Thú Tu Thành Thần

Chương 987: Chương 987: Ám sát




Băng Thần bắt đầu đánh giá từng vật phẩm một và không khỏi xuýt xoa bởi chúng toàn những thứ làm từ nguyên liệu hắn ta chưa từng biết, với lại có thể dùng loại công nghệ cao để thu nhỏ cả một căn phòng thì giá trị của chúng chắc chắn không thể nào thấp.

Hoàng Kỳ cũng vẻ mặt cực kỳ thích thú thế nên hắn đoán nàng ấy cũng rất ít khi được sử dụng thứ này, có lẽ vị Hoàng bá phụ kia vì mẹ của hắn ta thế nên mới hào phóng như thế. Ba ngươi vui vẻ luyện tập để sử dụng các món đồ trong cái phòng tập đặc biệt này.

Nhưng bọn họ không hề biết nguy hiểm đang tới gần, nếu hắn ta có thể nhìn xa thì có thể thấy phía trên cao ốc cách đó vài dặm có rất nhiều người đàn ông mặc áo đen đang quan sát xuống phía dưới.

Một người đàn ông trung niên cầm di động khẽ giọng hỏi:

“Thưa gia chủ có thể bắt đầu chưa vậy.”

Từ trong điện thoại truyền không có bất cứ hồi âm nào cả nhưng hắn ta vẫn như tượng đá đứng đó chờ đợi, một lát sau bên kia có một âm thanh khá trầm phát ra:

“Các ngươi nhanh chóng hành động thế nhưng nhất định không được làm hại đến hắn ta rõ ràng chưa?”

Người trung niên này gật đầu nói:

“Ta đã thấy thiếu gia đi vào trong phòng tập do Hoàng gia sản xuất thế nên sẽ tránh được dù cho chúng ta có muốn công kích đi chăng nữa.”

Bên kia nghe thế thì không còn hồi âm thì cũng tắt máy, hắn ta thở dài một hơi sau đó khẽ thì thầm:

“Vì Băng gia ta không thể tuân lệnh của ngài, với lại không giết được hắn thì phu nhân cũng sẽ không tha cho ta.”

Hắn quay lại đằng sau khẽ hỏi:

“Diệt Thần Pháo đã chuẩn bị xong chưa?”

Người ở đằng sau hắn ta gật đầu hỏi:

“Mọi thứ đều đã sẵn sáng ngài có muốn chúng ta bắt đầu từ ngay bây giờ không?”

Trung niên nhân lắc đầu nói:

“Cứ để ta đi theo cho chắc chắn, Thiên Lâm tên kia sẽ xử đẹp nếu chỉ có các ngươi. Các ngươi thất bại thì không chỉ các ngươi chết còn ta lại bị liên lụy theo. “

Băng Thần lúc này bỗng cảm thấy trong cơ thể nôn nao cực kỳ, hắn ta ngồi xuống nghỉ ngơi để cho tim mình đập chậm lại. Thiên Ý thấy vẻ mặt của Băng Thần thì đi lại hỏi:

“Huynh có làm sao không thế?”

Băng Thần cắn môi nói:

“Không biết làm sao nhưng trong người ta thấy nôn nao quá.”

Thiên Ý lo lắng hỏi:

“Thân thể huynh không có vấn đề gì chứ?”

Băng Thần lắc đầu khẳng định:

“Muội yên tâm thân thể ta không có vấn đề gì cả nhưng cảm giác như có chuyện gì khủng khiếp cực kỳ sắp xảy ra.”

Hoàng Kỳ vừa đi lại thì cười nói:

“Có khi nào cô nàng ngươi va chạm trong Hư giới bây giờ đang tìm kiếm ngươi hay không?”

Băng Thần lắc đầu nói:

“Cái này không thể nào bởi vì ta cùng nàng đã giảng hòa rồi.”

“Ầm”

Hoàng Kỳ còn đang tính đùa hắn ta cái gì thì lời nói của nàng ta bị ngắt quãng bởi một tiếng nổ lớn vọng vào bên trong phòng tập. Rất nhanh nàng lấy ra một cái màn hình để quan sát thì thấy căn nhà đã hóa thành biển lửa.

Thiên Ý nhìn thấy thế thì hét lên:

“Cha mẹ “

Hoàng Kỳ cũng lo lắng thế nhưng nàng ta vẫn bình tĩnh nói:

“Hai người yên tâm Thiên Lâm thúc ấy không đơn giản để cả hai bị hại chỉ vì một quả đạn pháo đâu.”

Nàng vừa dứt lời thì thấy Thiên Lâm từ biển lửa lao ra ôm theo cả Băng Mai, hai người lúc này đang được bao bọc bởi một lớp bảo vệ màu xanh nhạt như lớp bảo vệ của chiếc xe hắn ta thử hồi chiều. Thiên Lâm rút ra một thanh kiếm sau đó nhanh chóng hướng thẳng tới căn phòng tập ba người đang trú ngụ.

“Ring....keng”

Nhưng Thiên Lâm phải dừng bước vì có một thanh đao phóng thẳng đến nơi họ đang hướng tới với tốc độ đáng kinh ngạc, thế nhưng hắn vẫn kịp gạt thanh đao ra chỗ khác. Một người xuất hiện chắn trước cửa phòng tập mỉm cười nói:

“Chúng ta lại gặp nhau rồi Thiên Lâm không ngờ ngươi cũng có thể sống như một người bình thường nhỉ.”

Thiên Lâm ánh mắt nheo lại hỏi:

“Băng Vương cử ngươi tới đây?”

Trung niên nhân cười nói:

“Ngươi biết rồi sao lại còn hỏi thừa như thế?”

Thiên Lâm nhíu mày hỏi:

“Chẳng lẽ hắn ta không sợ Băng tướng tức giận?”

Người kia cười nói:

“Hai cái Băng tộc đã sớm vạch mặt nhau nếu thích thì cứ chiến thôi, chưa kể chúng ta cần làm thế này để lấy được sự ủng hộ tuyệt đối từ Hồng gia và Thành gia.”

Thiên Lâm cười nói:

“Băng Vương quả thật vì quyền lực thì cái gì cũng làm được thế nhưng cái này sẽ khiến hắn ta phải trả giá đắt, với lại quan trong nhất ngươi không hại tới được bọn chúng.”

Người kia cười nói:

“Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, không nói nhiều làm gì chúng ta nhanh kết thúc chuyện này thôi.”

Hắn ta vác đao lao tới xung quanh cũng có rất nhiều người mặc hắc y lao tới với tốc độ khủng khiếp, Thiên Lâm sắc mặt cực kỳ khó coi. Bỏ lại kết giới bảo vệ và đang bất tỉnh Băng Mai hắn phải lao ra để chiến đấu với đám người kia.

Băng Thần muốn lao ra nhưng bị Hoàng Kỳ ôm lấy gắt giọng nói:

“Ngươi ra lúc này thì chỉ có chết, nơi này có dị động chắc chắn sẽ nhanh chóng có tiếp viện ngươi nếu manh động sẽ chỉ làm cho Thiên Lâm thúc ấy phân tâm thôi chứ giúp được cái gì.”

Băng Thần cắn răng nói:

“Nhưng cũng không thể ngồi yên như thế này được ta phải tìm cách can thiệp.”

Hoàng Kỳ lắc đầu kiên định nói:

“Ta nói cho ngươi biết người đến lần này cực kỳ lợi hại thế nên ngươi không thể ra, chưa kể Thiên Lâm thúc ấy có thể cầm cự được. Nếu ngươi ra thì thúc ấy chết chắc bởi phải phân tâm cứu lấy ngươi, nói thật thì ta cũng không thể can thiệp vì bất cứ ai trong đám áo đen kia tu vi cũng rất cao.

Đám người này đến đây đã có chuẩn bị và một trong những mục đích của bọn họ chính là chúng ta thế nên ta càng không dám ra cũng như không dám để ngươi ra. Đừng nhìn họ chỉ lo công kích Thiên Lâm thúc mà chủ quan, chỉ cần ngươi mở cánh cửa này ra thì đảm bảo đám áo đen kia sẽ lạo hết vào đây cho xem.”

Băng Thần cả người lo đến run rẩy thế nhưng vì an toàn của em gái cũng như Hoàng Kỳ hắn ta không dám làm ẩu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.