Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 4: Chương 4: Đại Hôn Hưu Phu (3)




Trong phòng, sau khi Vân Lôi nói chuyện xong, Vân Thiên Vũ vẫn chưa kịp nói chuyện, một bên Liễu thị Vĩnh Ninh Hậu phu nhân đã ôn hòa mở miệng.

”Vũ nhi a, phụ thân ngươi cũng là vì nghĩ cho ngươi, ngươi đã như vậy, gả vào nhất định là chịu khổ, cho nên không thể làm gì khác hơn là ủy khuất muội muội ngươi thay ngươi gả vào Tuyên vương phủ, ngươi cần phải thông cảm nổi khổ tâm của phụ thân ngươi a.”

Lời nói của Liễu thị khiến cho sắc mặt Vân Lôi Vĩnh Ninh Hậu gia dễ nhìn một chút.

Vân Thiên Vũ cười lạnh nhìn một đôi cẩu nam nữ cấu kết với nhau làm việc xấu xa, rõ ràng nghĩ muốn ****, còn phải giả dối lập miếu thờ, rõ ràng muốn cho Vân Thiên Tuyết gả vào Tuyên vương phủ thành Tuyên vương phi.

Hết lần này tới lần khác đều ngụy trang là vì tốt cho nàng, thật sự cho nàng là ngu hay sao.

Vân Thiên Vũ suy yếu mở miệng: “Mặt của ta đã bị hủy, dù sao cứ như vậy, tội gì để cho muội muội bị ủy khuất, không để muội muội bị ủy khuất, ta tự mình gả vào Tuyên vương phủ chịu tội đi.”

Vân Thiên Vũ dứt lời, Vân Lôi và Liễu thị hai người lập tức đen mặt, đồng thời nhìn chăm chú vào Vân Thiên Vũ.

Vân Lôi trực tiếp nổi giận.

”Nghiệt nữ, ngươi đều như vậy, còn tư tưởng muốn Tuyên vương, ngươi cảm thấy ngươi xứng với Tuyên vương điện hạ sao? Ngươi cùng Tuyên vương điện hạ, một là bùn nhão, một là mấy trên bầu trời, ngươi nghĩ nơi nào ngươi xứng với Tuyên vương.Tuyên vương điện hạ là Thiên Tử kiêu tử, nhân trung long phượng, chỉ có muội muội ngươi nữ tử tài mạo song toàn như vậy mới có thể xứng đôi, ngươi vì sao không thành toàn cho hai người bọn họ, rõ ràng lại muốn chia rẽ hai người bọn họ.”

Vân Lôi nói xong lời cuối cùng, Vân Thiên Vũ hoàn toàn trở thành tội ác tày trời, người tội ác tày trời, rành rành thành đầu sỏ chia rẽ nhân duyên.

Khóe môi Vân Thiên Vũ cười châm chọc, trong lòng một trận đau nhói, nàng biết đây là một chút ý thức của chủ nhân thân thể này lưu lại ở trong người, nghe được phụ thân mình nói như vậy.

Nàng làm sao có thể không đau lòng.

”Thì ra phụ thân muốn muội muội thế thân ta gả vào Tuyên vương phủ thành Tuyên vương phi , nếu như thế, sao phụ thân không nói sao sớm, tội gì nói ủy khuất muội muội, đây chẳng phải là phụ thân và muội muội cùng ý nghĩ sao?”

Vân Thiên Vũ không khách khí nói, Vân Lôi một trận quẫn bách, thuận theo lửa giận, hung tợn nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Ngươi đã nói ngươi đồng còn chưa phải đồng ý?”

Vân Thiên Vũ không sao cả mở miệng: “Đồng ý, thế nào không đồng ý, nam nhân cặn bã kia ta không lạ gì, ngươi để cho muội muội gả cho hắn đi, nam cặn bã tiện nữ vừa đúng xứng một đôi.”

Vân Lôi vừa nghe lời của Vân Thiên Vũ, đồng thời trong lòng một trận thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt khó coi không nói nên lời, nghiệt nữ này, bây giờ nói chuyện lời nói cay nghiệt ác độc như thế.

Vân Lôi suy nghĩ, nhìn Vân Thiên Vũ ra lệnh: “Ngươi đã đồng ý để muội muội ngươi thay ngươi gả đi, như thế này tiện cho chúng ta tuyên bố, ngươi tự biết không xứng với Tuyên vương điện hạ, nguyện ý để muội muội thay gả.”

Vân Lôi dứt lời, Vân Thiên Vũ rốt cục hoàn toàn hiểu mục đích của Vân Lôi cùng Liễu thi hôm nay tới đây, bọn họ chẳng những muốn cho Vân Thiên Tuyết thay mặt gả, còn muốn cho nàng ta thuận lợi có thanh danh gả vào Tuyên vương phủ, hơn nữa nàng ta ra ngoài vừa nói như vậy, ngay cả danh tiếng Tuyên vương điện hạ cũng vãn hồi không ít.

Vân Thiên Vũ nhiễu cợt nhìn vân Lôi nói: “Nếu là ta không muốn ra ngoài tuyên bố để cho muội muội thay mặt gả.”

Sắc mặt Vân Lôi lập tức đen lại, nghiệt nữ này hôm nay lá gan quá lớn, cho nên dám can đảm lặp đi lặp lại nhiều lần làm khó hắn, rõ ràng là muốn chết.

”Ngươi có thể thử xem, nếu ngươi không ra ngoài tuyên bố chuyện này, xem ta không đánh chết ngươi.”

Vân Lôi hung tàn nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, con ngươi ánh lên sắc xanh âm u thật giống như âm độc xà đồng một loại, giờ phút này ánh mắt của hắn, không giống đối mặt nữ nhi, phảng phất là đối với cừu nhân của mình thù sâu như biển.

Vân Thiên Vũ tuyệt không sợ hắn, nhàn nhạt khiêu khích nói: “Nếu phụ thân đã nói như vậy, vậy thì ta ra tới tuyên bố một chút đi.”

Chỉ mong các ngươi không phải hối hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.