Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 281: Chương 281: Cả đời yêu thương hoàn lại oan trái của nàng kiếp trước 3




Khi Tần Liễm hạ triều, về đến phủ liền nhìn thấy nàng đang ngủ dưới gốc hoa lê. Nàng ngủ rất say. Hắn bước tới vòng tay ôm lấy nàng, bế bổng nàng lên đi ra khỏi phủ, lên một chiếc xe ngựa. Trong cả quá trình đó nàng chưa tỉnh giấc một lần nào, thụy nhân vẫn điềm tĩnh ngủ như khung cảnh hắn nhìn thấy dưới gốc cây bạch lê.

Thanh Linh thở dài, dự cảm bất an cứ luôn quấn chặt lấy tâm hắn. Hắn đưa tay xoa xoa má nàng, bàn tay có hơi dính chút son từ môi nàng.

Hắn xoa vết son dính trên bàn tay, phượng mâu ám chìm. (MTLTH.dđlqđ)

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Thanh Linh nghe thấy tiếng nước chảy cùng tiếng chim hót. Dần dần, những âm thanh tự nhiên này ngày càng rõ ràng hơn, tựa như ngày bên tai.

Lông mi khẽ run, đôi mắt dần hé mở.

Vừa mở mắt đã nhìn thấy đôi phượng mâu sâu tựa biển. Mâu hàm thâm tình, thâm vọng không thấy đáy. Nàng có cảm giác như bản thân đã bị hút vào đôi mắt ấy, không cách nào tự kiềm chế.

Nếu như có thể chết chìm trong đôi mắt ấy, nàng hoàn toàn nguyện ý.

“Tách.” Có giọt nước rơi xuống mặt nàng, sự lạnh lẽo của nó khiến nàng triệt để thanh tỉnh. Rời ánh nhìn khỏi đôi mắt của Tần Liễm, nàng nhìn xung quanh, phát hiện bản thân đang ở trên một con thuyền.

Một vài con cá đùa nghịch đớp bóng nước, thi thoảng còn quẫy đuôi tạo nên tiếng vang thanh thúy chỉ thuộc về thiên nhiên.

Nàng cùng Tần Liễm đang ngồi trên đầu thuyền, cuối thuyền có một người dùng một cái sào dài đẩy thuyền lướt trên mặt nước. Đằng trước xuất hiện một cây cầu mộc bắc ngang qua hồ, cuối cây cầu có một tòa nhà lung linh tinh xảo.

Đằng sau tòa viện là một ngọn đồi được bao phủ bởi màu xanh của cây cối, phía trước được trồng rất nhiều loại hoa màu sắc sặc sỡ.

Một hàng đào được trồng quanh hồ, gió thổi tung những cánh hoa hồng phấn yên bình xuống dòng nước lặng yên. Màu xanh của thanh sơn, màu xanh của đất trời hồ nước hòa với màu hồng của cánh hoa đào tạo nên một khung cảnh yên bình thư thái. (MTLTH.dđlqđ)

Cây đào trồng trước sân nở hoa hồng rực một góc, những dây hồng leo hoa màu đỏ bừng bừng sức sống tạo thành mái vòm. Gió thổi cành cây khẽ đưa.

Thanh Linh đứng dậy từ trong lòng Thanh Linh, im lặng đứng trước đầu thuyền. Chiếc thuyền nhỏ dưới chân vẫn lướt trên mặt nước, cánh hoa đào được sóng nước đưa đẩy chạm khẽ vào mũi thuyền. Bầu trời trong xanh là thế, thi thoảng có bóng chim đằng không như một nét chấm phá cho bức tranh thiên nhiên.

“Nơi này thật đẹp.” Thanh Linh cảm thán, hương thơm từ những bông hoa hòa quyện với mùi gió, con người cũng cảm thấy có tinh thần hơn nhiều.

Nàng nhìn Tần Liễm: “Nơi này là nơi nào? Sao chàng lại đưa thiếp đến đây?”

Tần Liễm đứng phía sau nàng, hai tay ôm lấy eo nàng, cằm đặt trên vai nàng, hắn lên tiếng, thanh âm trầm thấp quyến rũ: “ Đây là vùng ngoại ô của Hạ thành, mấy năm trước vi phu vô tình phát hiện ra liền nhanh chóng mua luôn.

Vi phu đợi thật lâu mới có cơ hội đến đây cùng với phu nhân. Hôm này thời tiết tốt, hoa đào cũng đang đúng mùa nở đẹp nhất, vi phu nghĩ nên đưa nàng đến đây.”

Cành đào lả xuống mặt hồ, chạm vào đầu thuyền, Thanh Linh tránh khỏi cái ôm của Tần Liễm. Đưa tay bẻ cành đào đó xuống cầm trên tay, nàng cầm cành đào như cầm cây kiếm.

Nàng quay đầu, cười còn đẹp hơn cả cành đào nàng đang cầm: “Thiếp tặng chàng một bài múa kiếm được không?” Nói xong, nàng nhẹ nhàng vận lực, mũi chân điểm lên thuyền rồi bay lên không trung.

Nhìn nàng còn đẹp hơn cả cảnh sắc nơi đây, lấy cành đào làm kiếm, tùy phong vũ động.

Dáng người khinh doanh, thanh tơ loạn vũ, áo dài đón gió bay lên. Chiêu thức của nàng linh động, phiêu dật, nàng giống như cánh bướm mùa xuân, lả lướt giữa các bụi hoa.

Tần Liễm ngửa đầu nhìn ái nhân của hắn, tâm niệm nhất động, lấy ra một thanh sáo trúc, đặt bên môi thổi một khúc tình ca.

Tiếng sáo phiêu miểu mà trong trẻo, nhạc âm thong thả lại mau, âm luật phụ họa cho điệu múa của Thanh Linh.

Cổ tay Thanh Linh xoay tròn, những cánh hoa như hàng ngàn con bướm bay xung quanh ôm trọn lấy thân hình nàng. Nàng hướng mắt nhìn nam tử đang thổi sáo ở đầu thuyền.

Những cánh hoa giống như cơn mưa phùn cuối xuân, chúng rơi trên vai Tần Liễm. Cánh hoa hồng trên y phục màu thanh thiên khiến cho hắn càng thêm quyến rũ.

“Gửi chàng cánh hoa đào, chàng có thấy vui hay không?” Nàng đứng trên đầu thuyền với hắn, ngửa đầu vui vẻ hỏi hắn, trong lòng lại dâng lên bi thương nồng đậm.

Gửi chàng cánh đào, để lại trong giấc mộng chỉ có hai chúng ta.

Cơn chóng mặt nhanh chóng ập đến, nàng có dự cảm bất an. Thanh Linh nhanh chóng vất cành đào đi, nhanh chân ngồi xuống mũi thuyền.

Tần Liễm nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thanh Linh, kể cả son môi cũng không giấu được sắc mặt mỏi mệt của nàng. Trong lòng khẩn trương: “Phu nhân, thân mình không thoải mái sao?”

Hiện giờ trái tim Thanh Linh đang co bóp một cách bất thường, nàng nghi ngờ bản thân đang độc phát. Mấy ngày gần đây tình trangj buồn ngủ của nàng ngày càng nghiêm trọng, hiển nhiên như nàng đã đoán, đúng là trong khoảng mấy ngày gần đây độc sẽ tiếp tục phát. (MTLTH.dđlqđ)

“Thiếp…thiếp có việc gấp, thiếp đi trước, chàng không cần phải đi cũng thiếp, rất nhanh thiếp sẽ trở về.” Nàng nhẫn một ngụm màu tinh ngọt trong cổ họng, không muốn hắn phải lo nghĩ nhiều, vừa dứt lời liền xoay người đi khỏi.

Nàng xoay người muốn đi, cánh tay đột ngột bị người nắm lấy.

Một tiếng thở dài từ đằng sau truyền đến: “Nha đầu ngốc.”

Tần Liễm kéo nàng vào lòng, thấy gương mặt nàng thay đổi do đau đớn tạo nên. Trái tim nàng thắt lại: “Thiếp sẽ viết một số lý do không cần thiết phải lấy phu quân.” Hắn xúc động niết sáo trúc trong tay, sáo trúc bị bẻ gẫy tạo nên một vết thương mới trên tay hắn.

“Không…không cần….đau một lát…một lát là ổn.” Nàng cực lực nhẫn nhịn cơn đau, một tay nắm chặt lấy cạnh thuyền, một tay xuất ra năm ngân châm.

Hắn không nhiều lời, giống như lần trước, hút máu trong tay rồi cúi người xuống cương quyết đẩy máu trong miệng vào miệng nàng.

“Đừng!” Máu của hắn căn bản không thể giải được độc của nàng, dùng trên người nàng cũng là lãng phí. Muốn áp chế Thực Tâm tán cần rất nhiều máu, cách này thực sự rất tổn thương nguyên khí của hắn.

“Ngoan, không được cử động.” Hắn điểm huyệt đạo của nàng khiến nàng không cách nào động đậy.

Tần Liễm không ngừng uy nàng máu của mình, bản thân cho đi máu quá nhiều, khuôn mặt dần trở nên tái nhợt.

“Dừng lại đi, máu của chàng căn bản không thể giải được độc.” Không muốn hắn biết vì sợ hắn khổ sở, nàng vẫn luôn không dám chính miệng nói cho hắn nhưng nhìn hắn vẫn cương quyết uy máu cho nàng, không đành lòng hắn hại bản thân, nàng không thể không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.