Thu Nguyệt

Chương 11: Chương 11




Vừa nói ta vừa thò người đẩy cửa sổ rộng ra hơn chút nữa, một cái bóng vụt lướt qua mặt, là Ưng nhi ngúng nguẩy bay vào phòng, đập cánh đứng trên giá treo áo ở đầu giường. Lúc này, con ưng nhỏ kia mới dám sà xuống đậu lên bệ cửa sổ, rụt rè hướng về phía ta nâng nâng móng vuốt.

Ta tháo chiếc ống trúc buộc bên chân nó ra, trên ống trúc phủ một lớp xi niêm phong, ta ngập ngừng quay đầu đưa mắt nhìn sư phụ đang nằm trên giường.

Có nên đánh thức người không? Nhưng sư phụ chỉ vừa chợp mắt được một lúc, cứ như vậy đánh thức người, ta không nỡ.

Còn đang đắn đo suy nghĩ, Ưng nhi đã bước tới bước lui trên giá áo, đôi cánh dài khép mở không ngừng, rõ ràng là mất kiên nhẫn.

Ta thở dài, trừng mắt liếc nó một cái: “Được rồi, được rồi, tao biết là tao không đúng.”

Cái con chim khổng lồ tòng quân này, thiệt chẳng đáng yêu tí nào.

Ta lấy tinh dầu tỉnh thần ra, ngẫm nghĩ một lúc lại đặt xuống, vọt vào phòng quơ đại một ít đồ dùng thiết yếu cho vào tấm vải bố buộc lại, rồi chạy ra ngoài đánh thức sư phụ.

Vừa ngửi thấy mùi thuốc, sư phụ cơ hồ tỉnh dậy ngay tức khắc. Ta đang khom người đứng bên giường, cổ tay loáng cái bị siết chặt, trong nháy mắt người đã quỳ một gối bật dậy, tay kia ấn vào hông, rõ ràng toan rút kiếm.

Sư phụ bao năm rong ruổi sa trường, chinh chiến đã trở thành bản năng. Ta hoảng hồn giật thót, tay run run chỉ vào thanh bội kiếm lúc nãy đã lấy từ trên người người xuống đang để bên cạnh kia, giọng lắp bắp: “Cái đó… ở bên kia.”

Sư phụ thấy rõ là ta, lúc buông tay ra ánh mắt vốn sắc bén liền biến mất thay vào đó là vẻ kinh ngạc, hỏi ta: “Ta đã ngủ thiếp đi sao?”

Trên tay ta vẫn còn thoang thoảng mùi tinh dầu, lúc này chột dạ giấu ra sau lưng ra sức chùi thật sạch, mặt mũi đỏ bừng nói: “Dạ, sư phụ, có thư từ trong quân tới ạ.”

Sư phụ ngồi trên mép giường, nhận lấy ống trúc mở niêm phong, rút tờ giấy bên trong ra đọc thoáng qua nhanh chóng, sau đó ngẩng đầu nhìn ta, vươn một tay tới: “Con lại đây, đưa tay cho ta.”

Ta đứng bên cạnh đang phập phồng lo lắng, nghe thấy câu nói đó ngón tay bất giác run lẩy bẩy.

Ta là được sư phụ nuôi dạy mà lớn, mặc dù ở trước mặt ta sư phụ luôn điềm đạm dịu dàng, nhưng nếu ta thật sự phạm lỗi, người tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Hồi bé, có lần ta không cẩn thận làm đổ thuốc bột lên giường của sư tổ, sư tổ vừa lau nước mắt túa lúa vừa túm lấy sư phụ kể tội trạng của ta, sư phụ tìm được ta, chỉ nói một câu: “Nguyệt Nguyệt, nói thật.”

Khi đó ta bất quá chỉ mới sáu bảy tuổi, còn chưa kịp nói gì đã thấy sư tổ lén lút ngồi xổm bên ngoài ngó nghiêng vào phòng, cười tươi đến độ mấy nếp nhăn trên mặt nở bung như hoa, làm cho ta tức khắc chắc chắn với phỏng đoán trước đó.

Sao sư tổ có thể không biết trên giường có thuốc bột sẽ khiến người rơi lệ không ngừng chứ? Mà dẫu không biết thì người cũng chỉ cần búng đầu ngón tay một cái là lập tức giải được ngay, ra sức khóc đến vỡ đê vỡ bờ như vậy, chẳng phải vì để nhìn ta bị sư phụ giáo huấn sao.

Ta được sư phụ mang về cũng đã hơn ba năm, nhưng sư tổ vẫn chưa quen lắm với việc có thêm một người khác trong thế riêng của người và sư phụ. Người thường hay ghen tị một cách chẳng thể hiểu ra sao, trên bàn cơm ăn ít đi một cái đùi gà cũng khiến người tủi thân ấm ức nửa ngày. Khi đó ta còn nhỏ, không biết cách sống chung với sư tổ, nhất thời luẩn quẩn trong lòng liền cứng đầu ương ngạnh, cắn răng không thừa nhận. Sư phụ cũng không rầy la lời nào, người cầm lấy lọ thuốc đang nằm trong túi áo mà ta chưa kịp giấu đặt xuống trước mặt ta, nói: “Nguyệt Nguyệt, ta thật thất vọng về con.” Sau đó nghiêm mặt xoay người đi.

Sư phụ chưa bao giờ lộ ra vẻ nghiêm khắc như vậy với ta, ta lập tức hốt hoảng đuổi theo muốn kéo người lại, gấp đến độ suýt chút nữa vấp phải sư tổ đang ngồi chồm hổm ở cửa. Sư tổ thấy tình hình không ổn, đứng bật dậy quệt quệt khóe miệng chạy trốn mất tăm, hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt ta trắng bệch vì sợ hãi.

Sau đó có đến nửa tháng sư phụ không để ý gì tới ta, ngay cả bánh bao ta đã vất vả trèo lên bếp lò tự tay hấp người cũng không chịu ăn, mãi đến khi ta rưng rưng nước mắt quỳ xuống trước mặt người, ôm đầu gối người khóc nhận lỗi ‘sư phụ, con sai rồi, con không bao giờ nói dối nữa’ mới thôi.

Có vết xe đổ như vậy, thử hỏi làm sao ta còn dám nói dối trước mặt sư phụ? Huống chi là lần này ta còn hạ thuốc với người.

Nghĩ tới việc lần này không biết sẽ bị sư phụ bỏ mặc bao lâu, mặt mũi ta trắng bệch, nhưng lại không dám không đưa tay qua, bèn chầm chậm đặt tay vào lòng bàn tay người. Sư phụ cầm tay ta nhìn thoáng qua, ngọn đèn trên bàn cách giường rất xa, trong ánh sáng chập chờn leo lét, hàng mi đen đổ bóng xuống sườn mặt nghiêng kiên nghị của người khẽ rung rung.

“Vừa rồi sư phụ ngủ mê, siết tay con đau.” Người nói như vậy, tay kia để tờ giấy xuống, xoa nhẹ cổ tay ta mấy lượt, còn nói: “Đỏ hết rồi.”

Ta khẽ thở một hơi sè sẹ, ngón tay của sư phụ cọ vào mặt trong cổ tay ta, đó là bàn tay với những vết chai thô ráp của nam nhân cầm thương kiếm quanh năm, nhưng không hề làm ta cảm thấy khó chịu chút nào, chỉ là nóng, nóng đến độ mặt ta cũng nóng bừng.

Sư phụ ngước nhìn ta, khẽ sững người một thoáng, sau đó nở nụ cười, thu tay lại nói: “Ta quên mất, con đã trưởng thành, không thể xem con là đứa trẻ nữa.” Nói xong liền đứng dậy, cầm lấy áo choàng trên giá, tay còn lại xoa đầu ta.

Ưng nhi lập tức vui phơi phới, sải đôi cánh dài bay vút ra cửa sổ, suýt chút nữa quạt cho con ưng nhỏ đang đứng trên bệ cửa sổ kia ngã bổ ngửa. Ngay sau đó ta liền nghe thấy tiếng ưng kêu lanh lảnh vang vọng giữa không trung, hai con ưng một trước một sau lượn vòng dưới ánh trăng.

Ta hốt hoảng, chẳng còn màng đến chuyện xấu hổ thẹn thùng, lật đật bước theo người hỏi: “Sư phụ, người định làm gì vậy ạ?”

“Thanh Châu có tin cấp báo đến, ta phải trở về quân doanh.”

“Người đi ngay bây giờ sao?”

Sư phụ đang buộc kiếm, nghe vậy liền cúi đầu nhìn ta, dưới ánh nến, ánh mắt hết đỗi ấm áp dịu dàng, hoàn toàn không có chút nào giống với vị tướng quân uy nghiêm dũng mãnh quanh năm rong ruổi nơi sa trường bảo vệ thiên hạ trong miệng mọi người, chỉ là sư phụ của ta mà thôi.

“Đi ngay bây giờ, con ngủ đi, chờ khi nào có thời gian ta sẽ về thăm con.”

Nói xong liền thật sự xoay người bước đi, ra đến ngưỡng cửa, con Ô Vân Đạp Tuyết kia đã đạp vó hồi lâu, lúc này phấn khích dựng đứng hai chân trước ngẩng cao đầu hí vang, phía ngoài còn có hai binh sĩ, có lẽ đã thúc ngựa chạy tới sau khi nhìn thấy Ưng nhi bay lên, vừa vặn ghìm cương đứng bên ngoài hàng rào, hô một tiếng: “Tướng quân.”

“Bảo mọi người chuẩn bị, lập tức trở về quân doanh.”

“Tuân mệnh.”

Ta vừa nghe tới đó, việc tiếp theo ta làm là chạy ù vào phòng quơ lấy bọc hành lý nhỏ kia rồi ba chân bốn cẳng chạy ra, mặc dù ta đã sớm chuẩn bị, nhưng khi ta hổn hển phóng ra cửa, mười mấy người ngựa đã nai nịt gọn gàng chờ xuất phát, chỉ chờ Từ tướng quân hạ lệnh.

Sư phụ vẫn chưa lên ngựa, đứng ở đó, rõ ràng đang đợi ta.

Mấy bước cuối cùng ta nóng vội, cơ hồ ngã sấp mặt tới trước, may mà sư phụ đưa tay giữ ta lại, nói: “Cẩn thận.” Sau đó mới nhìn thấy túi hành lý nhỏ ta đang đeo trên lưng, hai mắt nhíu lại.

Ta không đợi người lên tiếng đã nói trước: “Sư phụ, con muốn đi theo người.”

Bên cạnh truyền đến tiếng rúc rích se sẽ, giống như có người phụt cười nhưng cố nén lại không dám phát ra tiếng. Sư phụ quay đầu lại nhìn thoáng qua một cái, con ngõ nhỏ lập tức lặng như tờ, đến mấy con chiến mã cũng thôi dám khịt mũi ngúng nguẩy.

“Nguyệt Nguyệt, ta là đi trấn giữ biên quan.”

“Con biết y thuật, con sẽ xem bệnh trị thương cho mọi người, khi không đánh trận, con sẽ kê bài thuốc cho mọi người bồi dưỡng thân thể.”

Sư phụ trầm ngâm giây lát, lúc cất lời giọng nói có phần bất đắc dĩ: “Trong quân doanh không cho phép mang theo gia quyến.”

“Con đâu phải do sư phụ sinh ra, con là đồ đệ của người mà.”

Bên cạnh lại truyền đến tiếng rúc rích, nhưng lần này không biết ai đã nhanh tay bụm miệng người đó lại, khiến cho âm thanh kia tắt tịt giữa chừng, càng có vẻ kỳ quái hơn.

Sư phụ quay đầu lại, còn chưa lên tiếng đã có người thưa: “Bẩm tướng quân, bọn thuộc hạ chờ ngài ngoài cổng thành.” Nói xong một tràng tiếng vó ngựa vang lên rầm rập, mọi người rời đi như gió quét tan mây.

Chỉ còn lại ta và sư phụ, mắt đối mắt trong đêm.

Ta bướng bỉnh ngước đầu nhìn người, sau một thoáng suy nghĩ bỗng cảm thấy ảm đạm thê lương, giọng nói trở nên yếu ớt: “Sư phụ, lần này người lại bỏ con lại bao nhiêu năm?”

Nghe thấy câu nói đó, người rốt cuộc buông tiếng thở dài, hai tay bưng lấy mặt ta, vừa giống dỗ dành trẻ con lại như không phải, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng nói một câu: “Nguyệt nhi, ta chỉ hy vọng con được bình an vui vẻ.”

Đã bao năm, ta không được sư phụ ôm trong lòng bàn tay như vậy, trong phút chốc trái tim như con thuyền giấy bị lật úp giữa mênh mông biển khơi, bập bềnh không biết mình thuộc về nơi nào. Trong lúc còn đang ngơ ngác không biết phải nói gì, sư phụ đã thu tay lại, xoay mình lên ngựa.

Ta sững người, không thốt được tiếng nào. Trong bóng đêm lại có người chạy tới, một thân y phục đen, hóa ra là Từ Bình.

“Tướng quân, ngài đi ạ?” Từ Bình hối hả chạy tới, chiếc mũ quan binh trên đầu lệch hẳn sang một bên, nhưng giọng nói ổn định vững vàng hoàn toàn không có điểm nào giống như là tất tả chạy tới.

Sư phụ ở trên lưng ngựa khẽ gật đầu rồi đưa mắt nhìn ta, Từ Bình lập tức bước tới bên cạnh ta dõng dạc: “Tướng quân yên tâm.”

Ta kinh ngạc, quay đầu lại tròn mắt dòm hắn: “Cậu là người sư phụ ta…” Lời còn chưa dứt, trong đầu sực nhớ sư phụ sắp bỏ ta mà đi, thế là không để ý tới Từ Bình nữa, xoay người định níu sư phụ lại.

Tiếc rằng ta mới mười sáu tuổi, sao có thể bì được chiều cao và tốc độ của Ô Vân Đạp Tuyết, dù cố hết sức cũng không chạm tới được dây cương, còn bị Từ Bình kéo lại, chỉ có thể trơ mắt dòm nó rời đi.

Trước khi đi sư phụ còn quay lại nhìn ta, ánh mắt lưu luyến nhìn gương mặt ta đôi lát, tựa như vẫn còn lời muốn nói, nhưng rốt cùng chỉ lặp lại một câu: “Chờ khi nào có thời gian, ta sẽ về thăm con.”

Thế là đi.

Mà ta bị Từ Bình liều chết giữ chặt tại chỗ, trong lòng khổ sở, chỉ biết đứng lặng dõi nhìn theo bóng người mãi đến khi không còn thấy gì nữa mới thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.