Thu Nguyệt

Chương 13: Chương 13




Xe ngựa tròng trành lắc lư ra khỏi thành, đến đường cái bằng phẳng, ta liền lấy bánh bao dưa muối ra ăn. Trong tiếng vó câu khua lộc cộc, cơn mệt mỏi dần ập đến, ta chống cằm hai mắt riu ríu díp lại nhưng không dám ngủ, đầu vừa gục xuống lập tức nhổm người bật dậy, thiệt vất vả hết biết.

Gà gật mãi đến khi xe dừng lại, rốt cuộc cơn buồn ngủ cũng bay biến. Hai viên sai dịch đang trao đổi chỗ dừng đậu xe với ai đó bên ngoài, ta vén rèm lên một khe nhỏ ló mắt dòm ra, sắc trời đã tối, cách đó không xa đèn lồng treo trên chiếc cổng lớn đung đưa trong gió rọi sáng hai chữ ‘Dịch Trạm’, rõ ràng đã đến nơi nghỉ chân.

(*Dịch trạm: trạm truyền thư tín, công văn thời xưa. Ngoài ra dịch trạm còn có nhiệm vụ đón tiếp, là nơi nghỉ chân, thay ngựa, thay phu của các đoàn sứ bộ và các quan lại kinh lý đi qua.)

Ta lồm cồm đang tính chuồn xuống thì nghe thấy có tiếng vó ngựa từ xa vọng lại mỗi lúc một gần với tốc độ rất nhanh, vừa tới cổng dịch trạm lập tức ghìm cương đứng lại, hất tung lên một lớp bụi mịt mù. Người vừa đến tung mình nhảy xuống ngựa sải bước đi về phía cỗ xe đang đậu, không phải Từ Bình thì là ai?

Ta lật đật sập rèm xuống, tim nhảy binh binh, bên tai nghe thấy giọng nói đầy kinh ngạc của viên sai dịch: “Từ Bình? Sao cậu lại tới đây?”

Từ Bình đáp bọn họ: “Huyện thái gia lệnh cho tôi tới thay hai huynh.”

“Thay cho bọn ta?”

“Đây là công văn, Vương ca, huynh mở ra xem trước đi, để tôi đánh xe vào.”

“Đồ đạc trên xe đều là những thứ trọng yếu, huyện thái gia căn dặn phải tuyệt đối cẩn thận.”

“Tôi biết mà, hai huynh vào nghỉ ngơi trước đi, tôi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ xong sẽ qua, lát nữa mời hai vị ca ca uống một chén rượu.”

Vừa nói tới đó, người của dịch trạm đứng đằng trước bắt đầu càm ràm: “Con ngựa này phải xử lý sao đây?”

“Phiền đại ca dắt nó vào được không? Tôi đánh xe vào trước.”

Mấy người đàn ông khách khí qua lại thêm đôi câu, xe ngựa lại lắc lư di chuyển. Ta biết Từ Bình là người của sư phụ, bụng dạ bắt đầu chộn rộn không yên, cắn môi mấy lượt cũng không đủ dũng khí nhảy xuống. Đến khi xe dừng lại biết càng không có cơ hội thế là dứt khoát ngồi ngây người chờ hắn.

Rèm xe bị vén lên, gương mặt Từ Bình hiện ra trước mặt ta, khóe miệng vốn hơi hướng lên trên như trái anh đào giờ trĩu xuống như thuyền lật úp, trên mặt nhễ nhại mồ hôi và bùn đất, rõ ràng đã cưỡi phong hỏa luân bán sống bán chết chạy tới.

Ta hết đỗi tự giác ôm túi hành lý lồm cồm bò ra, bò đến chỗ rèm xe bỗng ngần ngừ do dự, cánh tay vô thức mò vào túi lấy chiếc khăn nhỏ bảo bối của mình.

Từ Bình lập tức vươn tay đón lấy túi hành lý trong lòng ta, tay kia như muốn đè tay ta lại, nhưng ngập ngừng giây lát cuối cùng vẫn là buông thõng xuống, chỉ lên tiếng: “Tiểu Nguyệt cô nương, tôi đã đưa tin cho tướng quân.”

Hết thảy động tác của ta lập tức dừng phắt lại, ảo não nhảy xuống xe: “Thật ư? Sao cậu có thể làm như vậy chứ?”

Từ Bình mặc dù gương mặt đặc sệt trẻ con, nhưng khi nói chuyện với ta lúc nào cũng trưng ra vẻ ông cụ: “Sao cô có thể trốn vào xe lén đi như vậy chứ?”

Ta hoàn toàn không có ý định bày ra vẻ xấu hổ, túi hành lý đã không còn trên tay, bèn lồng hai tay vào ống tay áo nói với hắn: “Tôi muốn đi đâu thì đi, liên quan gì tới cậu?”

Từ Bình còn đang tính mở miệng giáo huấn tiếp, đằng xa truyền đến tiếng gọi: “Từ Bình, cất xe xong chưa? Mọi người đang chờ cậu uống rượu đây này.”

Từ Bình vờ phủi quần áo, la toáng: “Xong rồi, tới ngay đây.” Ngẫm nghĩ giây lát kéo ta tới bờ tường, buông một câu: “Đắc tội.”

Ta vừa định hỏi cậu đắc tội gì cơ? Thân thể bỗng nhẹ hẫng, ta bị hắn túm lấy thắt lưng nhấc bổng lên, đợi tới lúc hai chân chạm đất thì đã ở bên ngoài tường rào.

Dịch trạm tường cao dày bao bọc bốn phía, ta nhón chân hết cỡ cũng không chạm tới được phân nửa chiều cao bờ tường. Từ Bình mang theo một người một hành lý, lại có thể nhảy vọt qua nhẹ nhàng như chim bay, khiến ta mắt tròn mắt dẹt mà dòm.

Hắn thấy ta trừng muốn văng luôn hai con mắt ra ngoài, khóe miệng vốn trễ xuống khẽ nhếch lên. Ta đứng vững người thu lại hồn vía, ngẫm ngợi một chốc hỏi hắn: “Từ Bình, trước kia cậu làm nghề gì vậy?”

Hắn câm nín, hai hàng lông mày nhướn thẳng lên, dáng vẻ muốn nói nhưng lại không biết phải nói gì, cuối cùng phì cười: “Chịu thua cô rồi, có đói bụng không? Trong túi có đồ ăn thức uống, còn có ngân lượng. Khách điếm ở ngay góc đường, cô đến đó nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi sẽ qua sau.”

Nói đoạn liền trả lại túi hành lý và đưa luôn chiếc túi da hắn mang theo bên người qua cho ta.

Ta đeo hành lý, ôm chiếc túi da nặng trịch dòm hắn, hoàn toàn ngoài dự tính: “Cậu không sợ tôi chạy mất sao?”

Từ Bình nén cười nói: “Tiểu Nguyệt cô nương định một mình chạy tới Thanh Châu ư?”

Ta thấy hắn xem thường mình, cũng có hơi tức giận: “Cậu cho rằng ta không đi được sao?”

Từ Bình ho khan một tiếng: “Đại quân còn đang trên đường, bây giờ cô đi Thanh Châu cũng sẽ không có tướng quân ở đó.”

Ta: “…”

Từ Bình chờ ta trả lời, ta thở dài trả chiếc túi da lại cho hắn: “Mấy thứ này tôi đều có rồi.”

“Có rồi?”

Ta gật đầu: “Tôi mang theo bánh bao, còn có cả ngân lượng.”

Lông mày hắn giật giật, không nói năng thêm câu nào nữa, đón lấy chiếc túi da rồi chỉ tay về phía góc đường: “Cô mau đi đi, trên người cô toàn là mùi dưa muối.”

Ta nghẹn nín, ngẫm lại thôi bỏ đi, không thèm so đo với hắn, ôm đồ đạc quay đi, đi được mấy bước lại ngoái đầu nhìn thoáng qua, thấy hắn tung mình nhảy vọt lên tường nhưng không phóng xuống mà đứng trên đầu tường nhìn ta, thấy ta ngoái lại liền đưa tay chỉ về phía bên kia đường.

Ta quay ngoắt đầu lại, trong lòng nghĩ, trèo tường như vậy, cũng không sợ người ta xem là kẻ trộm bắt đi.

Khách điếm chỉ nhỏ như nắm tay nhưng phòng ốc rất sạch sẽ, gọn gàng. Ông chủ và tiểu nhị đều hết sức niềm nở nhiệt tình, tay chân thoăn thoắt bê nước nóng lên cho ta, còn chu đáo dặn dò nơi này nửa đêm về sáng sẽ rất lạnh, hỏi ta có cần thêm chăn nữa không.

Ta cảm ơn bọn họ, đóng cửa lại rồi thả hành lý xuống, ngửi thấy trên người mình quả nhiên nồng nặc mùi dưa muối, liền vội vàng thay đồ. Đến khi ta rửa ráy mặt mũi đâu đó xong xuôi, đêm cũng đã sâu.

Ta đẩy cửa sổ, ngắm nhìn vầng trăng phủ ánh sáng bàng bạc xuống trấn nhỏ yên ắng tĩnh lặng, những nóc nhà màu xanh lô xô nối đuôi nhau theo triền dốc rồi kéo dài miên mải đến tận chân trời, gợi cảm giác thanh tao yên bình có đôi chút gì đó rất khác với Diêm Thành tường trắng ngói tro.

Ta từ nhỏ lớn lên trên núi, sau khi xuống núi liền đi theo sư tổ đến Diêm Thành, lần đầu tiên trong đời dựa vào chính mình đi đến một nơi hoàn toàn mới mẻ xa lạ, ta háo hức đến độ không muốn ngủ.

Một tiếng động nho nhỏ vang lên, ta vừa lui về sau một bước thì đã nhìn thấy Từ Bình bám một tay vào bệ cửa sổ tung người nhảy vào, gọi một tiếng: “Tiểu Nguyệt cô nương.”

Ta thở dài, đoan đoan chính chính ngồi ngay ngắn vào bàn rồi mới đáp: “Từ Bình, trước kia cậu làm công việc gì vậy?”

Từ Bình trực tiếp trưng ra vẻ mặt buồn cười, cũng không bước lại gần mà đứng ngay luôn bên cửa sổ nói chuyện: “Gia phụ là người làm trong phủ Tướng quân, tôi từ nhỏ đã lớn lên ở phủ Tướng quân.”

Ta ho khan một tiếng, không hỏi nữa.

Hắn lại nói tiếp: “Tướng quân bảo tôi đến Diêm Thành chiếu cố cô nương, cô nương cũng biết rồi đó.”

“Mới biết không lâu.” Ta quay ngoắt đầu, vẻ hờn dỗi.

“Từ Bình cũng không phải cố ý giấu diếm cô nương, chỉ là chấp hành quân vụ.”

“Tôi cũng được coi là quân vụ sao?”

“Mệnh lệnh của tướng quân đưa ra, đều là quân vụ.”

“Vậy cậu chiếu cố tôi đi, đưa tôi đến quân doanh đi.”

Từ Bình: “…”

“Không được sao?”

“Quân doanh không thích hợp cho cô nương, cô nương vẫn nên ở lại Diêm Thành thì tốt hơn.”

Ta ngẫm nghĩ một lúc, tung đòn sát thủ.

“Cho dù có quay về, tôi vẫn sẽ tiếp tục chạy đi. Cho dù hiện tại đại quân đang ở trên đường nhưng trước sau gì cũng sẽ đến Thanh Châu. Tôi có thể tự mình hỏi đường đến Thanh Châu, không cần cậu giúp.”

Từ Bình bắt đầu vần vò da mặt: “Tiểu Nguyệt cô nương…”

Ta lại nói: “Lúc nãy cậu nói sẽ thay hai người kia đưa xe đến quân doanh, lẽ nào cậu định đánh xe đến quân doanh trước rồi đưa tôi về lại Diêm Thành?”

Từ Bình nghệt mặt.

Ta tiếp tục thừa thắng xông tới: “Cậu cũng biết là tôi biết dùng dược, bất cứ lúc nào cũng có thể hạ mê cậu, tự mình chạy trốn.” Nói xong ta liền đứng dậy.

Từ Bình giơ hai tay lên trời: “Chậm đã, chậm đã, cô như vậy là không đúng.”

“Tôi chỉ muốn đi gặp sư phụ mà thôi.” Ta dùng hết đạo lý và tình cảm để mong hắn thấu hiểu. Nhắc đến hai tiếng sư phụ, trong lòng ta không kìm được chua xót, ta xoay mặt đi chỗ khác giấu đôi mắt ngân ngấn nước: “Tôi đã không gặp sư phụ suốt tám năm, người chỉ tạt về qua được nửa buổi tối.”

Từ Bình cứ đứng im như vậy không nói gì, ta cũng không xoay lại, mãi một lúc thật lâu sau mới nghe thấy hắn đáp: “Cô nương đi nghỉ sớm đi, tôi ở dưới lầu canh gác.”

Nói xong cũng không đợi ta trả lời, xoay người đi ra ngoài, đến kéo lại cũng không kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.