Thực Hoan Giả Yêu

Chương 282: Chương 282: Đại kết cục 2




Editor: Lovenoo1510

Trong phòng ăn rộng rãi, Sở Nhạc Viện ngồi một mình trên bàn, trước mặt là một bức thư, đồ ăn xếp đống.

Xoạt—

Trong không gian yên tĩnh, có âm thanh của nước mắt rơi xuống.

Sở Nhạc Viện cắn chặt môi, con ngươi đen nhánh nhuộm đỏ. Cô ta nghẹn ngào, rốt cuộc bỏ đôi đũa xuống, đôi tay run rẩy ôm lấy chiếc bụng nhô lên.

“Bảo bảo.” Sở Nhạc Viện nhỏ giọng lầm bẩm, nước mắt rơi như mưa, “Mẹ thực sự xin lỗi con, nhưng mẹ không thể nhìn ba con chết đi được!”

Tiểu sinh mệnh trong bụng, như có cảm ứng, sau khi nghe thấy lời mẹ, bỗng nhiên an tĩnh lại. Nó an tĩnh bất động, không khỏi truyền đến một cỗ bi thương thật sâu.

“Bảo bảo……………”

Sở Nhạc Viện gần như tuyệt vọng ôm lấy bụng, nhưng cái cô ta chạm tới chỉ có thể là da thịt ngăn cách. Cô ta mong muốn đứa bé này ra đời biết nhường nào, để được yêu thương khuôn mặt non nớt của đứa bé, nhìn nó lớn lên từng ngày, có thể chính tai nghe nó gọi một tiếng mẹ.

Nhưng tất cả những thứ này, cuối cùng đều không thể thành sự thật.

Dấu răng khảm vào cánh môi thật sâu, Sở Nhạc Viện tuyệt vọng ngẩng đầu lên, cả người không ngừng run rẩy, thân thể giống như lá thu bay, một mùa điêu linh.

Báo ứng!

Mẹ, nếu như năm đó tâm mẹ có tồn tại suy nghĩ lương thiện, thì hôm nay con cháu đâu đến nỗi bị tai họa này?

Đèn phòng giải phẫu thuật dùng cho việc phẫu thuật bật sáng, mắt Sở Nhạc Viện nhìn chằm chằm phía trên, cũng không có tiêu cự. Y tá đang muốn tiêm thuốc mê cho cô ta, lại bị Sở Nhạc Viện đẩy ra, “Tôi không muốn thuốc mê.”

“À?” Y tá sững sờ nhìn cô ta, nói: “Nếu như không dùng thuốc mê, cô sẽ rất đau đó.”

Sở Nhạc Viện nghiêm mặt, kiên định lắc đầu một cái, “Tôi không muốn dùng thuốc mê.”

Bệnh nhân kiên trì không chịu dùng thuốc mê, y tá cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là gọi bác sĩ vào.

Sau đó không lâu, bác sĩ mặc đồ khử trùng màu xanh lá cây đi tới, đôi tay giơ lên. Ông ta thấy sắc mặt bệnh nhân, cau mày nói: “Quý phu nhân, cô chắc chắn là không cần thuốc mê chứ?”

“Không cần.” Sở Nhạc Viện cắn môi, trong mắt hằn lên tia máu, “Tôi không thể để mất đi cảm giác cuối cùng của bảo bảo được.”

Ánh mắt bác sĩ rối rắm, không tiếp tục khuyên can nữa. Hướng về phía y tá gật đầu một cái, đồng ý không cho bệnh nhân dùng thuốc mê.

Xung quanh không có một tiếng người nói chuyện với nhau, chỉ có âm thanh leng keng của khí cụ va chạm. Hai tay Sở Nhạc Viện nắm chặt mép giường, huyết sắc trên mặt so với tấm vải trắng trên người còn kinh khủng hơn.

“Không phải sợ, tôi sẽ tận lực giảm bớt đau đớn cho cô!” Bác sĩ mang khẩu trang, giọng điệu ôn hòa nói chuyện cùng cô ta.

“Không cần giảm bớt đau đớn của tôi.”

Sở Nhạc Viện nghẹn ngào, bất lực nhìn về phía bác sĩ, từng giọt nước mắt nơi khóe mắt không ngừng rơi xuống, “Bác sĩ, van ngài nhất định phải giảm bớt đau đớn cho bảo bảo! Đừng làm cho nó khổ sở, đừng làm đau nó!”

Bác sĩ có thể lĩnh hội được tâm tình này của cô ta, vội vàng trấn an, “Quý phu nhân cô yên tâm, nhất định tôi sẽ cố hết sức.”

Trong phút chốc khi tay cầm dao phẫu thuật hạ xuống, Sở Nhạc Viện chỉ cảm thấy một nỗi đau tê tâm liệt phế. Miệng cô ta bỗng nhiên la lớn, nhưng âm thanh lại mắc kẹt trong cổ họng không phát ra được.

Thì ra khi quá đau thương, sẽ không thể kêu lên đươc.

Phẫu thuật tiến hành bình thường, có y tá đứng ở trước giường, không ngừng dùng khăn lông lau mồ hôi cho Sở Nhạc Viện. Cô ta gắt gao cắn môi, cảm thấy có thứ gì đó, bị móc ra từ trong thân thể mình, biến mất.

“Bảo bảo…….” Sở Nhạc Viện yếu đuối thì thầm, một trận lực lớn khẽ động, rốt cuộc cô ta hiểu được, đứa bé của mình đã không còn.

“Ra rồi!” Y tá thở dài một cái, động tác thu dọn rất nhanh.

Sở Nhạc Viện quay đầu đi, liếc thấy một đống huyết sắc gì đó. Cô ta nâng tay lên, muốn nhìn đứa bé một chút, nhưng những lời này không nói ra được khỏi miệng, người đã bất tỉnh.

Đêm tối không biên giới đánh tới, làm toàn thân đã sớm mệt mỏi rã rời của cô ta, hoàn toàn bị cắn nuốt.

…………

Tại Duật Phong thị, Triển gia không tính là danh môn vọng tộc, nhưng mấy năm nay cha con Triển gia tham gia chính trị, cũng tích lũy được không ít nhân mạch.

Sáng sớm chủ nhật, Sở Kiều mở mắt, Quyền Yến Thác đã chạy bộ trở về. Thấy phòng tắm có tiếng nước chảy, cô bĩu môi, từ trong chăn chui ra, đi chân không đẩy ra cửa phòng tắm.

Dưới vòi hoa sen phòng tắm, nước đang chảy từng giọt trên lồng ngực cường tráng của người đàn ông. Nước ấm chảy xuống, chảy qua hàng rào bắp thịt rắn chắc của anh, Sở Kiều mở to đôi mắt hắc bạch phân minh, nhìn chằm chằm nơi nào đó của anh.

Thấy trên góc tường có một bóng người đứng thẳng, Quyền Yến Thác kinh ngạc xoay người, sau khi thấy rõ ngưởi ở sau, chân mày nhíu chặt giãn ra trong nháy mắt, “Đang nhìn gì vậy?”

“Xem tiểu đại.” Sở Kiều trả lời có da có thịt.

“Hả?”

Quyền Yến Thác tắt nước đang chảy đi, mặt đối mặt nhìn chằm chằm cô, cười xấu xa hỏi: “Có phải rất tự hào vì của chồng em là cỡ lớn phải không.”

Sở Kiều bĩu môi, sau khi nhìn lên nhìn xuống đánh giá anh, không xác định lắm thì thầm, “Dù sao em cũng chưa từng thấy qua người khác, không thể so sánh!|

Fuck!

Một tay Quyền Yến Thác kéo cô đến trước người, gương mặt tuấn tú lo lắng, “Em còn muốn nhìn người khác? Còn muốn đối tượng?!”

“Ha ha……….”

Sở Kiều cười lấy lòng, đôi mắt to ngập nước, vô tội lại giảo hoạt dõi theo anh. Tay cô chỉ khẽ giơ lên, vẽ vòng vòng lên ngực anh, giọng nói mềm mại, nói: “Ông xã, anh làm em đau.”

Hứ --

Con mẹ nó, câu hồn muốn chết!

Cho tới bây giờ Quyền Yến Thác chưa bao giờ thấy Sở Kiều chủ động cầu hoan, lúc này cô bất ngờ quyến rũ tựa vào trong ngực anh, anh chỉ cảm thấy huyệt thái dương hai bên trán nhảy thình thịch!

“A!”

Người đàn ông đỏ mắt áp xuống, đem Sở Kiều chống đỡ trên tường. Lực hai cánh tay nâng hông của cô, đã sớm không để ý tới có làm cô bị thương hay không, động tác không nặng không nhẹ.

Rất nhanh trong phòng tắm truyền đến tiếng thở dốc của đàn ông, phụ nữ là loại yêu kiều. Tiếng vang mập mờ này, kèm theo tình yêu nồng đậm, ủ ấm cả căn phòng.

Hồi lâu, đôi tay người đàn ông trống đỡ ở bên giường, nhìn chằm chằm người phụ nữ đang đứng trước tủ treo quần áo. Sở Kiều cau mày, ngón tay đẩy tới đẩy lui theo giá áo, chân mày càng cau chặt.

“Bộ này đẹp không?” Sở Kiều lựa chọn lễ phục, do dự.

Mắt Quyền Yến Thác căn bản không có nhìn y phục, đôi con ngươi nghiêm nghị đều rơi trên cơ thể mềm mại của cô đang trùm khăn tắm. Anh nâng môi lên, nhẹ giọng cười nói: “Cái đó đẹp, nhưng không mặc càng đẹp hơn!”

Sở Kiều hung hăng lườm anh một cái, cắn môi lựa chọn một bộ lễ phục màu đen. Vẫn nên lựa chọn theo thói quen đi, như vậy an toàn một chút! Cô lại lựa chọn cho Quyền Yến Thác phẩm bài tương ứng, tây trang màu đen cùng màu với cô, trở tay đưa cho anh, nói: “Anh mặc bộ này.”

“A.” Động tác của Quyền Yên Thác vẫn giữ nguyên, nằm trên giường nhìn cô như cũ.

“Nhanh lên!” Mắt thấy anh bất động, rốt cuộc Sở Kiều cũng nổi đóa.

Người đàn ông bất đắc dĩ đứng lên, đứng bên giường thay quần áo. Sở Kiều quét mắt nhìn anh một cái, ôm lễ phục mở cửa phòng đi ra ngoài.

Hồi lâu, Quyền Yến Thác thay xong tây trang đi xuống, sau khi nhìn thấy người đứng ở phòng khách, mắt lập tức sáng choang.

“Như thế nào?”

Sở Kiều xoay tại chỗ một vòng, cười hỏi hắn: “Nhìn được không?”

“Đẹp.” Dưới chân Quyền Yến Thác vấp một cái, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất. Thật lâu rồi mới thấy Sở Kiều mặc trang phục như vậy, đẹp chết mất!

Trong lúc bất chợt, anh có chút không muốn đem cô ra cửa. Không muốn đem Sở Kiều đẹp như vậy, để cho bất luận kẻ nào nhìn.

“Đi thôi.” Sở Kiều đưa tay vuốt cổ áo cho anh, kéo cánh tay của anh.

Quyền Yến Thác kéo tay cô trở lại, cười hỏi: “Anh có cần điểm thêm chút gì không?”

Anh theo bản năng cúi đầu quét mắt nhìn mình, cảm thấy mình từ đầu đến chân quá mức bình thường, hoàn toàn mất đi cao quý thường ngày của anh. Nói thế nào cũng là tham gia hôn lễ, nên mặc ngay ngắn một chút!

“Không cần.” Tầm mắt Sở Kiều xẹt qua anh từ trên mặt xuống, giọng nói rất nhạt. Hừ, mối tình đầu của anh kết hôn, còn muốn mình để anh ăn mặc đẹp trai như vậy à, nghĩ khá lắm!

“Được rồi.” Quyền Yến Thác bất đắc dĩ than nhẹ, lôi kéo tay của cô ra cửa.

Lái xe tới bên ngoài khách sạn, sau khi dừng xe lại, Quyền Yến Thác ôm cả người Sở Kiều đi về hướng khách sạn.

“Đợi chút.” Gần tới trước cửa lớn, đột nhiên Sở Kiều dừng bước. Cô móc ra một chiếc gương trang điểm từ trong túi, soi lại mặt của mình, sau đó lại hỏi người đàn ông bên cạnh, “Như thế nào? Trang điểm không có sai sót gì chứ?”

“Rất tốt.”

Môi mỏng của Quyền Yến Thác khẽ cong, nói: “Vợ, hôm nay em thật đẹp.”

“E hèm!” Sở Kiều thỏa mãn gật đầu, môi đỏ mọng tràn ra nụ cười: “Đó là đương nhiên, hôm nay em tuyệt đối không thể bị so thấp được.”

So thấp?

Mày kiếm Quyền Yến Thác nhướng lên, rốt cuộc cũng hiểu rõ tâm tư của cô. Khó trách tính tình của cô đã khác thường từ buổi sáng, thì ra là vì vậy?!

Người đàn ông nắm chặt tay cô, đặt lên môi hôn một cái, gương mặt tuấn tú chôn ở bên tai cô, mập mờ nói nhỏ: “Yên tâm, dù là tiên trên trời hạ phàm, chồng em cũng sẽ không động lòng.”

Sở Kiều trừng mắt nhìn, bày tỏ sự không tin tưởng với lời nói của anh. Lời ngon tiếng ngọt của đàn ông, hoa ngôn xảo ngữ! Tuy nói không tin, nhưng khi cô kéo Quyền Yến Thác đi vào khách sạn thì khóe miệng vẫn không tự chủ được nở nụ cười.

Tầng áp chót khách sạn nơi hiện trường hôn lễ, cổng hình vòm, bày ảnh cưới chụp rất lớn. Trong tấm ảnh, chủ rể có bề ngoài tuấn dật mê người, cô dâu ngũ quan xinh xắn nhu mì.

Trai tài gái sắc, ông trời tác hợp.

Sở Kiều ra khỏi thang máy, liền thấy tám chữ to lớn này. Cô kéo khuỷnh tay Quyền Yến Thác đi vào trong, ở lối vào sau khi ký tên liền đưa tiền mừng.

Chủ nhà nói cảm ơn, có người đặc biệt tới, mời Quyền Yến Thác đi vào.

“Nhiều năm rồi không gặp cậu.” Người đàn ông đi tới, nhìn tuổi tác so với Quyền Yến Thác không khác lắm. Lối nói chuyện cùa hắn hình như rất quen thuộc, cũng không có dùng kính ngữ.

“Không phải các người ghét bỏ gia một thân hơi tiền sao?” Quyền Yến Thác khẽ mỉm cười, cùng người nọ đùa giỡn.

Sở Kiều chỉ ở bên cạnh lắng nghe, đại khái đoán được người đàn ông này chắc là hàng xóm lúc nhỏ của Quyền Yến Thác, bạn bè nối khố từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên.

“Quyền gia, đây là đang oán trách ta sao!” Người đàn ông trêu ghẹo, quay đầu thấy người bên cạnh Quyền Yến Thác, lập tức cười lên, “Đây là chị dâu đi!”

“Sở Kiều” Quyền Yến Thác ngăn bàn tay hắn đang duỗi ra, che bên tai Sở Kiều nói nhỏ một câu gì đó.

“Chào anh.” Sở Kiều lễ phép mỉm cười, không có chủ động bắt tay cùng anh ta.

Người đàn ông có chút xấu hổ thu tay lại, trực tiếp mang theo bọn họ đi vào trong.

“Hầy—”

Quyền Yến Thác dắt tay Sở Kiều mới xuất hiện, chung quanh liền vang lên tiếng huýt sáo. Ngay sao đó không ngừng ồ lên âm thanh, “Chị dâu đến rồi!”

Sở Kiều mất tự nhiên cười cười, gương mặt đỏ ửng. Những người này nói chút chuyện mà miệng cũng không kiêng dè, không chút cố kị làm người ta khó chịu!

Một ánh mắt lạnh băng của Quyền Yến Thác bay qua, ý là để cho bọn họ an phận một chút, không cho gây chuyện!

Những người hôm nay có thể tới, trên căn bản đều cùng lớn lên trong một viện. Hôm nay đường ai nấy đi, thế nhưng phần tình cảm vẫn còn, quan hệ cũng không tệ. Về chuyện cũ của Quyền Yến Thác và Hạ Yên Nhiên kia, người nào cũng để ở trong lòng, không ai dám lắm mồm tìm không thoải mái!

Dù sao Quyền gia phát giận, đó là chuyện phải chết!

Quyền Yến Thác lôi kéo Sở Kiều ngồi bên cạnh, chuyện bưng trà rót nước vụn vặt tự có người tiến tới. Hơn nữa đối đãi với Sở Kiều, thực nhiệt tình, để cho cô cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, có chút không chống đỡ được.

Những người này bình thường cũng khó có khi được tề tựu, lúc này ngồi chung một chỗ, nói chuyện phiếm trời nam biển bắc. Nhưng trò chuyện một chút, Quyền Yến Thác liền phát hiện ánh mắt của mọi người đều nhìn trên người mình, một ít ánh mắt còn hàm chứa sự kinh ngạc.

Quyền Yến Thác cúi đầu quét mắt nhìn tây trang trên người, quay đầu nhìn người bên cạnh đang uống trà, hạ thấp giọng hỏi: “Vợ, bọn họ đều cười nhạo y phục của anh khó coi.” Thật vậy, bình thường Quyền Yến Thác xuất hiện đều mặc thanh cao gọn gàng. Đối với quần áo anh rất bắt bẻ, lúc nào thì mặc mộc mạc như vậy?!

Sở Kiều khẽ thổi nguội nước trà, sau đó đưa tới trong tay anh, cười nói: “Thật sao?!Vậy mà em lại thấy anh mặc như vậy, rất đẹp, rất tuấn tú.”

Ý của vợ muốn nói, dó chính là đẹp.

Quyền Yến Thác cười dài nhận lấy ly trà cô đưa tới, mím môi khẽ uống, Anh đã biết, những người kia là đang ghen tỵ, ghen tỵ anh cùng vợ mặc tình lữ trang!

Mọi người nhìn thấy sự tương tác giữa hai người, toàn bộ đều yên lặng cúi đầu, ánh mắt kinh ngạc cũng thu lại.

Đều nói hồng nhan hạ thủy, Quyền gia đây cũng quá không biết khống chế nha!

Mười giờ sáng, nghi thức hôn lễ chính thức bắt đầu. Sau một tràng pháo hoa nổ vang, khúc quân hành của hôn lễ được tấu lên. Cô dâu mới mặc váy cưới trắng trong tinh khiết, kéo khuỷu tay chú rể, từ từ xuất hiện.

Rào rào rào –

Toàn trường phát ra tiếng vỗ tay như sấm, tất cả mọi người đều đứng dậy theo.

Trong đám người, Hạ Yên Nhiên khẽ cúi thấp đầu, nụ cười núp sau sa đầu, không nhìn rõ nét mặt của cô ta. Dưới chân cô ta bước chậm rãi, mỗi một bước, đều có cánh hoa rực rỡ rơi xuống.

Thời điểm bước qua bàn thứ nhất, bước chân Hạ Yên Nhiên không tự chủ được mà thả chậm. Cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt cách tấm lụa trắng, tỉ mỉ rơi trên người Quyền Yến Thác.

Ánh mắt kia dừng lại, mặc dù rất ngắn ngủi, nhưng Sở Kiều thấy rất rõ ràng.

Môi đỏ của Sở Kiều khẽ mím, Thần sắc trong mắt đen tĩnh lặng. Cô không thích ánh mắt như vậy của Hạ Yên Nhiên, mang theo nồng đậm lưu luyến.

Lưu luyến cái rắm! Bây giờ Quyền Yến Thác là chồng của cô, nửa điểm quan hệ với cô cũng không có!

Sở Kiều nắm chặt quả đấm, nhịn không gây chuyện. Nói thế nào thì bây giờ cô cũng là con dâu nhà họ Quyền, mỗi tiếng nói cử động đều phải bận tâm tới mặt mũi nhà họ Quyền, trận đấu hôm nay không thể để nhà họ Quyền mất thể diện được!

Không phải là nhìn bằng hai mắt sao? Nhìn thì nhìn đi, dù sao bất luận cô ta có nhìn như thế nào, cô ta đều không vui!

Nghĩ như vậy, khó chịu trong lòng Sở Kiều dần dần bình thường lại.

Tại đại sảnh chính, một đôi tân nhân đứng trước mặt người chủ trì, song song hai bên mặt là trưởng bối hai nhà.

Sắc mặt mẹ Triển Bằng vẫn nhàn nhạt, không nhìn ra vui mừng như thế nào, nghĩ đến việc bà với người con dâu này cũng không tính là hài lòng. Nhưng con trai bà rất thích, không nghe lời định đoạt của bà, cũng là một thứ không ra gì!

Lại xem xét mẹ của Hạ Yên Nhiên, vẻ mặt ngược lại lại thấy vui vẻ. Bà ngồi trên xe lăn, nhìn con gái mặc áo cưới, rốt cuộc cũng tìm được nơi thuộc về mình, trong lòng không khỏi tràn đầy vui mừng, cũng coi như giải quyết xong một nỗi lòng của bà.

“Chú rể, xin hỏi anh có nguyện ý cưới cô gái ở trước mặt này, trở thành vợ của anh không? Bất luận bệnh tật khổ đau, nghèo khó hay giàu có, cũng sẽ yêu cô ấy cả đời chứ?”

Tiếng hỏi của người chủ trì hôn lễ vang lên, mặc dù là vấn đề cũ, nhưng mỗi cuộc hôn nhân đều không thể bỏ qua điểm cơ bản này.

“Tôi nguyện ý.” Triển Bằng trả lời nói năng rất khí phách, dưới đài lập tức vang lên tiếng vỗ tay.

“Cô dâu, xin hỏi cô có nguyện ý gả cho chàng trai trước mặt, trở thành chồng của cô không? Bất luận bệnh tật khổ đau, nghèo khó hay giàu có, cũng sẽ yêu anh ấy cả đời chứ?”

Hạ Yên Nhiên ngẩng đầu lên, hai con ngươi sáng ngời nghiêng về phía Quyền Yến Thác, khoảng khắc ánh mắt giao nhau, cô nhìn thấy đáy mắt người đàn ông là nụ cười và chúc phúc, thần sắc ảm đạm thì thầm: “Tôi nguyện ý.”

Ồn ào –

Trong tiếng vỗ tay chúc phúc của bạn bè thân hữu, Triển Bằng cầm ngón áp út của Hạ Yên Nhiên, đeo vào chiếc nhẫn kết hôn bằng kim cương, cúi đầu khẽ hôn vào bên má cô ta: “Bà xã, anh yêu em.”

Hạ Yên Nhiên cũng cầm lấy nhẫn cưới giống như vậy, đeo vào ngón áp út của anh.

Một khắc này, rốt cuộc cô ta hiểu rõ, đời này người đi theo cô ta tới già, không bao giờ có thể là người đàn ông năm ấy cõng cô ta về nhà, vì cô ta mà đồng ý leo cây.

Có vài người, nhất định phải bỏ qua.

Hạ Yên Nhiên ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, môi đỏ mọng nâng lên nụ cười tươi đẹp, “Triển Bằng, bắt đầu từ hôm nay, em cũng sẽ học cách yêu anh. Có lẽ em học sẽ rất chậm, anh nguyện ý chờ em chứ?”

“Anh chờ mong điều này đã lâu, không phải vậy sao?” Triển Bằng cười liếc nhìn cô ta, giữ chặt đầu ngón tay của cô, nói: “Không sao, chúng ta còn có một đời dài như vậy, em cứ từ từ học, anh nguyện ý chờ.”

Ở trong tình yêu, rốt cuộc so với việc ta nguyện ý chờ, càng làm cho người ta cảm động hơn.

Giọng nói của người đàn âm trầm thấp từ tính, Hạ Yên Nhiên khẽ cười, đáy mắt tràn ra nước mặt hạnh phúc.

Một tràng tiếng vỗ tay, Sở Kiều nhếch miệng nở nụ cười, hàm chứa sự chúc phúc chân thành nhất.

Cô hy vọng, bọn họ có thể hạnh phúc, vĩnh viễn đến già.

“Hôn một cái đi!”

Dưới đài vang lên một tiếng, người thích ngồi lê đôi mách tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

Triển Bằng cười dịu dàng, nhìn thấy vợ yêu trong ngực đồng ý, lúc này mới đặt môi lên khóe miệng cô. Cái hôn này, chính là thiên hoang địa lão, lòng người không thay đổi.

(Thiên hoang địa lão: Lâu cùng trời đất.)

Hôn lễ cử hành viên mãn, trên đường trở về, lo lắng lúc đi đã bị quét sạch. Cô dựa vào ghế ngồi, hạ kính cửa sổ xe xuống, mặc cho gió nóng đập vào mặt.

“Nghĩ gì thế?” Sở Kiều bĩu môi, cười xấu xa nói: “Còn đang nghĩ họ sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở nơi nào.”

Hưởng tuần trăng mật?

Quyền Yến Thác nghe thấy cô nói đến cái này, mày kiếm nhăn lại, nói: “Chúng ta cũng đi đi.”

Đáy mắt Sở Kiều thoáng qua vẻ ảm đạm, hiện tại vẫn chưa tìm được thận phù hợp với Quý Tư Phạm, thân thể của ba cũng không tiện, Thì Nhan lại cần cô trông coi, nhiều chuyện như vậy áp xuống, làm sao cô có thời gian đi hưởng tuần trăng mật đây.

Thấy cô cúi gằm đầu, môi mỏng Quyền Yến Thác khẽ cong, đối với lo lắng của cô anh rất rõ ràng. Anh nắm lấy tay Sở Kiều để trong lòng bàn tay, nói: “Lần trước em gặp chuyện không may, Tấn Thần đã tới trợ giúp. Nghe nói anh ta ở bên kia mới mở một nhà hàng giải trí, muốn mời chúng ta qua đó vui chơi một chút.”

Phó Tấn Thần, Lão tứ nhà họ Phó.

Sở Kiều nhún vai, giọng nói đùa cợt, “Anh ta mở nhà hàng giải trí, có phải cái thể loại thấp kém kia hay không?”

“Ha ha……” Quyền Yến Thác cười lắc lắc đầu, nhẹ giọng chê cười, “Lão tứ trong mắt em, là người thấp kém vậy sao?”

Sở Kiều nhếch môi, ở trong mắt của cô, Phó Tấn Thần còn thấp hơn so với thấp kém!

Tham gia xong hôn lễ về nhà, thời gian vẫn còn rất nhiều, Sở Kiều thay quần áo ở nhà, chui vào phòng bếp nướng bánh ngọt, rất lâu rồi không có làm, động tác cũng có chút không quen, cô chuẩn bị hai vị. Chocolate Quyền Yến Thác thích, và dâu tây cô thích.

Quyền Yến Thác trở lại thư phòng làm việc, chờ lúc anh xoa xao ấn đường đi ra thì cũng là lúc anh ngửi thấy mùi thơm của bơ nồng nặc. Dưới chân lập tức bước nhanh gấp hai lần, vừa đi vừa hô: “Tối nay có bánh ngọt ăn à?”

Sở Kiều nhô đầu từ phòng bếp nhỏ ra, hướng về phía anh trừng mắt nhìn, “Nhanh đi rửa tay.”

Quyền Yến Thác không nói hai lời, trực tiếp rửa sạch sẽ rồi đi tới, kéo ghế ra ngồi xuống. Sở Kiều đã đem bánh ngọt lên bàn, hơn nữa chia làm các miếng nhỏ, dễ dàng ăn hơn. Tuy nói nấu cơm không ra gì, nhưng thủ nghệ nướng bánh ngọt của Sở Kiều quả thật không tệ. Quyền Yến Thác gộp hai miếng lại ăn, nheo mắt thỏa mãn, “Ăn ngon.”

Dáng vẻ ăn của anh rất đẹp mắt, Sở Kiều sức ăn rất nhỏ, đã sớm ăn no. Hai tay cô chống cằm dõi theo anh, chợt giơ tay lên nhéo khuôn mặt tuấn tú, u oán nói: “Thật xin lỗi ông xã, em nuôi anh gầy quá.”

Ban đầu lúc mới kết hôn, anh mập hơn so với hiện tại, mà lúc này, cân nặng của anh hình như giảm xuống. Mùi vị cơm cô làm thế nào, Sở Kiều vô cùng hiểu rõ.

“Nào có?” Quyền Yến Thác cúi đầu hôn vào khóe miệng cô một cái, cười nói: “Anh muốn giữ vóc người, vạn nhất ngày nào đó em ghét bỏ anh thì phải làm thế nào?”

Sở Kiều đưa tay vòng chặt hông của anh, đáy lòng ấm áp.

Sáng ngày hôm sau, Sở Kiều ra khỏi phòng ngủ, liền thấy vẻ mặt nghiêm túc của Quyền Yến Thác cúp điện thoại, nhìn cô đi tới.

“Sao vậy?” Trong lòng Sở Kiều khẽ động, còn tưởng Quý Tư Phạm gặp chuyện gì không may.

Quyền Yến Thác lôi cô ra cửa, vừa đi vừa nói tình hình xảy ra cho cô nghe. Lái xe tới mộ viên, Sở Kiều đi tới trước mộ của Kiều Uyển, liền thấy xung quanh đều là cảnh sát. Pháp y mặc áo dài trắng đi ra từ trong đám người, theo sát có hai người mang một túi nhựa màu đen.

Buổi sáng Quyền Yến Thác nhận được điện thoại của cục cảnh sát, nói là tại nghĩa trang phát hiện thi thể của Quý Uẩn. Gần đây đều truy nã ông ta, không ngờ lại tìm thấy ông ta, đang ở nơi này.

Có người báo án, phát hiện ở mộ viên có người chết không biết tên. Trải qua giám định nghiệm thi, người chết đột ngột, nguyên nhân tử vong là do bệnh tim phát tác, thời gian chết đại khái là ba ngày trước.

Quý Uẩn ngã ở trước bia mộ, trong ngực ôm quyển nhật ký kia thật chặt.

Ánh mắt Sở Kiều lảng tránh, nhân viên mang băng ca đi qua bên người cô.

Trong túi nhựa màu đen kia, chứa thi thể của Quý Uẩn.

“Quyền thiếu!”

Có người tới đây chào hỏi, ở bên cạnh anh nói: “Nếu người đã tìm được rồi, vậy chúng tôi trở về sẽ hủy bỏ án.”

Đôi môi mỏng của Quyền Yến Thác khẽ mím, gật đầu một cái. Lát sau, phần lớn mọi người đều rút lui, chỉ có ít nhân viên làm việc vẫn còn ở lại thu thập chứng cứ.

Sở Kiều đi tới trước bia mộ, lấy khăn tay ra lau sạch sẽ hình của Kiều Uyển. Cô biết mẹ thích sạch sẽ, không muốn có người làm dơ bia mộ của mẹ.

“Mẹ, tất cả đều đã kết thúc.”

Sở Kiều đứng ở trước hình của bà, nhẹ giọng nỉ non.

Theo Quý Uẩn chết đi, trận bị kịch này, rốt cuộc có thể đặt dấu chấm hết.

Công việc tìm kiếm thận thích hợp vẫn đang tiếp tục, theo thời gian trôi qua, để lại hy vọng cho Quý Tư Phạm càng ngày càng mong manh.

Phòng bệnh ngập tràn ánh mặt trời, máy điều hòa trung tâm tỏa ra nhiệt độ ổn định.

“Quý tiên sinh, tất cả tài sản của ngài đã được xử lý xong.” Luật sư mở cặp tài liệu ra, đem toàn bộ tài sản mở ra cho anh.

Quý Tư Phạm mặc quần áo bệnh nhân, ngồi trên giường. Anh giơ tay nhận lấy, gương mặt tuấn tú tái nhợt nhìn không ra biểu cảm gì trên nét mặt.

Luật sư lấy ra di chúc lúc trước anh yêu cầu, đem chỗ không ổn nói cho anh biết: “Quý tiên sinh, căn cứ theo luật lệ di sản thừa kế quy định, người thừa kế cần tròn mười tám tuổi mới có quyền lợi sử dụng, như vậy trước khi đứa nhỏ của ngài trưởng thành, tài sản lớn như vậy, cần phải có người giám thị.”

Đôi môi mỏng của Quý Tư Phạm khẽ mím, đôi mắt thâm thúy giật giật.

“Ngài muốn chọn ai tới giám thị?” Luật sư nhíu mày nhìn về phía anh, thử hỏi “Là phu nhân của ngài sao?”

Đứa bé đi theo bên cạnh cha mẹ thân sinh, mới là hạnh phúc nhất. Đáy mắt Quý Tư Phạm nặng nề, trả lời thật nhỏ, “Ừ.”

Luật sư thấy anh đồng ý, liền đem tên Sở Nhạc Viện thêm vào.

“Tất cả bất động sản trên danh nghĩa của tôi, hai căn nhà còn có ba gian cửa hàng, cũng đều quy về danh nghĩa vợ tôi.” Quý Tư Phạm ngẩng đầu lên, môi mỏng nâng lên độ cong lẫm liệt.

Luật sư sợ run lên, ghi chép theo yêu cầu của anh, chuẩn bị định ra di chúc một lần nữa.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rực rỡ, Quý Tư Phạm hình như còn nhớ rõ, cũng đúng một buổi trưa như vậy, anh trăm phương ngàn kế tiếp cận Sở Nhạc Viện, sau đó nhìn cô sa chân vào vũng bùn.

Nếu như có thể lựa chọn, anh tuyệt đối sẽ không có bất cứ dây dưa gì với cô ta. Nhưng số mạng chưa cho anh may mắn như vậy, anh lựa chọn báo thù, đồng thời lại gia tăng lên người anh một đạo tội nghiệt.

Anh tuyệt tình lấy tất cả mọi thứ trong tay cô ta, hôm nay lý ra nên đem những gì anh cướp đi, trả lại cho cô.

Sở Nhạc Viện, tôi có thể đưa cho cô, chỉ có như vậy thôi.

Nhiều hơn nữa, anh thật sự không cấp nổi. Bởi vì anh đã sớm đem toàn bộ cuộc đời mình, giao cho người khi cười lên, gò má sẽ hiện lên lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Lúc Sở Kiều đẩy cửa đi vào, Qúy Tư Phạm đang nhìn về phía cửa sổ ngẩn người, nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh mới chậm rãi quay đầu lại.

Ánh mặt trời sáng nhuộm vàng phong cảnh, chiếu lên đầu vai Sở Kiều. Cô đón lấy ánh sáng rực rỡ chói lọi, bộ dáng nhếch môi cười yếu ớt, trong nháy mắt khiến Qúy Tư Phạm như trở lại dưới tàng cây nơi sân trường.

Tay anh cầm bút máy, gắng sức phác thảo trọng tâm. Sở Kiều nhìn hết sức chuyên chú, hoàn toàn không có phát hiện dư quang khóe mắt anh vẫn liếc trộm cô, môi mỏng của anh khẽ nâng lên chút xíu, ánh mắt rơi vào lúm đồng tiền bên má cô, không thể dời mắt đi được nữa.

“Quý Uẩn chết rồi.” Sở Kiều đứng trước giường bệnh, trầm giọng nói.

Quý Tư Phạm thu liễm lại đáy lòng bắt đầu bốc lên, tròng mắt bên trong u ám. Anh đã nhận được điện thoại của cảnh sát, tâm tình bình tĩnh dị thường.

Khóe miệng giật giật, Sở Kiều cũng không biết phải nói gì. Cô nhìn gò má ngày càng gầy gò của Quý Tư Phạm, khó chịu lảng tránh ánh mắt.

Cộc cộc cộc –

Cửa phòng bệnh bị gõ vang.

Quý Tư Phạm nhíu mày quét mắt qua, “Vào đi.”

Cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài đẩy vào, người đi tới mặc một bộ váy màu trắng, tóc đen dài rủ xuống bên hông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.