Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 332: Chương 332: Hồi hai mươi bảy (18)




Cậu chàng lại nghĩ tới hai người giải thế cờ quái lạ, chém con dị thú nanh dài, vượt qua đầm áo quan, đấu trí trong phòng thây sắt. Thực đúng là nhiều phen tưởng chết đến nơi, nếu không phải hai người khăng khít, sống chết có nhau thì chẳng thể nào vượt qua nổi trùng trùng hung hiểm.

Tạng Cẩu lại nhớ chuyện thề nguyền trước tượng sắt Lí Thân, chỉ thấy đúng là vừa ngượng vừa ngại. Từ nay hai người họ biết xưng hô ra sao, đối xử nhau thế nào?

Song lúc quỳ trước tượng sắt phát thệ, nghe được sự chân thành trong lời Phiêu Hương, thì Tạng Cẩu đã biết trong lòng cô nàng có mình…

Cậu chàng vắt tay lên trái nghĩ ngợi, đến bữa thì có người hầu bưng mâm vào tận nơi, cậu chàng cũng bảo họ để đó.

Tạng Cẩu tuy có nội lực kinh nhân, nhưng chung quy cũng là người bằng xương bằng thịt, chẳng thể như tượng sắt sừng sững ngàn năm. Nay trải qua mấy phen hung hiểm, tinh khí thần đều đến mức cực hạn, rốt cuộc cũng nằm gục xuống bên cạnh Phiêu Hương ngủ thiếp đi.

Hơn một ngày trôi qua…

Hồ Phiêu Hương hơi cựa mình, tỉnh lại, phát hiện mình đang gối lên cánh tay của Tạng Cẩu. Lúc này gương mặt cậu chàng kề sát chóp mũi Phiêu Hương, mà cánh tay còn lại của Tạng Cẩu đang vòng qua vai cô nàng.

Cô nàng hốt hoảng giật bắn người, vội giở chăn, thì thấy trang phục hai người vẫn chỉnh tề. Hồ Phiêu Hương bấy giờ mới an tâm thở phào, nghĩ thầm:

[ Với cách làm người của Cẩu chắc không làm những chuyện đó đâu, mình nghĩ quá rồi. ]

Song cô nàng bất giác nhớ lại chuyện thề nguyền trong phòng thây sắt, thành thử lòng lại loạn lên như mớ tơ vò:

[ Nhưng mình với… đã thề nguyền rồi, báo với tổ tiên rồi, lại có đức thánh Chèm chứng cho. Nhỡ… ấy coi là thật, thì chung chăn gối cũng… ]

Hồ Phiêu Hương thông minh đỉnh ngộ, trong mấy năm gần đây cho dù có lúc vì kinh ngạc mà lời nói ấp úng, nhưng dòng suy nghĩ tuyệt chưa từng đứt đoạn rối bời như hiện tại.

Cô nàng trong lúc bối rối, lại gọi Tạng Cẩu là “ ấy ” như cái thời ở Muộn Hải, hai người gặp nhau lần đầu tiên.

Lúc này, động tĩnh của Hồ Phiêu Hương cũng khiến Tạng Cẩu tỉnh lại. Cậu chàng bò dậy, dụi mắt, đoạn nói:

“ Nếu đói thì trên bàn có đồ ăn đấy. ”

Hồ Phiêu Hương tâm trạng đang rối bời, nay Tạng Cẩu đột nhiên lên tiếng đánh ngắt cả mạch tư duy, buột miệng kêu “a” một tiếng. Cô nàng không tự chủ được ngẩng đầu dậy, ánh mắt hai người khẽ chạm vào nhau, bất giác trống ngực Hồ Phiêu Hương đập lên thình thịch. Chuyện thề nguyện hẹn ước trong phòng thây sắt lại hiện lên trong đầu.

Tạng Cẩu thấy mãi cô nàng không lên tiếng, lại sợ rằng Phiêu Hương đổ bệnh bèn đưa trán đặt lên trán cô nàng, bàn tay đang vòng qua ôm Phiêu Hương thì nhẹ nhàng đặt lên lưng cô nàng, truyền công lực vào kiểm tra.

Hồ Phiêu Hương thấy hành động thân mật thái quá, ngượng cứng cả người, vội rụt mình lại khiến trán hai người không chạm nhau nữa. Đoạn, cô nàng lại lí nhí:

“ Dạ. ”

Thính lực Tạng Cẩu hơn xa người thường, tuy Phiêu Hương nói như nói thầm nhưng cậu chàng vẫn nghe rõ mồn một. Bấy giờ, chỉ thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, vừa ớn vừa khoái rất lạ.

Cậu chàng ho khan một cái, lại nói:

“ Hương gọi dạ bảo vâng thế này tớ không quen đâu. ”

Đoạn, Tạng Cẩu nghiêm túc nhìn cô nàng một cái, bảo:

“ Bây giờ chuyện cần làm nhất, là sau này mình xưng hô với nhau ra sao. Thứ hai là việc làm lễ trước tượng sắt cũng phải bàn lại. ”

Bỏ qua được ngượng nghịu ban đầu, hai người bèn ăn uống cho lại sức. Đồ ăn trong phòng cứ đến bữa sẽ có người mang đi, thay đồ ăn mới vào nên không sợ hỏng mốc. Có chăng thì có hơi nguội.

Mà người hầu vào mấy lần, không mang chút sát ý nào, nên Tạng Cẩu vẫn được an giấc.

Cậu chàng được bốn lão Địa Khuyết Thiên Tàn dạy dỗ, đối với khí và thế rất mẫn cảm. Chỉ cần hơi có sát ý là cậu chàng vùng dậy ngay. Võ công Tạng Cẩu hiện tại trong thiên hạ cũng đã hiếm có đối thủ, tay lại cầm kiếm Thuận Thiên, muốn hại hai người cũng chẳng dễ gì.

Ăn được một chốc, Hồ Phiêu Hương mới ngừng đũa, nói:

“ Chuyện nằm chung thì có thể hiểu là đề phòng có kẻ dưới sinh hai lòng muốn đoạt kiếm. Nhưng chuyện Cẩu ôm người ta thì phải giải thích rõ ràng. ”

Tạng Cẩu bèn cười, nói:

“ Cũng không có gì phức tạp, chẳng qua có người gặp ác mộng, vừa ngủ vừa khóc, nhưng được ôm thì lại nín. ”

Hồ Phiêu Hương lườm cậu chàng một cái, đoạn thở ra một hơi, chậm rãi:

“ Nói chuyện nghiêm túc. Lúc chúng ta thề nguyền trong phòng thây sắt là tớ tưởng sắp phải chết, nên mới làm chuyện hoang đường đó. Nay đã bình an, thì không thể qua loa như thế được. Ít nhất… cũng phải được bác Trừng với ông nội đồng ý đã. ”

Nói đoạn, cô nàng lại lén nhìn Tạng Cẩu, hỏi:

“ Tớ nói thế Cẩu không giận chứ? ”

Tạng Cẩu bèn cười, đáp:

“ Giận cái gì? Chuyện đó đúng là thiệt cho Hương quá, nếu nay hai ta đã thoát hiểm, thì ý Hương sao tớ nghe vậy. ”

Hồ Phiêu Hương thở ra, lại tiếp:

“ Thế thì được, dù sao cũng đã thề nguyện rồi, sớm hay muộn cũng cưới. Nhưng nay chúng ta thứ nhất là còn quá trẻ, thứ hai là chưa hoàn thành di nguyện của thầy. Nên tớ nghĩ tạm thời chúng ta cứ lui một bước, coi nhau là người yêu, đến lúc về Nam Kinh sẽ hỏi ý kiến người lớn, đính ước sau. ”

Tạng Cẩu tủm tỉm, hỏi:

“ Chuyện quan hệ đôi bên đã xong, còn xưng hô thì thế nào? Hay cứ giữ kiểu cũ cho đỡ ngượng? ”

Cô nàng đáp:

“ Thế cũng không phải là cách, chẵng nhẽ sau này lấy nhau vẫn còn xưng hô như hồi bé à? Đằng nào cũng phải đổi, thì đổi từ từ còn đỡ ngượng hơn, đến khi quen mồm tự khắc chẳng còn vấn đề gì nữa. ”

“ Thế bây giờ gọi nhau ra sao? Chàng – thiếp nhé? Chứ Hương hơn tuổi Cẩu, anh – em nghe nó sao sao. ”

Đến vấn đề này hai người lại ngường ngượng, cùng đẩy ánh mắt sang hướng khác. Hai người cứ im lặng như vậy chừng thời gian uống chén trà, rồi Phiêu Hương mới lên tiếng:

“ Nếu thế, thì trước cứ dùng tên thật, sau này từ từ thay đổi. ”

Tạng Cẩu gật đầu, đoạn nói:

“ Không biết người trong mộ tính thời gian cách nào, nhưng từ lúc chúng ta nhắm mắt nghỉ ngơi cũng đã có cả thảy mười bữa cơm, chắc là hơn ba ngày rồi. ”

Cô nàng bèn tiếp:

“ Cẩu đang lo chuyện ông Bạch nhờ vả? ”

“ Không biết có đúng không, nhưng Cẩu có cảm giác đám dị thú trong mộ có can hệ mật thiết tới chuyện này. ”

Tạng Cẩu nói xong, lại lấy thanh Thuận Thiên để ra trước mặt.

Hôm trước, cậu chàng đã chuyển lời cho lão họ Bạch, nhờ làm cho một cái vỏ kiếm, để dùng cho an toàn. Kiếm Thuận Thiên sắc bén kinh hồn, không cẩn thận là đứt tay đứt chân như chơi, không thể để lưỡi kiếm cứ hở ra cả ngày như thế được.

Hai người nai nịt gọn gàng, chờ có người hầu đến đưa cơm nước thì bảo cô ta dẫn đến gặp lão họ Bạch.

Thị nữ dẫn Tạng Cẩu và Phiêu Hương vòng qua mất gian phòng đá, rồi mới đến một phòng lớn xây như cái đình làng. Cột đình chạm rồng trổ phụng, nơi cao nhất thờ hai bức tượng, một người nữ bận áo cung đình, một người nam ăn vận như võ tướng. Trên bài vị đề rõ tên Bạch Tĩnh Cung và Lí Ông Trọng.

Hồ Phiêu Hương thấy cột đình điêu khắc rồng phượng vốn là thứ của nhà hoàng gia, thì không khỏi trầm ngâm. Thời xưa chẳng như hiện đại, cái gì của vua là cấm kỵ, thường dân không được sử dụng. Nay nơi này lại cho trạm rồng, khắc phượng, không khỏi có phần đáng nghi.

Ông họ Bạch đã chờ sẵn trong đình, trên bàn đã có một cái vỏ kiếm, đo đạc vừa như in với kiếm Thuận Thiên. Tạng Cẩu tra kiếm vào vỏ, lúc này mới yên tâm hơn.

Ông họ Bạch thì như đoán được suy nghĩ trên gương mặt Phiêu Hương, bèn nói:

“ Kiếm chủ phu nhân chớ lấy làm lạ, tổ mẫu khi xưa xây mộ đã xin với Tần Thủy hoàng đế, mượn uy của rồng phượng để trấn áp long mạch nơi này. ”

“ Long mạch là thứ quý, sao lại trấn áp đi, chẳng phải theo thuật phong thủy ảnh hưởng lớn tới phúc khí của cả họ hay sao? ”

“ Lát nữa phu nhân sẽ biết. ”

Ông Bạch không nói không rằng, dẫn hai người đi vòng qua bốn cánh cửa đá, thì đến một bức vách. Bấy giờ đang có bốn lão già mặc áo bào đen trùm kín mặt đứng chờ, bên cạnh là bốn bức tượng tứ linh long lân quy phụng.

Lão đứng cạnh tượng rồng, dường như là đứng đầu, lên tiếng:

“ Xin kiếm chủ cho xem kiếm báu trước, bọn ta mới có thể mở cửa. ”

Tạng Cẩu bèn giơ kiếm, gạt tay vào lẫy, khiến thanh kiếm rít lên tỏa sáng, lưỡi kiếm có điện chạy rần rần. Trên đời ngoại trừ Thuận Thiên kiếm, e là không có thanh thứ hai làm được chuyện này.

Bốn người thấy kiếm sáng lên, thì quỳ xuống, vái ba vái. Tạng Cẩu biết bọn họ hành lễ với thanh kiếm, chứ nếu hành lễ với cậu chàng thì đã làm từ nãy, nên cũng không tiện can. Vái xong, bốn lão mới rút ra bốn miếng ngọc, lần lượt có màu lục, vàng, trắng, đỏ, đoạn đút vào miệng tứ linh.

Bấy giờ, bức vách sau lưng bốn bức tượng mới nặng nề rít lên, rồi mở ra để lộ một cầu thang dẫn sâu xuống đất.

Ông họ Bạch bèn nói:

“ Nơi đây là cấm địa, tổ huấn dặn rằng nếu có đạo sĩ tên Cao Biền đến phá mộ thì lừa nhốt hắn vào trong này. Hắn có thuật phong thủy rất cao, mộ chủ sợ hắn sẽ dùng thuật cải biến bẻ nắn long mạch, lợi dụng mộ của tổ phụ để làm lợi cho mình, nên đã trấn áp long mạch của quả núi này từ trước không để hắn được như ý. ”

Mộ chủ ở đây, hai người đoán là ám chỉ người thiết kế ngôi mộ này.

Tạng Cẩu ừ một cái, lại hỏi:

“ Có phải nếu vào đây chúng ta sẽ lấy được bí mật của Vô Vĩ Chi Long hay không? ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.