Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 13: Chương 13: Cảm Giác Đánh Người Quá Sảng Khoái




Hai tay Thanh Linh nắm thành quyền, dùng sức hung hăng chào hỏi trên người Hách Liên Dực.

“Ngươi thật to gan, lại dám động thủ đánh ta, ngươi có biết ta là ai không?? Ta chính là Vinh vương đương triều” Hách Liên Dực mắt đen mũi xanh, sợi tóc được lụa bạc cột trước tỉ mỉ cẩn thận sau lại mất trật tự, lòa xòa không chịu nổi, dây lụa bạc cũng lệch nghiêng một bên, thoạt nhìn chật vật đến tức cười, kia còn có nửa điểm hình tượng là một quý công tử tuấn lãng tuổi trẻ sao??

“Đếch cần biết ngươi là ai, coi như ngươi là Thiên vương lão tử, gia gia vẫn như cũ đánh ngươi, không sợ” Dù sao bây giờ nàng cũng đang dịch dung, hắn nhận không ra nàng.

Nàng đã sớm muốn hung hăng đánh hắn một trận, duỗi ra một tay níu chặt vạt áo của hắn, nên hắn sẽ không té xuống. Tay kia tăng thêm mấy phần lực, đem quả đấm chào hỏi trên mặt hắn.

“Tiểu tử, ngươi đánh bản Vương, ngươi sẽ hối hận....Ngô....” Hắn còn chưa dứt lời, lại có một quyền vọt theo tiếng gió mà đến.

Nâng tay đánh xuống, một quyền này là thay Mạch Sương nàng đánh, một quyền này là thay Đại ca Mạch Chiêu Nam đánh, còn quyền này, quyền này, quyền này.... là do thấy hắn đáng ghét nên đánh.

Thanh Linh ở trên đánh đến cả người thoải mái, người phía dưới nhìn lên không rõ lắm, vẫn cho là hai người vì đoạt banh vải mới kịch liệt đánh nhau, không ít người còn lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. Nàng cũng không sợ hậu quả nếu đánh hắn tàn phế, trong trận đấu lớn 'thăng thiên chiết nguyệt' có quy định riêng trong quá trình tranh đoạt, đả thương người khác trong trận đấu, tất cả đều tính là vô tội, nhưng đánh chết người thìthì. khác. Bất quá nàng cũng không định đánh chết hắn, hắn chết như vậy là quá dễ dàng.

Đánh người đến thoải mái xong, Thanh Linh tung một cước, trực tiếp đem người phía dưới đạp xuống. Cảm giác này thật con mẹ nó sung sướng.

Thanh Linh bò lên trên cọc gỗ lớn, thuận lợi cầm lên banh vải nhiều màu.

“Tiểu tử, bản Vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Giọng nói phẫn hận của Hách Liên Dực bên dưới truyền lên, giờ phút này, hắn tức giận đến lồng ngực sắp nổ tung, đây quả thật là vô cùng nhục nhã, chưa bao giờ có ai làm cho hắn chật vật như ngày hôm nay, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho mao tiểu tử không biết ở đâu ra kia.

Rớt xuống trong không trung, hai chân Hách Liên Dực kẹp chặt vạt áo. Lúc rơi xuống trên mặt đất, liền có người tiến lên tiếp ứng.

“Huynh đệ, cái quần rơi xuống vừa rồi là của ngươi phải không??” Một đại hán tử phúc hậu thật thà hỏi, cái quần chất liệu thượng đẳng màu đen hắn cầm trong tay chính là của Hách Liên Dực.

Ánh mắt Hách Liên Dực đầy oán độc, gắt gao nhìn chằm chằm cái quần kia, thật vất vả mới cố gắng làm chìm mấy dây gân xanh đầy trên trán đi, bây giờ lại đột nhiên bạo khởi nổi lên. Hướng về phía người nọ gầm thét: “Con mẹ nó, đây mới là quần của ngươi, là quần của cả nhà ngươi.”

Diệp Thanh Ngọc không thể tin trơ mắt nhìn Hách Liên Dực bị người đá xuống, này, điều này sao có thể, võ công Vinh vương rất cao, sao có thể bị đánh rớt xuống: “Vương gia, ngươi sao rồi??”

Trong đám người huyên náo, giọng nói của nàng ngoài nàng nghe ra ai cũng không nghe thấy.

Lúc này, Diệp Thanh Ngọc cách Hách Liên Dực không tính là xa, Diệp Thanh Ngọc muốn đi tới, nhưng người xung quanh quá chen lấn, nàng dùng sức đẩy ra người chặn đường. Đẩy ra được một người, trước mắt lại xuất hiện một phụ nữ trung niên rất béo. Nàng lại gắng sức đẩy lần nữa, nhưng người nọ một chút cũng không nhúc nhích.

“Tiểu cô nương đừng có đẩy lão nương nữa.” Phụ nữ trung niên kia thô giọng hô lớn, xung quanh đều là người, nàng đã không có chỗ đứng còn bị người đẩy mạnh một cái, rất căm tức.

“Ngươi cút ngay, đừng có mà ngăn cản đường bổn Tiểu thư.” Diệp Thanh Ngọc nóng lòng đi xem Hách Liên Dực, bị phụ nữ trung niên nói như vậy, nàng không những không ngừng tay còn tiếp tục đẩy.

“Đừng đẩy” Phụ nữ trung niên giận dữ, đẩy trả Diệp Thanh Ngọc. Khí lực người phụ nữ trung niên rất lớn, Diệp Thanh Ngọc cùng năm sáu người phía sau đồng loạt bị đẩy ngã.

Diệp Thanh Linh đứng chỗ cao cao trên cọc gỗ cầm banh vải nhiều màu vuốt vuốt, liếc mắt một cái liền thấy được Diệp Thanh Ngọc phía dưới một thân trang phục xinh đẹp, nàng nhịn không được khinh thường một tí. Nàng nhìn thấy Diệp Thanh Ngọc bị người đẩy ngã xuống đất, trong đôi mắt thanh lệ chợt lóe qua tia giảo hoạt. Đem banh vải nhiều màu ném lên trên, tay phải thầm vận nội lực, đánh mạnh banh vải về phía Diệp Thanh Ngọc.

Mọi người chỉ thấy Thanh Linh ném banh vải nhiều màu, không chút nghi ngờ, còn hoan hô huýt sáo kêu to.

Diệp Thanh Ngọc còn chưa kịp đứng vững, đã bị một vật gì đó đập mạnh vào đầu, cái óc truyền tới đau nhức, hai mắt tối sầm, người liền ngã về phía trước.

Có người đỡ được Diệp Thanh Ngọc, ngoài miệng hô: “Cô nương tỉnh.” nhưng ánh mắt lại đặt trên banh vải nhiều màu đang bay.

Banh vải nhiều màu sau khi đập trúng đầu Diệp Thanh Ngọc lại bắn ngược ra ngoài, ở giữa không trung bay vọt đến đúng chỗ Hách Liên Dực.

Lúc này Hách Liên Dực đã đứng lên, nhìn thấy banh vải nhiều màu đang bay tới mình, không chút nghĩ ngợi đưa tay dùng sức vung đi. Tối nay nếu không phải tranh đoạt món đồ chơi của hài tử này, hắn sao có thể chịu nhục như vậy. Vì vậy đem toàn bộ tức giận trong đầu đều trút xuống trên trái banh vải nhiều màu kia.

Banh vải nhiều màu xẹt qua một đường cong trên bầu trời đêm, rơi vào một sương phòng tạm dựng ở ngoài đấu trường.

“Chỗ banh vải nhiều màu rơi xuống là sương phòng của Thừa Tướng a.” Trong đám người không biết ai hô lên một câu, không bao lâu, toàn bộ người ở đây ai cũng biết banh vải rơi vào sương phòng Thừa tướng Tần Liễm.

Kỳ quái là banh vải nhiều màu rơi vào trong đã lâu như vậy, sao còn không thấy bay ra ngoài. Cuộc thi 'Thăng thiên chiết nguyệt' có một tập tục, người nhận được banh vải nhiều màu nếu không thích đối phương có thể đem trả lại.

Mọi người thầm nghi ngờ, chẳng lẽ nơi banh vải nhiều màu rơi vào không phải là sương phòng Thừa Tướng?? Không đúng, bọn họ rõ ràng tận mắt thấy nơi banh vải nhiều màu rơi vào chính là sương phòng của Thừa Tướng. Chẳng lẽ Thừa Tướng dung mạo lộng lẫy khuynh thành cho đến nay vẫn chưa có nữ nhân bên cạnh, nguyên nhân là do hắn thích nam nhân sao?? A, ngàn vạn lần không cần a, tâm hồn của một đám thiếu nữ bắt đầu vỡ vụn...

“Công tử mau đem banh vải nhiều màu ném văng ra” A Thất không biết Công tử nhà mình bị làm sao, ôm banh vải nhiều màu trong lòng, thật lâu không hề cử động.

Tần Liễm tĩnh tọa ở ghế trúc, sợi tơ trắng như tuyết vấn tóc rũ xuống trước ngực, trên tà áo thanh quý thêu hoa văn phức tạp màu tím lịch sự mà tao nhã. Nghe A Thất nói, hắn ngước mắt, mắt phượng hẹp dài mênh mông, nở một nụ cười nhẹ mị hoặc chúng sinh. Hắn mở miệng nói: “Ném?? Vì sao phải ném??”

“Công tử, mặc dù ngươi lớn lên thiên kiều bá mị nhưng cũng không phải là nữ nhân, sao có thể nhận lấy banh vải nhiều màu từ nam nhân??” A Thất vội vàng nói, hắn đột nhiên vỗ đầu một cái, giống như vừa tỉnh ngộ: “Chẳng lẽ Công tử ngươi nam nữ đều xơi?? Ngươi thật sự không sợ *tinh tận nhân vong sao??”

Tần Liễm nhíu mày, phong tình mị hoặc: “Là ai nói chỉ có nữ nhân mới có thể nhận banh vải nhiều màu??” Trận đấu lớn chỉ có quy định cho nam tử tham gia, nhưng không có quy định nam tử không được nhận banh vải nhiều màu từ khôi giả.

“Còn nữa, bổn Công tử chỉ thích nữ nhân” Giọng nói dừng một chút, lại tiếp tục bình tĩnh không gợn sóng nói: “Khi trở về, ngươi chép cho ta một ngàn lần thành ngữ quy tắc chung”

A Thất kêu rên: “Ta không cần!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.