Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 243: Chương 243: Lật thuyền trong mương 2




“Tìm biện pháp tra xem đêm ngày mười bảy tháng một, Diệp Thiên Minh đang ở đâu?” Ngày mười bảy tháng một chính là ngày Ô Quốc tấn công biên cảnh Nam Hạ, theo lý thuyết, Diệp Thiên Minh hẳn là phải trấn thủ tại biên cảnh Nam Hạ mới đúng.

Thư Nghiễn nghe Thanh Linh gọi thẳng tên phụ thân mình, hơi có chút kinh ngạc, nhưng hắn phản ứng rất nhanh. Từ nhỏ Diệp Thanh Linh cha không đau mẹ không thương, theo cái tính có thù tất báo của nàng, tình cảm đối với người phụ thân Diệp Thiên Minh này hờ hững cũng có thể hiểu được.

“Ngày mười bảy tháng một có một sự kiện chấn động Nam Hạ, tiền Thái tử khi nhục Vinh Vương phi tương lai, vị Vinh Vương phi này không chịu nổi mà tự sát. Ngày đó cũng là ngày giỗ của Liên phi nương nương.”

“Mạch Sương không phải chịu nhục mà tự sát!”Thanh Linh lạnh lùng cắt lời, chuyện phát sinh kiếp trước, mặc dù nàng đã bình tĩnh hơn nhiều nhưng vẫn mơ hồ có cảm giác đau đớn. (MTLTH.dđlqđ)

“Ngươi nói ngày mười bảy tháng một là ngày giỗ của Liên phi?” Thanh Linh đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy.”

Thanh Linh mím môi trầm mặc, ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng, bàn tay dần nắm thành quyền, nắm chặt đến run rẩy.

“Chủ Thượng, ngài không sao chứ?” Thư Nghiễn phát giác tâm tình nàng có chút không đúng, không nhịn được hỏi.

“Không có việc gì.” Thanh Linh trả lời.

“Vô Ảnh, mấy ngày nay muội đi Bình Châu một phen, điều tra thân thế của Diệp Thiên Minh.” Thanh Linh nói, dự định ban đầu của nàng để cho Thư Nghiễn đi, chỉ là Thư Nghiễn cũng khá bận rộn, không thể đổ hết việc lên đầu hắn được.

“Trời cũng sắp sáng rồi, các ngươi về nghỉ một lát đi.” Thanh Linh nhẹ giọng nói.

Thư Nghiễn dẫn Thanh Linh vào nghỉ trong một khách điếm.

Thanh Linh tay cầm gương đồng, nhìn nhìn gương mặt phản chiếu trong gương. Vô Ảnh vừa bôi thuốc cho nàng, chỗ sưng còn chưa tiêu, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy khó coi.

Nữ nhân xem trọng nhất là dung mạo, nhất là khi đối mặt với ái nhân của mình, càng không muốn đối phương nhìn thấy hình dạng khó coi của bản thân. (MTLTH.dđlqđ)

Nàng không muốn Tần Liễm nhìn thấy bộ dạng này của mình, vậy nên mới không vội vã về phủ. Khả năng tối nay nàng cũng không trở về, để tránh Tần Liễm lo lắng, nàng đã nói Thư Nghiễn về phủ truyền tin tức cho hắn.

“Thư Nghiễn, ngươi về phủ nói với Tần Liễm, ta bên này có chuyện phải làm, hôm nay tạm thời không quay về.” Thanh âm nàng rất nhẹ, Thư Nghiễn nghe thấy được, nàng có chút chột dạ: “Không được phép nói cho hắn biết mặt ta bị sưng!” Nàng nhịn đau cắn răng cường điệu nói, nàng cố gắng đặp dược, chỉ cần hai ba canh giờ sau sẽ không còn sưng to như vậy nữa. Đợi khi hết sưng, nàng về cũng không muộn.

“Chủ Thượng, Tần Thừa tướng sẽ không ghét bỏ ngài.” Thư Nghiễn liếc khuôn mặt bánh bao lệch của nàng, lại không nhịn được muốn cười. Thanh Linh lạnh lùng nhìn sang, hắn lập tức chuồn mất: “Bây giờ thuộc hạ đi truyền lời với Tần Thừa tướng.”

Trong phòng im ắng, Thanh Linh nhàm chán nằm trên giường, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.

“Ai?” Nàng đứng dậy, đi về phía cửa, vừa đi vừa hỏi.

Ngoài cửa không có thanh âm đáp lại, ngược lại tiếng gõ cửa lại rất có tiết tấu.

Nàng vừa rồi phân phó tiểu nhị mang điểm tâm lên, nhìn thời gian, xem chừng là tiểu nhị đến, người bên ngoài không hồi âm nàng cũng quá để ý.

Nàng mở ra một khe hở nhỏ nhìn người đứng ngoài cửa. Trái tim nháy mắt nhảy lên tận cổ họng, tựa như thấy cửa mà đóng sập cửa lại.

“Mở cửa.” Thanh âm như nước nhỏ xuống khay ngọc, êm dịu thanh thúy, ẩn ẩn có một cỗ tức giận.

Tần Liễm, sao hắn lại ở đây? Thanh Linh thầm mắng tên tiểu tử Thư Nghiễn này làm việc không có chút tín nhiệm nào cả.

Lúc Thư Nghiễn nhìn thấy Tần Liễm, hắn còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Tần Liễm liền hỏi Thanh Linh hiện tại đang ở đâu. Thư Nghiễn căn bản còn muốn gạt Tần Liễm nhưng cái ánh mắt vừa lạnh vừa nguy hiểm kia vừa phóng tới, hắn vừa run rẩy vừa khai thật.

Ông Trời làm chứng, hắn không bao giờ phản bội Chủ Thượng. Chủ Thượng đã dặn không được nói cho Tần Thừa tướng nàng bị sưng mặt nhưng không dặn việc không được nói nàng ở nơi nào.

Thanh Linh thầm nghĩ vừa rồi hẳn Tần Liễm còn chưa nhìn thấy bộ dạng của nàng đi? Nàng vội vàng cầm gương đồng nhìn gương mặt vẫn sưng như bánh bao kia, tâm càng kiên định không để cho Tần Liễm nhìn thấy.

“Diệp Thanh Linh, nàng dám trốn ta? Lá gan nàng lại lớn thêm phải không?” Thanh âm Tần Liễm băng lãnh như sương, bị nha đầu này nhốt ngoài cửa, tâm tình không biết là cái tư vị gì.

“Mở cửa.” Hắn không kiên nhẫn nói, bên trong không có động tĩnh, hắn trực tiếp đá cửa xông vào.

Thanh Linh núp ở sau tấm bình phong, nghe tiếng bước chân ngày càng gần, vội vàng la lên: “Chàng đừng tới đây!”

Nhưng làm gì có chuyện Tần Liễm ngoan ngoãn nghe lời, hắn hung hăng bước vào tấm bình phong, đập vào mắt là hình ảnh ái thê ngồi xổm trên mặt đất, mặt chôn xuống hai gối.

Hương thơm thoang thoảng vừa thoáng qua, nàng liền nhìn thấy trước mặt có một đôi dày da hươu thêu hoa văn tinh mỹ.

“Không cho chàng xem bộ dạng bây giờ của thiếp.” Nàng yếu ớt chống cự.

Tần Liễm nhìn nàng giả đà điểu rụt đầu, không nói lời nào, khoanh tay ung dung đứng. Hắn muốn nhìn xem nha đầu đáng đánh này có thể ngồi xổm trong bao lâu.

Chưa tới một phút đồng hồ, hai chân Thanh Linh đã tê rần. Trong lòng khẽ thở dài, nam nhân chắc chắn sẽ không đi. Gương mặt này sớm muộn gì cũng bị hắn nhìn thấy, vì vậy nàng liền dứt khoát ngẩng đầu lên. (MTLTH.dđlqđ)

Đột nhiên nàng ngẩng đầu, hắn thấy một bên mặt sưng như bánh bao của nàng, có chút sững sờ. Khuôn mặt nàng vốn hình trái xoan, nay một bên gương mặt vừa sưng vừa đỏ, một bên mắt vì thế mà nhìn cũng nhỏ hơn bên kia. Gương mặt tương phản lớn như vậy, hắn vừa tức cười lại vừa đau lòng, không nhịn được cười ra tiếng.

“Không cho chàng cười, không cho chàng ghét bỏ thiếp xấu!” Nàng uy hiếp nói, vẻ mặt hung thần ác sát. Trong mắt hắn lại đáng yêu hết sức, tâm mềm như một vũng nước xuân, cơn giận vừa bị nàng nhốt ngoài cửa nháy mắt tiêu tan.

Hắn cười lắc đầu: “Thật sự càng ngày càng ngốc, ta lại vì dung mạo mà ghét bỏ nàng sao? Nếu thế ta chắc chắn đã ghét bỏ nàng cả ngàn lần rồi.” Hắn bùng trán nàng một cái, tiếng cười ngày càng to.

“Đau!” Hai mắt nàng ủy khuất nhìn hắn, ghét bỏ ngàn lần? Bộ dạng nàng khó coi như vậy sao? Người này thật ác miệng, dung mạo nàng dù không phải khuynh quốc khuynh thành nhưng dầu gì…cũng coi như là thanh tú phải không?

“Luôn luôn nhớ không lâu, lần sau mà còn dám tránh vi phu, ta dùng gia pháp.” Hắn cười on nhu, bất ngờ lại búng thêm một phát lên trán nàng. Sau đó đỡ nàng lên giường.

Hắn ngồi dựa ở trên giường, đặt nàng lên đùi ôm chặt, quay đầu nàng để nàng đối mặt với hắn: “Không nghĩ với công phu của nàng mà vẫn có người đánh nàng thành cái dạng này.” Hắn cẩn thẩn sờ sờ mặt nàng, ngoại trừ sưng đỏ ra thì không có chuyện gì nghiêm trọng, hắn thở phào nhẹ nhõm: “Về sau vi phu phải trông nàng thật chặt mới được.”

Nàng biết ý của hắn chính là muốn trói buộc nàng: “Lần này chỉ là ngoại lệ, bất kể là ai, công phu dù có tốt đến đâu cũng có thời điểm lật thuyền trong mương.”

“Mỗi lần nàng lật thuyền đều hù chết vi phu.”

Mỗi lần lật thuyền? Hắn nói giống như nàng thường xuyên bị lật vậy.

Thế nhưng người khiến nàng bị lật thuyền trong mương cũng không nhiều, nhưng khiến nàng cam tâm tình nguyện bị lật chỉ có một người.

Kiếp trước bởi vì sự phản bội của Hách Liên Dực, một lần trùng sinh, nàng đã không còn tin vào tình yêu, nhủ thầm trong lòng không thể giao trái tim cho ai nữa. nàng tự tin cho rằng có thể bảo vệ được tâm, nhưng từ khi gặp hắn, lại không tự chủ được mà thất thủ, cuối cùng tình nguyện giao phó trái tim cho hắn.

Ngẫm lại nàng vẫn còn có chút cảm khái, nhếch miệng cười một tiếng: “Yên tâm, thiếp lật thuyền trong mương của chàng còn không có việc gì, mấy cái mương rãnh khác sao làm gì được thiếp?” Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu hắn, bày tỏ bản thân rất đáng tin cậy.

Nười này nghe lời nàng nói xong, khuôn mặt nhất thời đen hơn phân nửa, mắt phượng híp lại, đáy mắt lóe sáng. Tay nàng cứng lại, sau lưng không hiểu vì sao lại lãnh lẽo.

Hắn nắm cằm nàng, lành lạnh hỏi: “Trong lòng phu nhân, vi phu chỉ là mương rãnh?”

Tình hình có chút không đúng, nàng mãnh mẽ lắc đầu phủ nhận: “Không có! Không có!” Mắt đảo một cái, miễn cướng kéo ra một nụ cười nịnh nọt: “Chàng là phu quân của thiếp, nam nhân của thiếp, thế nào lại là mương rãnh được!”

“Lỗ tai vi phu chưa điếc.” Hắn đột nhiên ôm nàng nằm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.