Thứ Nữ Thành Thê

Chương 5: Chương 5: Chu thị xử án 2.




Editor: Búnn.

"Những điều nô tỳ nói đều là thật, nếu lão thái thái không tin có thể tìm Tiểu Nguyên tới hỏi, có phải hôm qua thấy Lưu ma ma tìm nô tỳ hay không. Lúc đó nô tỳ còn nhận đôi vòng tay, bây giờ vẫn còn ở dưới gối của nô tỳ, nô tỳ vẫn chưa mang nó ra ngoài." Tử Nguyệt vội vàng dập đầu nói.

Tử Nguyệt chỉ lo nói toàn bộ sự việc mình biết ra, còn Chu thị thì càng nghe càng cảm thấy vô cùng lo sợ, lửa giận trong lòng cũng càng lúc càng lớn.

"Được, chuyện này ta sẽ điều tra kỹ, có điều tâm địa của tiện nhân như ngươi cũng quá đáng sợ rồi, tại sao lại có thể làm ra chuyện ác độc như vậy, mặc dù vừa rồi ta đồng ý sẽ tha nhẹ cho ngươi, nhưng quả thật lỗi này của ngươi vô cùng lớn, chờ chuyện này qua đi, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi." Chu thị hoàn toàn không che giấu sự chán ghét dành cho Tử Nguyệt.

Nha đầu này cũng là đại nha đầu bên cạnh Mộ Vân, cũng được coi là có chút uy tín danh dự, dung mạo cũng không tệ, trong quá khứ chưa từng nghĩ đến chuyện làm di nương, bản thân còn cảm thấy không tệ, bây giờ nhìn lại thì cũng chỉ là người có kiến thức hạn hẹp. Hơn nữa tâm địa của nha đầu kia rất đọc, ngay cả chủ tử mình hầu hạ nhiều năm cũng hại, nếu còn lại ở trên đời thì còn không biết sẽ hại bao nhiêu người, nghĩ đến đây, trên mặt Chu thị thoáng hiện vẻ quyết tuyệt.

"Nãi nãi, mẫu thân của Tình Lam chính là bị người khác vu oan, mong nãi nãi làm chủ." Tình Lam vẫn để ý đến biểu cảm trên mặt Chu thị, vội vàng quỳ xuống dập đầu nói.

"Bé ngoan, con mau đứng lên đi, chuyện này để nãi nãi xử lý, con vẫn nên quay viện của mình, an tâm mà nghỉ ngơi đi." Chu thị vốn muốn nói gì đó, nhưng sau khi nghĩ đến, lại nói với Tình Lam như vậy.

Tất nhiên Tình Lam biết, hiện tại chuyện này có rất nhiều biến cố, làm sao bản thân có thể đi được? Nếu bản thân đi, e là chuyện này sẽ tiếp tục có thay đổi nữa.

"Nãi nãi, mong người thông cảm cho tâm trạng của Tình Lam, Tình Lam thật sự không thể rời đi, nếu lúc này Tình Lam rời đi, chỉ sợ người có tâm sẽ nói Tình Lam phá rối sau lưng, để thoát tội cho mẫu thân, chuyện này, chỉ có thể giáp mặt nói rõ ràng mới là thượng sách. Hơn nữa hiện tại mẫu thân bị oan khuất như thế, đến nay lại còn hôn mê bất tỉnh, làm sao Tình Lam còn tâm trí đi nghỉ ngơi được?" Tình Lam vừa nói, vừa khóc.

"Còn không mau giúp tiểu thư nhà ngươi đứng lên?" Chu thị nhìn cũng thấy đau lòng, đứa nhỏ này, nhu nhu nhược nhược đáng thương như vậy, thời điểm này còn không để ý đến sức khỏe của bản thân, mà chỉ muốn giúp đỡ mẫu thân, đúng là đứa bé ngoan mà, cho nên bà quay sang phát hỏa với nha đầu ở hai bên.

Hai tiểu nha đầu bên cạnh Chu thị vội vàng tiến lên nâng Triệu Tình Lam dậy.

"Bé ngoan, con lại đây ngồi bên cạnh nãi nãi này."

Tình Lam cũng không từ chối, chậm rãi đi qua ngồi bên cạnh Chu thị, dè dặt cẩn thận rúc vào bên người Chu thị, dáng vẻ đáng thương giống hệt mèo nhỏ.

Chu thị đau lòng cháu gái, quát lớn: "Mau gọi Lộ di nương đến đây cho ta!"

Ma ma tâm phúc bên cạnh Chu thị vội vàng lên tiếng trả lời, Tình Lam thầm vui vẻ, mấy vị ma ma này đi thì nàng liền cảm thấy an tâm, các nàng chính là người đắc lực nhất bên người Chu thị.

Ngày thường Lộ di nương ỷ vào phụ thân sủng ái đối xử với họ không có chút cung kính nào, ngày thường mấy người này có tức cũng phải nhịn, nhưng hôm nay nếu họ không mượn cơ hội này chỉnh Lộ di nương thì đúng là có phần kỳ quái rồi.

"Bé ngoan, con yên tâm, nãi nãi sẽ xử lý chuyện này thật tốt." Chu thị vừa nói chuyện, vừa cầm tay Triệu Tình Lam: "Sao tay con lại lạnh như vậy? Nữ nhi không thể bị cảm lạnh, người tới, lấy áo choàng Vân Cẩm trong rương của ta lại đây phủ thêm cho tiểu thư. Đứa nhỏ này thật là, cũng không biết chăm sóc bản thân cho tốt."

Có thể vì thấy Triệu Tình Lam đáng thương, cũng có thể vì hôm nay Triệu Tình Lam nhu thuận hiểu chuyện, lại còn thân cận với bản thân, nên hôm nay Chu thị phá lệ sủng ái Triệu Tình Lam.

"Cảm ơn nãi nãi, chỉ có nãi nãi là thương Tình Lam nhất thôi." Lúc nói chuyện, vành mắt Tình Lam cũng đỏ lên.

Theo trí nhớ của bản thân, từ trước tới nay phụ thân không để ý tới mẫu tử nàng, trong lòng phụ thân chỉ có mẫu tử Lộ di nương thôi. Thế nhưng nãi nãi lại đối xử với nàng khá tốt, nếu không thì hôm nay nàng cũng không dám vội vàng đến cầu bà làm chủ rồi.

"Con là cháu gái của ta, ta không thương con thì thương ai đây." Chu thị cười với Tình Lam, vừa nói vừa tiếp áo choàng bạch vân cẩm xếp mẫu đơn từ trong tay nha đầu khoác lên người Triệu Tình Lam, gói nàng vô cùng chặt chẽ.

Vừa nói chuyện được vài câu thì nghe thấy bên ngoài nhao nhao ầm ĩ. Triệu Tình Lam nghe ra được là giọng nói của Lộ di nương, cho nên lén nâng mắt nhìn Chu thị, chỉ thấy trên mặt bà thoáng hiện vẻ chán ghét.

"Đám nô tài các ngươi lớn mật, lại có thể đánh chủ tử, các ngươi không muốn sống nữa đúng không, đợi lão gia về, ta nhất định sẽ nói với lão gia." Lộ di nương bị người khác kéo tới cửa viện của Chu thị, nhưng miệng vẫn kêu gào không dứt.

Chu thị nhíu mày: "Đồ tiện phụ này, ỷ vào Nguyên Nhi sủng ái ngươi, ngươi liền vô pháp vô thiên, ở Xuân Huy đường của ta cũng dám lớn tiếng kêu gào. Có điều ngươi chỉ là thiếp thất, cũng dám gào hai tiếng chủ tử, còn muốn thổi gió bên gối với Nguyên Nhi, thực đáng giận, vả miệng hai mươi cái rồi nói sau."

Dựa theo quy củ của Đại Lương triều, thiếp thấp có ba cấp, cấp thứ nhất là phụ mẫu ban cho, cấp thứ hai là hồi môn của thê tử, cấp thứ ba là bản thân thu vào. Dựa vào đó mà xưng hô là: Quý thiếp, bình thiếp, tiện thiếp. Nhưng dù là cấp nào thì cũng vẫn ngang hàng với hạ nhân, cũng không thể tự xưng là chủ tử, Lộ di nương cũng chỉ là tiện thiếp, chính là cấp thấp nhất của thiếp, nói không xuôi tai chính là đại nha đầu bên cạnh chủ mẫu cũng có địa vị cao hơn nàng ta. Nhưng Lộ di nương này được đương gia chủ tử yêu thích trong mười mấy năm, cho nên dưỡng thành thói quen cao cao tại thượng không ai bì nổi, thậm chí còn tự cho rằng bản thân chính là chủ tử, nhưng hôm nay những lời này lại bị Chu thị bắt được, nên bị coi là nơi để phát tiết ra ngoài thôi.

Nhóm ma ma thấy Chu thị hạ lệnh, tất nhiên là mong còn không được, bọn họ xuất ra toàn bộ sức mạnh mà đánh, Lộ thị vốn là nữ tử thanh lâu, sống an nhàn sung sướng mấy năm nào có từng ăn khổ như vậy bao giờ, hai mươi cái bạt tai, đau đến suýt ngất đi, nhưng trong mắt vẫn toát ra vẻ không cam lòng.

Lão điêu phụ này, mười mấy năm nay luôn thấy bản thân không vừa mắt, mọi chuyện khắp nơi đều đối nghịch với bản thân, bản thân phải tốn bao nhiêu tâm tư, mới dỗ được lão gia bên mình, mặc dù lão gia mình nói gì nghe nấy, nhưng lại thập phần yêu kính với lão điêu phụ này, vì để bà ta vui vẻ mà mấy năm nay vẫn chưa đồng ý hưu tiện nữ Mộ Vân kia, rồi phù chính bản thân.

Thật sự không biết nữ nhân Mộ Vân kia có gì tốt, lại có thể khiến lão điêu phụ kia thích đến như vậy, rõ ràng lão gia đã không để ý nhiều năm rồi, nhưng vẫn phải ở cùng, cái này còn chưa tính, chủ yếu chính là gây trở ngại cho bản thân, cho nên bản thân nàng ta mới phải khiến mẫu thân Triệu Tình Lam không còn thể diện làm chủ mẫu, ngoan ngoãn nhường lại cho bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.