Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 34: Chương 34: Hồi tám (7)




Cái đầu trọc lốc của Khiếu Hoá Tăng nổi lên hàng đống gân xanh.

Lão tốn cả buổi sáng nói đến cổ khô họng rã, cạn sạch cả nước miếng cũng không thuyết phục nổi Phiêu Hương. Lão lại phải dụ dỗ đủ điều mà con nhóc đáng ghét kia vẫn cứ không cho lão mượn bảo đao dù chỉ một chút. Lần đầu tiên Khiếu Hoá thấy nói là một sự việc thật là mệt mỏi, trong khi lão vẫn tụng kinh niệm Phật hàng mấy canh giờ một ngày.

Không cho mượn đao quan sát đã đành, bây giờ Khiếu Hoá Tăng chỉ ước giá mà Phiêu Hương để đao Lĩnh Nam nằm yên trong vỏ cho lão đỡ thèm. Song, con bé lại cứ rút đao ra để tơ hớ ngay bên cạnh chỗ nó ngồi, rồi quay ra chơi chuyền với Tạng Cẩu.

Lão sư ăn mày trông bảo đao bị vứt chỏng chơ mà lòng ngứa ngáy như bị kiến bò. Song… Khiếu Hoá Tăng có quy tắc của lão, ấy là đối phương phải tự nguyện cho mượn lão mới lấy. Bằng không, với võ công của mình, lão muốn cướp đoạt thì giang hồ này chả mấy ai cản nổi.

Phiêu Hương không đồng ý cho mượn, khiến Khiếu Hoá Tăng chỉ biết dậm chân mà đi vòng vòng một chỗ, cắn răng cắn lợi. Lão gắng gượng khắc chế bản thân, không dám nhìn về phía đao Lĩnh Nam. Thế nhưng mà tên của ông tổ nghề đúc “ Khổng Lồ ” khiến Khiếu Hoá Tăng bứt rứt không yên, khác nào con kiến bò trên chảo nóng.

Đúng là chỉ có thần binh lợi khí mới có thể khiến lão sư ăn mày này thấy phiền não.

Hai đứa bé dùng một nắm hương cháy dở làm que chuyền, một quả cau lục được trong điện thờ làm quả chuyền. Vốn nghịch ngợm, nên Phiêu Hương chỏ ngón tay vào lư hương chành ành ở giữa sân, nói:

“ Hễ ai mà mất lượt thì sẽ bị chét tro vào mặt nhé. ”

[ Mình đánh không lại Hương, cũng không thông minh bằng. Nhưng trò này chắc chắn không thể thua được! ]

Tạng Cẩu nhớ về những buổi chăn trâu, đám trẻ cùng làng kéo nhau lên gò đánh nhau với đám mục đồng thôn kế bên. Khi ấy, bọn con gái cũng chạy theo cổ vũ, nên giao cả đàn trâu cho nó chăn. Tạng Cẩu còn nhớ những hôm nó ngồi thu lu cạnh gốc măng, bóng tre mát rợp đầu chơi chuyền một mình. Phải đến chặng ba chặng bốn gì đó mới rối tay. Cẩu lại nghĩ Phiêu Hương vốn là tiểu thư lá ngọc cành vàng, chắc phải học khảy đàn đánh cờ chứ không rành mấy môn dân dã bằng nó, thế là tự tin đáp ứng liền.

Phiêu Hương như chỉ chờ có thế, tiếng cười bật lên giòn tan như chuông ngân. Chính điệu cười híp mắt này của cô bé là thứ khiến Cẩu có dự cảm chẳng lành. Song nó không hối hận, đưa tay chộp lấy quả cau.

Rồi vòng đánh chuyền bắt đầu…

“ Cái mốt, Cái mai, Con trai, cái hến, con nhện, vương tơ, quả mơ, quả mít, chuột chít, lên bàn đôi.

Đôi tôi, đôi chị, đôi cành thị, đôi cành na, đôi lên ba

Ba đi ra, ba đi vào, ba cành đào, một lên tư

Tư ông sư, tư bà vãi, hai lên năm.

Năm con tằm, năm lên sáu

Sáu của ấu, Bốn lên bảy

Bảy lá đa, ba lên tám… ”

Quả cao lên lên xuống xuống thật đều, nhịp nhàng hoà theo tiếng ca của Tạng Cẩu. Phiêu Hương ngồi cạnh, vừa ngâm nga vừa vỗ tay đệm. Bài đồng dao đánh chuyền thời ấy sao mà phổ biến, trẻ con đứa nào đứa nấy đều thuộc nằm lòng.

“ Tám quả trám, hai lên chín

Chín cái cột, một lên mười

Ngả năm mươi, mười quả đấm, chấm tay vỏ, bỏ tay chuyền… ”

Tạng Cẩu cũng coi như khéo léo, xong đến chặng ba là nó bắt đầu rối tay. Hát đến câu đầu tiên của chặng thứ ba: “ chống cột, một đôi… ” thì nó loạn mất nửa nhịp, quả cau rơi đánh bịch xuống đất một cái. Theo luật chơi chuyền, thì lượt của nó chuyển qua cho Phiêu Hương.

Cô bé nhặt quả cau, rồi nói:

“ Lượt của tớ nha, đằng ấy chuẩn bị nếm tro đi. ”

“ Chưa chắc. ”

Tạng Cẩu trợn to mắt, quan sát quả cau và những que hương lần lượt lên xuống giữa mười ngón tay thon dài lá liễu. Tay làm, miệng nói, đôi mắt thỉnh thoảng còn ngước lên nhìn Tạng Cẩu như muốn trêu tức nó. Mặt trời ngả dần về trưa, ánh nắng rọi xuống sân, hắt lên, ửng hồng cánh hoa sen.

Chẳng mấy chốc, Tạng Cẩu đã bị Phiêu Hương bắt kịp.

“ Chống cột, một đôi.

Chống khoai, hai đôi… ”

Quả cau chạm đất.

Phiêu Hương lắc nhẹ hai bàn tay, nói:

“ A… mỏi quá. Này Tạng Cẩu, thế là tớ thắng đằng ấy một đúng không? ”

Đôi mắt cô bé tròn xoe lên, long lanh nhìn Tạng Cẩu không chớp lấy một cái như muốn nhắc nó đừng hòng trốn nợ.

Có chơi có chịu, Tạng Cẩu ngồi khoanh chân, hai tay để thẳng chống xuống đất, đầu nghển cao lên đón đợi số phận bị bôi mặt. Phiêu Hương chẳng muốn chờ lâu, cũng như một câu nói nổi tiếng của cố nghệ sĩ Hán Văn Tình trong bộ phim kinh điển “ Đất Và Người ”: “ Không nên hoãn cái sự sung sướng ấy lại. ”. Cô bé nhón ngay một nhúm tro lên xoa xoa cả năm đầu ngón tay vào nhau, mãi đến khi làn da trắng hồng đổi màu xám xịt mời ngừng lại. Ánh nắng nhảy múa trên đôi hàng ngọc trắng ngần, thẳng tắp. Phiêu Hương từ từ giơ tay lên, quệt một nhát vào má Tạng Cẩu làm mặt thằng nhóc lại lấm lấm lem lem như hồi nào trốn trong bụi tre.

“ Auuuu… ăn gian! Thoả thuận đâu có nói thua bị véo má! ”

Tạng Cẩu đập lên bàn tay Phiêu Hương một cái, sau đó bưng chặt đôi má mình mà lườm lại cô bé.

“ Rồi rồi, tớ sai. Đằng ấy làm gắt lên làm gì? Sao, đã sợ chưa? ”

Phiêu Hương cười tủm tỉm, hất hất đầu ra chiều thách thức, khiến vạn sợi tơ tằm óng ánh uyển chuyển bay trước mặt Tạng Cẩu.

“ Sợ ư? Không bao giờ! ”

Các cụ đã có câu là thua cay, đánh gỡ. Chẳng những đúng trong cờ bạc, mà trong những cuộc vui trẻ con điều ấy cũng không sai một tí nào. Tạng Cẩu thấy nó chỉ thua có một câu, bèn muốn cố sức gỡ lại một phen cho bõ.

Phiêu Hương chỉ cười, biết là mưu mình đã đắc.

Hai đứa tiếp tục chơi chuyền đến mười chặp liền, Tạng Cẩu không thắng nổi một ván nào. Lần nào cũng thế, Phiêu Hương đều “ sơ sẩy ” một que hương hoặc quên bẵng mất quả cau sau khi vượt nó một hoặc hai câu. Nhưng thắng một câu cũng vẫn là thắng. Và tất nhiên, mặt Tạng Cẩu cũng vì thua liên tiếp mười trận mà đen thui như cái đít nồi.

“ Hương lừa tớ! Xem đây! ”

Đến đây, Tạng Cẩu biết nó đã bị cô bé đằng trước gài. Đang lúc ức mình, nó bèn nhảy xổ tới, tóm vai quật Phiêu Hương xuống đất. Phía xa xa, Khiếu Hoá Tăng đang tìm kế gạ mượn đao cũng nhận ra động tĩnh phía chúng nó truyền lại. Lão bèn quay phắt đi, gương mặt núng nính đỏ lên:

[ Trẻ con thời nay lớn nhanh quá, chưa được mười tuổi đã định làm chuyện xấu hổ với nhau rồi. Không được, không được. Phật dạy phi lễ chớ có nhìn, người xuất gia không nên xem vào chuyện trần thế. Lại nói bọn nó không phải học trò của lão hoà thượng, lão ăn mày không quản được. ]

Khiếu Hoá Tăng lẩn ra trai phòng phía sau điện thờ, tập trung hết tâm lực nghĩ cách mượn đao.

Tạng Cẩu nhấn chặt đôi vai Phiêu Hương xuống đất, vòng qua ngồi lên người cô bé. Nói đoạn, nó cười khì khì:

“ Lừa tớ hả, xem Cẩu trả đũa đây. ”

Tạng Cẩu cúi xuống thấp, cọ đôi má lấm lem của mình vào mặt Phiêu Hương. Chỉ trong nháy mắt mặt hai đứa đều đã bê bết tàn hương xám xịt. Song chẳng đứa nào quan tâm. Hai đứa nhóc chưa biết tí gì về chuyện của người lớn, nên nội tâm chúng sáng như mặt gương, đều coi đây chỉ là trò đùa cho vui chứ không phải tư thế “ nguy hiểm ”.

Phiêu Hương giãy ra được, bèn phi tới chỗ lư hương vốc cả một nắm tàn hương lớn ném vào mặt Tạng Cẩu.

Bụp! Mồm thằng nhóc toàn tro là tro.

Tạng Cẩu đứng phun phì phì, tức giận hét lên đuổi theo. Hai đứa đều thi triển khinh công mà chạy, nhìn thoáng qua như một đôi tiên đồng ngọc nữ mặt mèo đuổi nhau giữa sân miếu. Mãi đến lúc cả hai mệt lử, mồ hôi đầm đìa mới chịu ngồi xuống, vai tựa vào nhau. Phiêu Hương lấy khăn tay ra, nói:

“ Nào, ngồi yên, Hương lau mặt cho. ”

“ Không!! Thế nào cũng giấu tàn hương trong khăn để lừa Cẩu, đây không tin đâu. ”

Tạng Cẩu vùng lên định chạy, nhưng mệt quá lại ngã đánh phịch một cái, nằm soài ra đất chẳng buồn động đật nữa. Phiêu Hương trông cái bộ dáng hết hồn hết vía của nó, không nhịn được bật cười. Đoạn, cô bé cũng nằm xuống cạnh Tạng Cẩu, giở tấm khăn trắng phau ra. Thơm. Mùi thơm của bồ kết hoà với chút hương hoa bay vào mũi Tạng Cẩu. Lúc này nó mới tin Phiêu Hương muốn lau mặt cho nó thật. Hai đứa lười biếng nằm một chốc nữa rồi mới mò dậy tìm nước đi rửa mặt. Không có giếng ở sân ngoài, nhưng bù lại ở góc trái chính điện có đặt một đôi chum kiệu lớn đong đầy nước, ngay cạnh cái lò hoá vàng to oạch.

Xong xuôi đâu đấy, lớp tro lem nhem luốc nhuốc đã trôi hết rồi, Phiêu Hương mới lấy khăn tay ra cẩn thận lau mặt Tạng Cẩu, tỉ mỉ không bỏ sót một chỗ nào dù là nhỏ nhất. Càng lau chùi cho nó, cô bé càng run người lên vì nghẹn cười.

Ngờ có chuyện gì, Tạng Cẩu giật luôn cái khăn, tá hoả vì mặt trong đã bị Phiêu Hương trét một nắm bùn lên từ lúc nào. Thằng bé thấy cặp má mình ươn ướt ẩm ẩm. Trước thì chỉ nghĩ là tại nó rửa chưa khô, nhưng nay thì đoán chừng là cả cái mặt nó đã bị cô bé kia bôi nguệch ngoạc lên toàn đất với bùn.

Hai đứa nhóc vì trò đùa dai này mà lại dùng khinh công đuổi nhau một chặp nữa đến tối mịt mới chịu thôi.

Hẹn mọi người ba ngày nữa sẽ ngoi lên trở lại, trừ phi tác hóc nội dung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.