Thực Hoan Giả Yêu

Chương 10: Chương 10: Chương 9: Mập mờ không rõ




Editor: Thư

Lái xe tới câu lạc bộ Tinh Hoàng, chiếc xe màu đen của Quyền Yến Thác vừa chạy vào, lập tức có người chạy đến lái xe vào bãi đậu xe.

Sở Kiều đã tới đây hai lần, nhưng cả hai lần đều là cưỡi ngựa xem hoa.

Tinh Hoàng là một câu lạc bộ chỉ do các hội viên tự thành lập, bên trong bao gồm tập thể dục, làm đẹp, gofl, các trò chơi giải trí làm một thể. Thiết bị đầy đủ, cảnh vật xung quanh cũng đẹp, những người có thể đến nơi này cũng không thuộc gia đình bình thường.

Quyền Yến Thác dắt tay của cô, dẫn cô vào thang máy, đi thẳng tới lầu ba, sân vận động.

Lướt mắt nhìn chung quanh, Sở Kiều hơi kinh ngạc, hỏi “Anh tới đây tập thể dục?”

“Ừ.” Quyền Yến Thác thuận miệng lên tiếng, lại lôi kéo cô đi vào trong.

Đằng trước là bản hiệu nổi bật của khu khách quý nam giới, Sở Kiều dừng bước, không tiến lên nữa.

Thái độ cô rõ ràng là không muốn tham gia, Quyền Yến Thác cũng không nói nhiều, buông tay cô ra đi vào phòng thay đồ. Sau đó không lâu, anh đi ra, mang theo một cái túi vợt bóng bàn màu đen trên tay.

Lầu ba là khu tập thể dục, tất cả các thiết bị cũng đầy đủ hết. Sở Kiều đi theo vào, lúc này mới biết người như anh lại chơi bóng bàn

Vách ngăn của các gian trong suốt, tiếng lốp bốp mạnh mẽ bên tai không dứt.

Phòng phía ngoài cùng, đã có người ở đó luyện tập từ trước. Sở Kiều nhíu mày nhìn sang, đường cong gò má của người đàn ông nọ rất rõ ràng, đôi mắt sáng rỡ hữu thần của loài chim ưng. Cô đã từng gặp người đàn ông này rồi, nhưng chưa từng nói chuyện gì nhiều, người có thể tiếp cận anh ta, tài sản không thể ít được.

Anh ta chính là con trai độc nhất của nhà họ Lăng, Lăng Cận Dương, người nắm quyền Lăng thị.

Lăng Cận Dương quay đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Quyền Yến Thác, cau mày nói: “Nhanh lên một chút.” Vẻ mặt anh lạnh lùng, ánh mắt dửng dưng.

Lấy vợt bóng bàn ra, Quyền Yến Thác đang định bước đi, lại thấy Sở Kiều hiểu chuyện lui về khu nghỉ ngơi, an tĩnh ngồi xuống.

Môi mỏng của anh mấp máy, cũng không nhiều lời, kéo cửa ra đi vào.

Thực lực của hai người đàn ông này tương đương, thể lực cũng đều rất tốt. Vớt trong tay được vung mạnh ra ngoài, cầu đập vào bàn thì nhanh chóng bắn ngược trở về, vòng đi vòng lại.

Sở Kiều nhìn bọn họ, môi đỏ mọng khẽ cong. Loại trò chơi vận động như bóng bàn tiêu hao thể lực rất nhiều, cô vẫn luôn cảm thấy, chỉ có người có áp lực trong lòng rất lớn mới đi chơi loại trò chơi này.

Thật may là nơi này có mạng Internet, cô bấm điện thoại cũng có thể giết thời gian.

Trận này bóng này đánh đến hai giờ, nhìn thấy Quyền Yến Thác kéo cửa đi ra ngoài, Sở Kiều lập tức đứng lên, hoạt động co giãn xương cốt.

Trên cổ Lăng Cận Dương choàng khăn lông trắng, lúc đi ngang qua cô, khẽ dừng bước, nói: “Sở Kiều, chào cô.”

Dường như không nghĩ tới anh sẽ chào hỏi hỏi mình, Sở Kiều sửng sốt một chút, rất nhanh liền cười, nói: “Chào anh.”

Người đàn ông đằng sau đi tới, một tay ôm ngang hông cô, “Đói không?”

Mới vừa vận động xong, hô hấp của người đàn ông dồn dập, nhiệt độ nóng bỏng phả vào mặt, vẻ mặt Sở Kiều hơi mất tự nhiên né tránh lại dịu dàng nói: “Tôi ra ngoài chờ hai người.”

Quyền Yến Thác không hề cản cô, vung khăn lông đang vác trên vai lên, lau mồ hôi đang chảy xuống.

“Cô ấy chính là người mà trong nhà cậu chọn sao?” Lăng Cận Dương liếc anh, sắc mặt hả hê.

Đối với sự nhạo báng của anh, Quyền Yến Thác không hề tức giận, sắc mặt vẫn như thường, cất bước đi phía trước.

Đi được vài bước, anh mím môi, trầm giọng hỏi: “Hôm nay đánh cầu có phần hung hãn, em gái kia của cậu lại chọc giận cậu rồi hả ?”

Mày kiếm của Lăng Cận Dương nhăn lại, vẻ mặt lo lắng xuất hiện trên gương mặt tuấn tú. Cái cô nhỏ không có lương tâm, thật muốn bóp chết cô đi thôi, tránh cho cô cứ chọc giận anh như vậy!

Nhìn cái khuôn mặt khó coi kia, Quyền Yến Thác vui thích cười cười, hai người đi vào phòng thay đồ.

Tốc độ tắm rửa của hai người đàn ông rất nhanh, Sở Kiều cũng không phải đợi quá lâu.

Đi ra khỏi cửa chính câu lạc bộ, Quyền Yến Thác nhìn thấy một người đứng dưới tàng cây đa, nàng ngửa cằm, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn cây đại thụ kia, suy nghĩ xuất thần.

“Đi thôi.”

Bóng của anh đến gần, Sở Kiều nhìn sắc trời dần trầm xuống, rất muốn về nhà. Nhưng cô hiểu, loại chuyện như vậy không phải chuyện cô có thể làm chủ.

Bữa tối do Lăng Cận Dương chuẩn bị, đương nhiên là chu đáo, hương vị cũng tuyệt hảo.

Vốn chỉ muốn mau chóng mượn cớ rời đi, nhưng Lăng Cận Dương Hưng hăng hái muốn đến quán bar chơi đùa một chút, may mắn tồn tại trong cô tan biến.

Hai chiếc xe một bạc một đen, kiêu ngạo chạy trên trước chiếm đường, những xe khác nhìn thấy đều rối rít tránh lui, chỉ sợ trêu chọc đến ai đó.

Đi tới Mê Sắc, gian VIP đã có người tề tụ bên trong, không khí huyên náo.

Quyền Yến Thác dắt tay cô, động tác tự nhiên, không thể nhìn ra chút gì gọi là giả vờ. Nhưng anh hành động như vậy luôn khiến Sở Kiều có cảm giác lo lắng, trái tim thấp thỏm mơ hồ.

Rõ ràng là người trong phòng hôm nay cao hơn những người lần trước một bậc. Nghĩ lại cũng đúng, Lăng Cận Dương ra ngoài chơi, không đủ vốn liếng cũng không dám dán đến gần anh.

“Tự đi chơi đi.” Quyền Yến Thác hơi cúi đầu, nhẹ nhàng nói với người trong ngực .

Tầm mắt Sở Kiều không kịp tránh ra, đúng lúc bắt gặp nụ cười nơi đáy mắt anh, sự ấm áp bất ngờ này lại khiến cô cảm thấy hoảng hốt chưa từng có , hốt hoảng cúi đầu, nhẹ nhàng lên tiếng: “Tốt.”

Mấy người đang chơi đùa bên kia thấy hai người này tình cảm ngọt ngào, ánh mắt cũng thay đổi hẳn, nhưng không ai dám nói nhiều.

Quyền Yến Thác nhập bọn vào đám đàn ông, một đám người vừa vui vẻ cười vừa tức giận mắng, trong miệng nói ra đủ loại lời bậy bạ. Sở Kiều tránh bọn họ, nhưng lại không muốn ngồi chung một chỗ với đám oanh oanh yến yến kia, liền một mình ngồi trên ghế salon trong góc, hưởng thụ sự yên tĩnh.

Một lát sau, Dư Liên bưng ly rượu đi tới, giọng nói cung kính: “Chị dâu, chuyện lần trước là em không đúng, chị ngàn vạn đừng tức giận!”

Chuyện lần trước? Nếu anh ta không nói, căn bản Sở Kiều cũng đã quên.

Chỉ là thấy bộ dạng nghẹn uất của anh ta rất thú vị, cô mới cố ý không nói lời nào, chỉ bưng ly rượu cụng ly với anh ta một cái, nhấp một ngụm nhỏ.

Mặc dù cô không có mở miệng, nhưng chịu cụng ly cũng coi như hòa hoãn. Dư Liên thở phào nhẹ nhõm, xoay người trở lại ngồi bên người Quyền Yến Thác, điệu bộ đàng hoàng, hoàn toàn không có chút dáng vẻ tối hôm đó!

Sở Kiều thấp giọng cười một tiếng, không có để ở trong lòng, lấy điện thoại di động ra giải buồn. Ngón tay cô lướt lướt, tựa hồ đang vẽ thứ gì.

Lúc này cửa phòng mở ra, có mấy người đàn ông đi tới, Quý Tư Phạm bưng ly rượu đi vào, cho thấy rõ ràng là tới mời rượu.

Có người gặp được anh, khách khí kêu câu: “Quý thiếu!”

Đột nhiên, cô ngẩng đầu lên, trong chốc lát, đáy mắt có kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh.

Lăng Cận Dương nhích người sang cho anh một chỗ, Quý Tư Phạm ngồi xuống, trùng hợp lại ngồi ngay bên cạnh Quyền Yến Thác. Ba người đàn ông này ngồi chung một chỗ chói mắt đến mức muốn đoạt đi nhãn cầu của mọi người.

Nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng cao, mày đẹp của Sở Kiều nhíu chặt, đứng lên ra ngoài.

Nhìn bóng lưng cô bỏ đi, cổ tay Quyền Yến Thác nhẹ lắc, chất lỏng xinh đẹp trong ly tản ra từng đợt sóng tối màu.

Trước bồn rửa tay, Sở Kiều vốc nước lạnh vỗ nhẹ má, cảm giác nóng ran ở hai gò má rút bớt đi. Cô tự chỉnh sửa quần áo xong, đi ra ngoài mà mắt nhìn chằm chằm mũi chân, nhưng không nghĩ tới có người đã đứng chờ từ trước.

“Sở Kiều”

Kể từ sau lần gặp mặt trước, đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô.

Nửa người của Quý Tư Phạm dựa trên tường, ngón tay thon dài đang kẹp một điếu thuốc, anh hít sâu một hơi sau đó ném tàn thuốc xuống đất, giày da bóng lưỡng hung hăng nghiền lên, “Em vẫn tốt chứ?”

Lí do thoái thác cũ kĩ nhường này, Sở Kiều giễu cợt cười khẽ, xoay người mặt đối mặt nhìn anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.