Thốn Mang

Chương 6: Q.1 - Chương 6: Tuyết dạ






Lần thứ nhất gặp Khương Tuyết có thể nói là anh hùng cứu mỹ nhân.

Đó là một đêm tuyết rơi cách đây 2 năm về trước, tuyết rơi dày đặc, toàn Thượng Hải như phủ lên một màu trắng, giữa trời đất cũng chỉ thấy mày trắng.

Ngày đó Lý Dương vừa mới được chiêu nhập vào An toàn cục 9 tổ, cũng là ngày đầu tiên được điều đến Thượng Hải ! Ngày hôm đó Đàm gia ngũ huynh đệ và Điền Lâm cùng đi đến nhà hàng để tiếp đón Lý Dương, Đến khoảng 12 giờ đêm, các huynh đệ trong An toàn cục mới từng người rời khỏi nhà hàng, nhà hàng đó cách tiểu khu cũng không xa nên cả bọn đã đi bộ.

Hoa tuyết giống bay lượn giống như lông thiên nga, đầy trời hoa tuyết, lúc đó đã khoảng 12 giờ đêm rồi, do vậy tại giao khu không có được mấy người, Lý Dương là người tỉnh táo nhất trong nhóm, sau cùng thì mỗi một chiến sĩ trong bộ đội đặc chủng đều là những cao thủ uống rượu. Rượu trong nhà hàng với bọn họ mà nói căn bản không là cái gì.

Lý Dương tức thì phát hiện ra trong một hẻm nhỏ có người đang bị cướp, lúc đó kẻ cướp đã rút dao ra, Lý Dương tức thì phóng ra một ngọn phi đao đâm xuyên qua cánh tay phải của tên cướp. Sau đó lập tức phóng người tới, đỡ người bị cướp đang nằm trên đất lên, khi đó Lý Dương mới phát hiện người bị cướp là một cô gái, một cô gái nhỏ yếu đuối.

“Tạ tạ !” Cô gái nhìn Lý Dương cảm kích nói.

Nhưng Lý Dương đã tức thì bấm gọi 110, sau đó mới cùng cô gái nói chuyện, lần đó Lý Dương đã đưa cô gái về nhà.

Đến khi Lý Dương quay đi, đã không phát hiện ra cô gái đó đứng ở cửa, cứ nhìn theo bóng lưng Lý Dương đang đi, mãi cho khi Lý Dương đã biến mất nơi đầu con đường khá lâu mới hiện vẻ thất vọng quay vào nhà.

Cũng tại lần đó, Lý Dương đã biết được tên của cô gái là Khương Tuyết.

Cũng từ cái ngày đó, khi Lý Dương huấn luyện, trong đầu thường hiện lên hình ảnh của Khương Tuyết, những khi như vậy, Lý Dương liền tự cười mình. Hắn là nhân viên cơ quan đặc thù của quốc gia, từ khi tiến nhập cơ quan này, đảm nhận chức nghiệp quang vinh này, hắn đã hoàn toàn đem sinh mạng giao cho quốc gia, làm sao lại còn loạn tưởng nữa ? Hơn nữa có muốn cũng vô dụng.

Nhưng Khương Tuyết người con gái trẻ đó thì vẫn thường nghĩ đến vị bạch mã hoàng tử đã cứu mình, Khương Tuyết là người con gái đang ở tuổi mộng mơ, nàng cũng có một giấc mơ mĩ lệ… …

Lần thứ hai gặp mặt thì chính là Khương Tuyết đã cứu mạng Lý Dương !

Ngày đó cũng là một đêm tuyết rơi, thời gian cũng gần khoảng 12 giờ đêm.

Lần đó Lý Dương ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đối tượng chính là sát thủ cấp biệt “Kim Hoa” của một trong tam đại tổ chức sát thủ trên thế giới “Song Hoa”.

“Song Hoa” có lưỡng đại sát thủ tổ, Anh Hoa tổ là võ sĩ, Cúc Hoa tổ là nhẫn giả ! Trong “Song Hoa”, Đồng Hoa cấp biệt chính là nhị cấp cao thủ, Ngân Hoa cấp biệt chính là tam cấp cao thủ, còn Kim Hoa cấp biệt là tứ cấp cao thủ ! Nhẫn giả “Kim Hoa” cấp biệt này tương đương với tiên thiên cao thủ. Hơn nữa nhẫn giả vốn xuất thần nhập quỷ, cực kỳ khó đối phó.

Lúc xưa tổ trưởng Mông Điền là người quyết định nhân viên chấp hành nhiệm vụ đối phó phần tử nguy hiểm này, nhiệm vụ đó đã được giao cho người có lực công kích mạnh nhất là Lý Dương, hà huống gì Lý Dương từng là thành phần tinh anh trong bộ đội đặc chủng “Long Nha”, với chuyện này rất quen thuộc.

Lúc đó vì An toàn cục tiếp nhận được tin tức quá trễ, nên không kịp phái người đến, hơn nữa Mông Điền lại là người đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, do vậy trung ương không còn cách nào khác là giao nhiệm vụ có hệ số nguy hiểm cực đại này cho Lý Dương.

“Chết vì quốc gia, chính là tận trung !”

Lý Dương khi tiếp nhận nhiệm vụ, hắn đã sẵn sàng chuẩn bị hy sinh, điều này từ khi gia nhập bộ đội đặc chủng , hắn đã sớm giác ngộ. Quốc gia an bình tất phải có một bộ phận người dám hy sinh thì những người khác mới có thể sinh hoạt hoà bình được.

Khoảng 12 giờ đêm, Khương Tuyết vừa kết thúc ca trực đêm, thật là ngẫu nhiên nàng lại thấy một trường chiến đấu vượt quá sự tưởng tượng của nàng… …

Thân ảnh vừa loé lên đã biến mất … …

Ánh đao mang loé lên rồi tắt … …

Và cả khuôn mặt của vị bạch mã hoàng tử mà lòng nàng lâu nay vẫn nghĩ đến, trên khuôn mặt chàng hiện rõ sự kiên nhận, một luồng đao mang phóng qua, tiên huyết bắn ra… …

Kim Hoa nhẫn giả chết, Lý Dương trọng thương !

Lý Dương thật là may mắn, vị nhẫn giả kia đã đạt đến Kim Hoa cấp biệt, cũng là tương đương với tiên thiên cao thủ, Lý Dương đáng lý ra là phải chết rồi. Nhưng khi hắn bị trọng thương suýt chết, tuyệt kỹ phi đao của hắn đã phát huy tác dụng thần kỳ, đúng vào giây phút cuối cùng phi đao đột nhiên biến hướng khiến cho Kim Hoa nhẫn giả phản ứng không kịp, trực tiếp bị xuyên thủng cổ họng, bất quá Lý Dương cũng bị nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng Khương Tuyết đã tức thì tiến hành các phương pháp sơ cứu cơ bản cho Lý Dương, nếu như không có những động tác sơ cứu cơ bản đó thì Lý Dương chắc đã không thể chờ được đến khi bệnh viện cứu chữa.

Khi Khương Tuyết đến thì Lý Dương đã hôn mê, trong khi hôn mê hắn chỉ ẩn ước nhìn thấy một thiên sứ mĩ lệ toàn thân phát ra hào quang đến bên cạnh mình, thiên sứ đó rất hấp dẫn, hào quang phát ra từ thân thể khiến Lý Dương cảm thấy ấm áp… …Sau đó thì hắn hôn mê bất tỉnh.

Thương tích của Lý Dương rất nặng, phi thường nặng, tại bệnh viện phải điều trị tới một tháng, sau đó lại còn phải tự điều trị ở nhà hai tháng nữa.

“Dịch ca ca, uống thuốc đi !”

“Dịch ca ca, để em kể chuyện cười cho anh, ngày xưa có một vị tiểu hoà thượng, có một cậu ta phải xuống núi… …”

Trong thời gian ở bệnh viện, là Khương Tuyết đã chiếu cố hắn, tỉ mỉ chăm sóc hắn. Lý Dương vẫn còn nhớ đến thiên sứ mĩ lệ lúc hôn mê, hắn cũng thích Khương Tuyết, hắn không biết tại vì sao, khi hắn nhìn thấy Khương Tuyết thì sự bình tĩnh mà hắn có được sự huấn luyện trong bộ đội đặc chủng liền biến mất, tim hắn đập nhanh hơn. Khi hai người thân cận nhau, hắn thậm chí cảm thấy tai mình nóng lên.

“Dịch ca ca, em thích anh !” Khương Tuyết sau khi thấy trận chiến kia thì đã biết Lý Dương không phải là người bình thường, ngay khi nàng biết được Lý Dương chỉ còn một tuần nữa là rời bệnh viện, nàng sợ rằng sau này sẽ không còn được gặp dịch ca ca của mình nữa, nên đã không còn áp chế được tình cảm trong lòng nữa, kìm không được phải nói ra.

Lý Dương run lên mội cái, tức thì lắc đầu tuyệt tình nói : “Xin lỗi !”

Kể từ lần cự tuyệt đó, Khương Tuyết không còn nói lại chuyện tỏ tình lần trước nữa, nàng hoàn toàn nắm lấy những thời gian cuối cùng khi còn ở trong bệnh viện cùng Lý Dương, Khương Tuyết đối với hắn càng thêm tỉ mỉ, càng thêm ôn nhu, hoàn toàn không có chút thói quen tính cách của một người con gái trẻ 20 tuổi.

Một ngày trước khi Lý Dương rời viện, trong phòng bệnh của Lý Dương.

Khương Tuyết sắc mặt có chút tai tái, nhãn tình có màu đỏ, đêm qua nàng đã không chợp mắt, nàng đã mất ngủ.

“Dịch ca ca, nếu như em không thể ở cùng anh, thì em nguyện sẽ không kết hôn, sẽ cô độc suốt đời !” Khương Tuyết nói đầy vẻ kiên định, nàng là người con gái ôn nhu, rất ít khi nói những lời kiên định như vậy. Đây chính là quyết định của nàng sau một đêm. Nàng quyết định nỗ lực lần cuối, cũng chính là suy nghĩ chân chính trong tim nàng.

Lý Dương run lên, hắn nhớ lại thiên sứ mĩ lệ đã phát tán quang mang đã xuất hiện lúc mình hôn mê, cũng nhớ lại sự tỉ mỉ của Khương Tuyết trong một tháng này, cùng nồng ái uẩn hàm trong từng động tác… …

Bất ngờ Lý Dương tự hồ cảm thấy nội tâm băng giá của mình “Phanh” một tiếng, tựa như pha lê vỡ vậy… …

“Nếu như em muốn ở cùng với em, thì em sẽ phải quen với sự cô độc”. Lý Dương bình tĩnh nói.

Khương Tuyết bất ngờ ngớ ra, tức thì khuôn mặt hiện lên nụ cười, cùng với nụ cười nàng ngọt ngào nói : “Em biết Dịch ca ca bản thân có bí mật, bất kể là đến khi nào em đều đợi anh !”

“Hai năm, nếu như em chờ đợi được hai năm, anh nhất định sẽ cưới em !” Lý Dương kiên định nói, tiện đó Lý Dương chuyển thân li khai.

Ngồi trong xe do An toàn cục phái đến, Lý Dương mở món quà mà Khương Tuyết đã tặng khi tống biệt, đó là một chiếc hộp âm nhạc, bài hát bên trong là bài “Lương Chúc”, nghe âm thanh của “Lương Chúc”, Lý Dương lại nhớ đến lời Khương Tuyết khi tống biệt : “Em tin rằng tình cảm chúng ta cũng giống như tình cảm trong “Lương Chúc”, cho dù sinh tử cũng không thể ngăn cách được !”

Nghe lời này có thể biết Khươnmg Tuyết vẫn còn ở cái tuổi yêu thích mơ mộng, hoặc có thể nói là tâm lý của nàng vẫn còn ở trong cái tuổi đó.

Nghĩ đến câu nói đó, liền nhớ lại biểu tình của Khương Tuyết, Lý Dương trong lòng không còn bình tĩnh được, bất quá Lý Dương chỉ tuỳ tiện cười cười : “Có thể là nàng ta nhất thời ấm đầu, hai năm sau, có thể Khương Tuyết đã có người khác rồi. Ta, chỉ thuộc về quốc gia, còn ái tình, thật là viển vông ! Thiên sứ mĩ lệ thấy trong lúc hôn mê bất quá chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi… …”

Lý Dương đã lầm, Khương Tuyết không phải là bị ấm đầu, nàng là người chân thành nghiêm túc, mỗi ngày nửa tiếng đồng hồ điện thoại đối với Lý Dương và Khương Tuyết mà nói đều thật sự ngắn ngủi.

Hết cú điện thoại này đến cú khác, Lý Dương cảm thấy mình càng ngày càng bị kéo sâu vào, hắn cảm thấy mình không còn cách nào li khai được Khương Tuyết, nhưng mà hắn cũng thuộc về quốc gia.

Do vậy An toàn cục 11 tổ chính là một cơ hội, các thành viên của An toàn cục 11 tổ hầu như đều có gia thất, tiến nhập An toàn cục 11 tổ, Lý Dương hắn không chỉ có thể ở cùng Khương Tuyết mà đồng thời có thể cống hiến cho quốc gia

Lý Dương mong ngóng đến ngày hạnh phúc cùng với Khương Tuyết, đồng thời trong lòng đối với chuyện khảo hạch lại càng kỳ vọng : “Nếu như nội lực của ta mạnh hơn nữa, không phải là càng nắm chắc hơn sao ? Đáng hận là ta tu luyện nội công quá trễ, kinh mạch đã định hình rồi !”

“Nỗ lực, nỗ lực ! Sau này phải càng nỗ lực tu luyện hơn nữa, cho dù sau này tiến nhập vô được An toàn cục 11 tổ có thể cùng sống với Tuyết, thì một năm ta cũng phải hoạt động một lần, hơn nữa một khi trở thành thành viên 11 tổ, mỗi lần đều là nhiệm vụ lớn, nếu như ta hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ thì Tuyết sẽ như thế nào ? Nỗ lực tu luyện, chỉ có thực lực cường mãnh, ta mới có thể sống lâu được, mới có thể sống sót khi làm nhiệm vụ, mới có thời gian sống cùng Tuyết lâu dài !” Bất ngờ Lý Dương đứng sững lại bên cạnh ngọn đèn đường, “Kinh mạch, kinh mạch định hình chính là trở ngại lớn nhất trong việc đề cao thực lực của ta ! Nếu như ta tu luyện nội công từ nhỏ, thì hiện tại lực công kích phi đao của ta đã đề cao gấp mấy lần rồi. Kinh mạch, kinh mạch ! Đáng hận a !” Lý Dương một quyền đánh mạnh vào ngọn đèn đường trên lề đường, tức thì trên thân ngọn đèn đường lờ mờ xuất hiện một dấu quyền ấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.