Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 92: Chương 92: Chương 82 (tiếp)




Thanh Linh ra đến trong sân liền thấy viện phụ cận ánh lửa ngút trời, khói đặc dày cuồn cuộn. . Viện kia hình như là chỗ ở của Lãnh Ly với Độc Thái tử.

Đi ra ngoài sân nhỏ, nàng thấy khống ít người hầu, thị vệ cùng thị nữ hớt hải chạy đi cứu hỏa.

Mà chỗ ánh lửa không xa, Lãnh Ly một thân tử y đang xuất thủ, động tác lưu loát đánh ngã một tên đại hán. Mà lúc này dưới chân hắn bảy tám tên đại hán nằm tựa như đã chết.

Tây Thành Bá ngổi xe lăn, thấy vậy, hai tay dùng sức nắm chạt tay vịn, tay vịn vì không chịu được sức của hắn liền bắn ra ngoài. Hắn ảo não đem đầu tay vịn bằng gỗ ném bỏ, rống giận: “Nam Hạ các ngươi khinh người quá đáng!”

Thanh Linh bắt được một tên người hầu bên cạnh Lãnh Ly hỏi chuyện gì đã xảy ra, người hầu này tóm tắt mọi chuyện khá đơn giản.

Phòng ngủ Tây Thành Bá với Lãnh Ly gần nhau, độc vật trên người hắn bò vào phòng Lãnh Ly, kết quả Lãnh Ly dùng loại huân hương đặc biệt đem độc vật của Tây Thành Bá giết chết. Tây Thành Bá giận giữ lại thả một con rắt độc vào phòng Lãnh Ly.

Lãnh Ly vẫn không nói tiếng nào, dùng huân hương độc chết rắn, sau đó xông vào phòng Tây Thành Bá ném một loại hương phấn đặc biệt, kết quả đem độc vật trên người Tây Thành Bá giết chết.

Tây Thành Bá tức giận, hắn hàng năm vẫn cùng độc vật làm bạn, trên người có chút độc dược. Đợi Lãnh Ly về phòng không lâu, hắn phái người độc chết thị vệ canh giữ ngoài phòng Lãnh Ly, bên ngoài lại đốt lửa thiêu.

Lửa lên, Lãnh Ly trốn ra được đã lại thấy Tây Thành Bá ngồi xe lăn, sau hắn là hai Tây Yên Đại vũ sĩ.

Tây Thành Bá phân phó tám Đại vũ sĩ đối phó với Lãnh Ly, về phần kết quả hai bên như thế nào Thanh Linh đã đích mục sở thị.

Chỉ là Lãnh Ly không giết bất cứ ai, hắn chỉ dùng mê hương làm bọn họ tạm thời bất tỉnh thôi.

Ánh mắt Tây Thành Bá ác độc quét qua Lãnh Ly, Thanh Linh cùng Tần Liễm, mắt của hắn dữ tợn đến đáng sợ: “Bản Thái tử hôm nay bị người Nam Hạ các ngươi làm nhục, sớm muộn gì ta cũng đòi lại.”

Đột nhiên một hơi thở âm hàn đến gần: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thiên Nhất Tuyệt tựa như quỷ ám hành tung bất định, xuất hiện lặng yên không một loại tiếng động.

“Đại hộ pháp, Nam Hạ khinh người quá đáng, dùng quỷ kế khiến đùi phải củ bản thái tử bị thương. Mới vừa rồi đại phu nói chân của bản thái tử không thể hồi phục được nữa.” Tây Thành Bá bực tức nói, chân của hắn từ khi bạch lăng của Tần Liễm đánh tới liền đau nhức. Đau đớn kéo dài đến lúc Thiên Nhất Tuyệt cho mời đại phu đến cho dùng thuốc giảm đau mới hết.

Vì vậy hắn nhận định chắc chắn thời điểm Tần Liễm ném bò cạp trúng mũi hắn cũng là lúc thần không biết quỷ không hay động tay động chân vào chân hắn.

“Còn có hắn.” Tây Thành Bá thẳng tay chỉ Lãnh Ly, lạnh lùng nói: “Đem bảo bối của bản thái tử tất cả độc chết.” Nghĩ đến chuyện này, hắn tức giận càng sâu, ngực bởi vì nghẹn một cơn giận mà ẩn ẩn thấy đau.

Thanh Linh nhíu chặt lông mày, lạnh lùng đáp lại: “Chúng ta chẳng làm gì cái chân của ngươi cả, Tây Yến Thái tử chớ ngậm máu phun người. Còn nữa, người ở chỗ đó đông như vậy, Tây Yến Thái tử lại một mực chắc chắn chúng ta ra tay , không phải là định tội quá sớm đấy chứ?”

Mặc dù Tần Liễm nói cho nàng biết Thiên Nhất Tuyệt là kẻ ra tay, nhưng bây giờ chứng cứ không có, nói ra có thể bứt dây động rừng.

Huống hồ nơi này là Tiêu Dao thành chứ không phải Nam Hạ, đây chính là địa bàn của Thiên Nhất Tuyệt. Vả lại Tiêu Dao thành thực lực bí hiểm, nếu không hết mức cần thiết, nàng sẽ không chĩa mũi dùi vào Thiên Nhất Tuyệt, thế rõ ràng là tự tìm phiền toái.

Tây Thành Bá châm chọc cười to, cười lâu bên tai không dứt, hắn ngưng cười rồi đột nhiên oán hận nói: “Hừ, Nam Hạ quả nhiên ác độc, hèn hạ, giảo hoạt, có gan làm mà không có gan nhận.”

“Đại hộ pháp.” Hắn hướng thiên Nhất Tuyệt nói, gương mặt khắc nghiệt dữ tợn: “Bản Thái tử đề nghị Đại hộ pháp đuổi bọn Nam Hạ hèn hạ này ra khỏi Tiêu Dao thành, nếu không trong bọn họ nếu có người cưới được Đại tiểu thư, đại tiểu thư há chẳng phải bị hủy trong tay bọn chúng hay sao?”

Tần Liễm Tựa tiếu phi tiếu,  thanh âm nhẹ nhàng: “Tây Yến Thái tử nói sai rồi, ngươi một thân độc vật, ai có thể đến gần ngươi? Đại tiểu thư gả cho ngươi chẳng phải phải làm quả phụ sao?” Hắn nhìn tạ như đang khổ não, như đang vì đại tiểu thư mà kham ưu.

“Ngươi…”Tây Thành Bá mặt mày nhất hoành (giống kiểu giận giữ mà lông mày thành 1 đường thẳng ấy ^^), hai mắt trợn lê đầy giận giữ, nhìn con ngươi còn to hơn cả mắt trâu, lại hướng về phía Thiên Nhất Tuyệt nói. “Đại hộ pháp, Bản thái tử chính là bị thương ở Tiêu Dao thành các người, chuyện này ngươi có hay không cho bản thái tử một cái công đạo? Bản thái tử nghĩ ngươi chắc không muốn Tây Yễn quốc với Tiêu Dao thành trở mặt thành thù chứ?” Giọng điệu của hắn hàm chưa nhiều uy hiếp.

Đây là địa bàn của ngươi khác, thế lực hắn đơn bạc, trước mắt chỉ có thể dựa vào Thiên Nhất Tuyệt. Thiên Nhất Tuyệt từ nãy đến giờ một bộ dạng nhàn nhạt, tựa như chẳng liên quan gì đến mình, hắn không thể không lên tiếng uy hiếp.

Tần Liễm cười nhạo một tiếng: “Nếu bổn tướng nhớ không lầm, Tây Yến bốn nắm trước có ý đồ đánh chiếm Tiêu Dao thành, đích ngoại tổ phụ của Tây Yến thái tử dẫn mười vạn tinh binh xuất chinh.

Kết quả mười vạn tinh binh của Tây Yến bị Tiêu Dao thành đánh cho hoa rơi nước chảy, còn ép ngoại tổ phụ của Tây Yến Thái tử tự vẫn bên ngoài Mê Vụ sâm lâm.”

“Năm đó ngoại tổ phụ ngươi cũng nổi danh kiêu hùng thiện chiến kết quả cũng không làm gì được Tiêu Dao thành, ngươi lại đi uy hiếp Đại hộ pháp, có hay không thấy nực cười?”

Thanh Linh biết Tần Liễm đang nói đến nợ cũ của Tiêu Dao thành với Tây Yến quốc, chính là đem Thiên Nhất Tuyệt với Tây Thành Bá khích bác ly gián.

Cố tình Tây Thành Bá lại đang bực bội, cho rằng Thiên Nhất Tuyệt vì chuyện của năm đó mà đối với hắn có thành kiến, cho nên mới không chịu đứng về phía hắn.

Thiên Nhất Tuyệt cũng nghe ra lời nói của Tần Liễm có ý đồ, vội vàng mở miệng cắt đứt lời nói của Tần Liễm: “Tây Yến Thái tử, nếu như ngươi cùng mấy người này có thù oán, lúc nào ra khỏi thành hãy tính sổ với nhau, Bản hộ pháp không nhúng tay vào ân oán của các ngươi.” Hắn không thể vì Tây Thành Bá mà đắc tội Nam Hạ nên hắn chỉ có thể bào trì trung lập.

“Bản hộ pháp tới đây trừ nhìn chuyện gì đang xảy ra còn có tin tức phải nói cho các vị, tối nay Thành chủ thiết yến các vị ở phủ Thảnh chủ, đến lúc đó kính xin chư vị nể mặt tham gia.” Thiên Nhất Tuyệt vội vàng nói sang chuyện khác.

“Bản hộ pháp còn có chuyện quan trọng, liền rời đi trước, cáo từ.” Thiên Nhất Tuyệt không muốn chiến hỏa hai bên lại dẫn đến trên người hắn, cố tình tìm một cái cớ rời đi.”

Viện của Tây Thành Bá cùng với Lãnh Ly bị thiêu, không còn cách nào có thể ở được nữa, lại bởi lần này người cầu hôn tuyệt không ít, cơ hồ đầy khách phòng ở Mê Diêu cung cho nên Thiên Nhất Tuyệt trước khi đi cũng đã phân phiosddwa hai người an bài ở bên ngoài Mê Diêu cung.

Sau khi những người khác biết được Độc Thái tử không có ở Mê Diêu cung đều rối rút thở phào nhẹ nhõm, bọn họ không cần phải lo lắng đến việc đột nhiên độc vật trên người Tây Thành Bá cắn loạn.

Tây Thành Bá mang theo lửa giận, chỉ tay vào ba người, thần sắc thống hận: “ Ba người các ngươi chờ đấy!!!” Hắn không thể làm gì bọn chúng trong Tiêu Dao thành , chờ đi ra khỏi chỗ này rồi n hắn sữ chi ba tên kia biết đắc tội hắnphải nhân hậu quả ra sao.

“Đi!” Tây Thành Bá phân phó hai tên Đại vũ sĩ đẩy xe lắn đưa hắn rời đi.

Trong căn phòng, Mã Kim đang đầy một đầu mồ hôi huân hương cho áo bào kim quang phát sáng cao quý.

Trong phòng còn có một người nữa, mà người nọ lại đang giang tứ chi nằm trên giường ngủ thiên hôn địa ám.

Mã Kim nhìn nam tử đang ngủ trên giường, lắc đầu liên tục, Thái tử điện hạ của bọn hắn có dáng ngủ thật là không dám khen tặng.

“Ầm.” Mã Kim vô ý làm rơi huân hương xuống đất.

Tử Mạch bị đánh thức, sắc mặt không thể gọi là tốt.

Mã Kim tim đập thình thịch,vội vội vàng vàng vuốt mông ngựa: “Tháo tử điện hạ, ngài tỉnh rồi, nô tài dùng Nhã Lan hương huân áo bào ngài tốt rồi.” cỏ Nhã Lan l hương là độc quyền của Bắc Phiêu Hoàng thất.

Tử Mạch đứng dậy xuống giường, Mã Kim ngay lập tức cầm áo bào khoác lên cho hắn.

“ Thái tử mặc áo bào này vào nhất định hương thơm phiêu đến mười tám dặm, mê đảo nam nữ già trẻ, đoán chừng nữ nhi Thành chủ nghửi thấy mùi huân hương này cũng sẽ quỳ xuống dưới chân ngài.” Mã Kim chân chó nước miếng văng tung tóe.

“Mê đảo nam nữ già trẻ? Dẻo mỏ, sao ngươi không bị mê đảo?” Tử Mạch khinh bỉ liếc Mã Kim, khóe môi cũng khẽ giương lên: “À, bản thái tử quên mất ngươi là bất nam bất nữ tiểu thái giám.”

Mã Kim nụ cười xu nịnh cứng đờ, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường: “Thái tử điện hạ tối nay ra trận đảm bảo có thể làm kinh ngạc bốn phía, không ai bì nổi.”

Tử Mạch móc trong ngực ra cái gương nhỏ mà đến cả lúc ngủ cũng nhất quyết không bỏ ra, gương nhỏ này rất tinh xảo,  bảo thạch màu xanh lục bao quanh chiếc gương, quanh thân gương mài dũa Nhã lan thảo.

Hắn soi gương rồi gật gật đầu hài lòng.

Thanh Linh cùng Tân Liễm đến phủ Thành chủ đúng lúc bữa tiệc vừa mới bắt đầu.

Bữa tiệc được tổ chức tại vườn U Hương, vườn U Hương đêm nay cảnh đẹp như họa, suối nhỏ chảy róc rách qua cầu, đình nghỉ mát nằm độc lập giữa hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.