là thiên hạ đệ nhất số, lúc bần đạo nhập môn liền thề, tuyệt không làm hổ thẹn đạo học, bởi vậy không muốn xảo ngôn dối gạt người.”

Tề Dư Phái nhíu mi: “Ta muốn nghe không phải xảo ngôn, mà là lương ngôn (lời có ích).”

Dứt lời nhìn Mục Tử Thạch một cái, ôn nhu nói: “Đừng vội, vị đạo trưởng này đang suy nghĩ nên nói như thế nào, chúng ta mới có thể nghe hiểu được… Người có nghiên cứu tỉ mỉ tử vi đẩu số như hắn ít càng thêm ít, chết đi một người e rằng một phái tan rã là điều khó tránh.”

Uy hiếp giống như sợi bông buộc vào dao lộ ra trước gió, Quan đạo sĩ trong lòng kinh hãi, lại kín đáo tỉnh ngộ, thở dài: “Công tử gia nhất định ép bần đạo nói, bần đạo chỉ có thể cấp cho tiểu công tử này tám chữ – Đại quý đại hung, cực vinh cực nhục.”

“Nhiều hơn nữa, công tử gia Ngài có chém đầu bần đạo, ta cũng không dám nhiều lời, huống chi… Huyền thiên ảo diệu, tinh tú chuyển dời, hôm nay mệnh cách thế này, chưa hẳn mười năm hai mươi năm sau không thay đổi. Bần đạo chỉ hy vọng vị tiểu công tử này có thể gặp dữ hóa lành, phá giải ác sát.”

Tề Dư Phái mỉm cười: “Ngươi cùng với Trương đạo sĩ vừa rồi rất khác nhau.”

Dứt lời cũng không hỏi nhiều, đưa cho hắn sáu đĩnh bạc lớn: “Làm phiền đạo trưởng, một chút ngân lượng nói chuyện quẻ kim, vui lòng tiếp nhận.”

Quan đạo sĩ vốn nghĩ khó có thể toàn thân trở ra, chẳng ngờ còn được trọng thưởng thế này, liền mừng rỡ, ra ngoài thở phào một hơi, lắc lắc đầu, Tề Dư Phái hành sự khí khái đầy mình, trên đời hiếm thấy, đáng tiếc đoản mệnh chết non, ngọc lưu ly ôn hòa tan vỡ, ngoan thạch lại trường tồn, đạo lý lão thiên gia quả nhiên là thế.

Gặp Trương đạo sĩ cách đó không xa cười hi hì hướng mình ngoắc tay, bộ dáng bại hoại dối trá, không khỏi thầm than một câu, hắn thật đần độn khoái hoạt.

Hiển nhiên Quan đạo sĩ sửa lại điệu bộ ngạo mạn, mặc dù không xảo ngôn nói bậy, nhưng cũng sắc sảo khôn ngoan.

Quẻ sư cuối cùng vào cửa, Mục Tử Thạch liền nghĩ tới con chuột, hoặc là kẻ trộm xảo quyệt bóng loáng như trét mỡ mới vừa với loại này.

Quẻ sư liếc mắt nhìn thấy bạc lớn trên bàn, trong mắt xoay tròn biến đổi, vẻ mặt si mê hướng đến, Tề Dư Phái lạnh mắt nhìn, ngược lại nhẹ nhõm thở ra một hơi, ném qua một thỏi: “Hảo hảo tính toán cho vị tiểu công tử này! Tính tốt còn được thưởng thêm.”

Quẻ sư không nói hai lời, bắt lấy tay Mục Tử Thạch, hai con mắt đảo qua, miệng rộng ném đi, giống như vừa thông suốt ra từ khen ngợi, lời hữu ích không có tiền, lời tốt đẹp mới được tiền, ai ngốc ai mới xui xẻo!

“Tiểu công tử mệnh hảo nha! Giống như cây dưa hồng giữa rừng mía, ngọt từ sợi tóc đến chân còn truyền đến con cái. Tiểu lão nhân xem tay cũng đã năm mươi năm, chưa từng thấy qua mệnh nào đại phú đại quý đến bậc này! Tiểu công tử không phải phàm nhân a! Hắn là kim đồng bên cạnh Quan Thế Âm Bồ Tát đầu thai xuống làm người! Mệnh cách này nha, hợp ấm phúc tụ không sợ hung nguy, giỏi văn giỏi võ tiết như thanh phong, kim mã ngọc đường tử la chu y, ngũ tử đăng khoa tứ đại đồng đường (năm người con trai đều đậu khoa cử, bốn thế hệ đều ở chung một nhà)… “

Tề Dư Phái cười đánh gãy: “Được rồi, đủ rồi!”

Quẻ sư chân thành cảm khái: “Tiểu lão nhân ta thật sự quá kích động quá may mắn, hơn nửa đời người nhìn tay của thôn phu ngu phụ, đều là đống củ cải hầm canh, hôm nay rốt cục cũng gặp được quý nhân thần tiên sống, cảm thấy sống không uổng phí với tuổi cao như thế này… Công tử gia, ngươi làm cho người mù nhiều năm như ta mở rộng tầm mắt nhìn thấy được ánh sáng, oa oa rơi xuống đất trải qua đường đời! Như gạo ngâm trong nước sôi, như hoa nở trong lòng a!”

Tề Dư Phái bị hắn nói đến quáng mắt, thầm nghĩ ba hoa chích chòe cũng chỉ đến như thế, vội ném một thỏi bạc: “Quẻ kim, ra ngoài đi!”

Lão nhân kia vừa nhìn thấy thỏi bạc lập tức im bặt mà chấm dứt, mỗi tay nắm một giống như cá chép nổi trên mặt nước, vui vẻ vểnh râu bước ra ngoài.

Tề Dư Phái uống ngay một ngụm trà, lỗ tai còn ong ong tiếng của lão nhân, lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Tử Thạch, trong ba quẻ sư, ngươi thích ai nhất?”

Mục Tử Thạch khuôn mặt phấn nộn đô đô, biểu tình sinh sướng: “Lớn lên giống con chuột, chính là người cuối cùng.”

Tề Dư Phái khẽ cười ra tiếng: “Vì cái gì?”

“Hắn khen ta, còn khen đến dụng tâm như vậy, ta xem hắn kích động đến nổi nước mắt cũng chảy ra a!”

Tề Dư Phái cười không thế át: “Ngươi cho hắn chút tiền, hắn khen ngươi ba ngày cũng được.”

Mục Tử Thạch hai mắt tỏa sáng, ý tứ rất muốn lấy bạc đem hắn thỉnh trở về tiếp tục khen.

Tề Dư Phái lại hỏi: “Vậy ngươi tin ai nhất?”

“Người thứ hai.”

“Vì cái gì?”

“Bởi hắn không nhìn bạc trên bàn, cũng không có sửa miệng, thà rằng không lấy bạc, cũng chẳng bao giờ nói láo.”

Tề Dư Phái thấy hắn mắt tinh tâm sáng, vô cùng hài lòng: “Theo như lời ngươi, ba người này, người nào nói ngươi tin? Ngươi nào nói ngươi không tin?”

Mục Tử Thạch do dự một chút: “Bọn họ nói cũng không quá giống nhau… Nhưng miễn là nói ta không khắc ngươi, ta liền vui vẻ.”

Tề Dư Phái lắc đầu: “Lời bọn họ, ngươi một chữ cũng không được tin. Đồng dạng như lời của Mục Miễn ngày đó, chẳng có câu nào là thật.”

Nhất thời yên tĩnh, cười lạnh nói: “Ngươi cũng tận mắt nhìn thấy, Trương đạo sĩ kia, ta dùng bạc là có thể làm cho hắn dễ dàng sửa miệng, mà tương sĩ trong lời Mục Miễn, chỉ sợ lúc trước đã bị người mua chuộc.”

Mục Tử Thạch cực kỳ kinh ngạc, rồi hoàn toàn không hiểu lắm thâm ý trong lời nói của hắn, nâng ánh mắt, lông mi thật dày cong vểnh lên, khẽ run lã chã bị hai hàng nước mắt làm dao động giống như hai chiếc lông vũ của ô phượng hoàng, đồng tử trong suốt làm lòng người kinh hãi.

Tề Dư Phái tránh đi ánh mắt hắn, lạnh nhạt nói: “Đầu lưỡi con người là nhuyễn, nhưng dùng để giết người, một chút cũng không chậm hơn đao. Tử Thạch, ngươi đã là người bên cạnh ta thì không thể là hài đồng ấu trĩ vô tư vô lự, những đạo lý này, ngươi phải sớm minh bạch…”

Mục Tử Thạch không chút do dự: “Ngươi dạy ta, ta sẽ học rất nhanh.”

Tề Dư Phái ưu sầu thở dài: “Mục Miễn nói ngươi sinh ra là điềm xấu, hậu hoạn vô cùng, lời này xuất ra từ miệng của tương sĩ, cũng là chủ ý cũng Mục phu nhân.”

“Mẫu thân ngươi Đan Hoa Linh vào Hầu phủ tất nhiên được phụ thân ngươi một lòng sủng ái, nếu không cũng không có khả năng từ nữ nô trở thành thiếp thất duy nhất của Thanh Bình hầu, mà Mục phụ nhân sinh ra trưởng tử Mục gia, lớn hơn ngươi một tuổi, vị trí con trai trưởng bất ổn. Bởi vậy ngày Đan Hoa Linh mang thai ngươi, cũng là lúc một cước bước lên Hoàng Tuyền lộ.”

“Hậu viện Hầu phủ tuy rằng đơn giản, chưa thể so với hậu cung triều đình, nhưng cũng đủ đá ngầm nước bẩn, Mục phu nhân xuất thân quan lại giàu có, đối phó với nữ nô dị tộc vô gốc vô rễ, không để lộ sơ hở tự nhiên dễ như lòng bàn tay.”

Mục Tử Thạch run rẩy cả người, song mâu đã tràn ngập nước mắt.

Tề Dư Phái dừng lại một chút, nói: “Mục phu nhân chủ quản Hầu phủ, có thể một tay an bài nha hoàn bà đỡ hầu hạ mẫu thân ngươi, lại thông mưu với tương sĩ, đến lúc mẫu thân ngươi sinh, chén thuốc, nhân thủ, đã trở thành một đại tác phẩm, tốt nhất là một xác hai mạng, chẳng ngờ ngươi mạng lớn, cư nhiên còn sống, nhưng mẫu thân ngươi nhất định là chết rất thê thảm, Mục Miễn vừa lo vừa sợ, cộng thêm tương sĩ bên tai cố ý lừa bịp ngôn từ đại nghịch bất đạo, hiển nhiên đem hắn lừa đến không dám không tin.”

Ngón tay nhẹ nhàng gõ nắp trà, leng keng như ngọc: “Mục Miễn thật sự chân tâm vì xã tắc vạn dân mà lo lắng? Bất quá là nhát gan ích kỷ thôi, cái hắn chân chính sợ, không ngoài hình khắc phụ mẫu này đi, còn làm ra vẻ ngụy quân tử, bộ dáng như mang một khối trung tâm vì nước mà suy nghĩ, Mục phu nhân thật sự là kẻ thông minh, bịa đặt ngươi là yêu nghiệt hại nước hại dân làm lung lay ngai vàng, thứ nhất khiến Mục Miễn xuống tay với ngươi không có nửa phần do dự cùng áy náy, thứ hai tội danh này tuyệt đối không thể để người ngoài biết được, thuận lợi phá hỏng lá gan Mục Miễn, để tránh ngày khác có người hoài nghi tìm quẻ sư xác minh.”

Tề Dư Phái nói đến lúc này, liền nhịn không được: “Đan Hoa Linh oan hồn không xa, Mục Tử Thạch ngươi mệnh như rơm rác, giỏi cho diệu kế một đá ném hai chim diệt cỏ tận gốc. Nữ nhân này tâm ngoan thủ loạt, dù là long đàm hổ huyệt cũng có thể đi tốt, thật sự không hề kém cạnh nam nhân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.