Thốn Mang

Chương 15: Q.10 - Chương 15: Nhất ngôn vi định






Sắc mặt Thái Úc trắng bệch, ba phương pháp với hắn mà nói, không có một phương pháp nào làm được. Nhưng hắn không cam lòng, không cam lòng nhìn con gái mình chết như vậy. Thê tử đã chết, bây giờ nếu mặc cho con gái chết như vậy, hắn dù chết cũng không đạt được mục đích.

- Khổng Tước, chẳng lẽ trừ ba phương pháp này, không có một biện pháp nào khác?

Thái Úc không cam lòng, nhìn chăm chăm vào Khổng Tước, trong ánh mắt tràn ngập hi vọng.

Khổng Tước lắc đầu:

- Không có!

Sắc mặt Thái Úc nhất thời khó coi, từ khi thê tử chết, hắn có một hi vọng duy nhất là con gái. Nếu ngay cả con gái cũng chết, hắn Thái Úc sống còn có ý nghĩa gì?

- Minh Đế, nương nương nói, cũng chỉ có ba phương pháp kia mới có thể cứu con gái ngươi, tìm kiếm Hồng Quân đạo nhân, căn bản cưỡng cầu không được, về phần Tu Linh thảo, ngươi cũng biết, hạch tâm không gian ở Hỗn Độn sơn tàn hài kinh khủng biết bao nhiêu, không không ai có thể tự mình tiến vào sâu trong đó, cho dù là nương nương, cũng chỉ có thể đến khu vực an toàn trong hạch tâm không gian, không thể tiến vào chỗ sâu nhất, do đó, chỉ có một biện pháp có điểm hy vọng…

Thái Úc vừa nghe, gật đầu cười khổ:

- Ta biết, so sánh với biện pháp khác, bắt được Quỷ Đế Băng Hồn, bắt hắn cứu ta con gái xem ra có chút khả thi, hai biện pháp kia căn bản không thể làm được.

Muốn gặp được Hồng Quân đạo nhân? Nằm mơ đi. Về phần ở sâu nhất trong Hỗn Độn sơn hạch tâm không gian…

Thái Úc tu luyện cũng vô số năm, thập phần hiểu rõ đối với hạch tâm không gian của Hỗn Độn sơn.

Hạch tâm không gian của Hỗn Độn sơn tàn hài này và hạch tâm cấm vực trong Lôi Viêm Địa Ngục bất đồng, hạch tâm cấm vực của Lôi Viêm Địa Ngục ngay cả đến gần bên bờ căn bản không thể tiến thêm vào, cỡ như Thái Úc tiến vào chỉ có chết. Bất quá hạch tâm của không gian Hỗn Độn sơn tàn hài thì khác.

Chỉ phần sâu nhất trong Hạch tâm không gian mới nguy hiểm, các nơi khác đều là khu vực an toàn.

Bất quá. Vô luận là Ngũ Thải Hỗn Độn Thạch lẫn Tu Linh thảo trong truyền thuyết đều phải vào chỗ sâu nhất, ngoài kim quang kinh khủng còn có lục quang kì lạ làm cho ai cũng sợ, nghĩ đến đây đã làm cho Thái Úc run rẩy trong lòng.

- Ta cáo từ.

Thái Úc có vẻ hơi thất hồn lạc phách, lúc này trực tiếp cưỡi Hắc Vân ly khai Nữ Oa cung…

Trong lao ngục Đông Phương Minh Đế đế cung.

Lý Dương ngồi trong lao ngục, ngoài việc tu luyện, vẫn tự hỏi những việc xảy ra cho bản thân. Hắn luôn luôn cảm thấy có điểm kỳ quái, đi từng điểm đặc thù mà hắn cảm thấy kỳ quái, hắn cẩn thận xem xét từng chi tiết, cẩn thận tìm hiểu thật kĩ.

Thứ nhất, thần thức mình quá biến thái. So với thần thức Đại Tôn còn lợi hại hơn, mặc dù phạm vi không lớn, nhưng cũng có thể xem rõ ràng mọi chi tiết của Đại Tôn.

Thứ hai, nguyên thần của mình từng dung nhập tia chớp, cuối cùng cũng biến mất không thấy nữa, phải biết rằng nguyên thần là tinh khiết nhất, không có khả năng kết hợp với các năng lượng khác.

Thứ ba, hạch tâm cấm vực Lôi Viêm Địa Ngục, trong truyền thuyết Ma Đế hậu kỳ cao thủ tiến vào hẳn phải chết, nhưng mình lại vào đó mà thật ra lại không có tổn thương gì, thậm chí công lực tâm thần tu vi lại đề cao thêm.

Thứ tư, mình không sợ lôi điện, không sợ lửa, đến cả lôi điện của cửu thiên cực từ lôi sát mà Lý Dương cũng dễ dàng hấp thu, lôi điện cũng không thương tổn hắn chút nào. Còn nữa, khi ở Lôi Viêm Địa Ngục, lôi điện chung quanh ngọn lửa đều không thể thương tổn mình chút nào.

“Còn nữa, Xi Vưu Đại Tôn vì sao đối xử với ta như thế? Còn nói ta có tiềm lực trở thành Đại Tôn, dựa vào cái gì mà khẳng định ta sẽ trở thành Đại Tôn như thế? Chẳng lẽ chỉ bằng vào việc ta có thể duy trì thật lâu dưới “Đạo” Của hắn? Không có khả năng. Muốn trở thành Đại Tôn khó khăn vô cùng, được rồi!" Lý Dương bỗng nhãn tình sáng lên.

“Nếu ta chỉ có tiềm lực trở thành Đại Tôn, sao hắn lại xưng huynh gọi đệ với ta, hiển nhiên. Hắn hẳn biết chắc ta sẽ trở thành Đại Tôn!” Lý Dương thập phần khẳng định, trong mắt Đại Tôn Ma Đế chỉ là con kiến. Nếu không phải trăm phần trăm khẳng định mình có thể trở thành Đại Tôn, sao lại xưng huynh gọi đệ với mình.

“Còn nữa Thánh Chủ Lưu Ly vốn cao ngạo vô cùng lại còn đùa giỡn với ta. Rồi sau đó cũng rất hữu hảo với mình, cũng hẳn phải có nguyên nhân đặc thù”

Trong lòng Lý Dương không ngừng xao động.

Hắn cho tới bây giờ không tin rằng Đại Tôn và Lưu Ly chỉ thích mình mà đối xử tốt với mình, tại Ma giới, tất cả nói chuyện bằng thực lực, kể cả Đại Tôn. Cũng phải xem đến thực lực, chỉ có đồng cấp với mình mới xem trọng, những người khác bất quá là con kiến mà thôi.

“Thần thức lợi hại hơn Đại Tôn, không phải nói thần thức do cấp bậc tâm thần quyết định sao? Tâm thần của ta cũng không mạnh lắm, căn bản không thể so với Đại Tôn” Lý Dương không thể hiểu được điểm ấy.

Dù sao Lý Dương cũng như những người khác, thần thức là do tâm thần quyết định.

Nhưng sự thật cũng có khi… thần thức do nguyên thần quyết định, chỉ có điều người bình thường tâm thần càng mạnh, nguyên thần biến hóa càng cao, thần thức cũng càng lợi hại. Do đó thoạt nhìn tựa hồ cấp bậc của thần thức là do tâm thần tu vi quyết định, quy tắc này áp dụng đúng trong đại trường hợp.

Nhưng đối với ngũ đại hỗn độn chi linh và Lý Dương thì không đúng.

“Không nghĩ ra được, bất quá trong hạch tâm cấm vực ta đã không chết, xem ra hẳn có chỗ nào đó đặc thù” Lý Dương cuối cùng chỉ có phán đoán thế thôi, về phần khác cũng không biết được. Hắn cũng tin tưởng rằng Lưu Ly, Xi Vưu Đại Tôn đối xử tốt với hắn, bản thân mình hẳn có chỗ đặc thù.

“An tâm tu luyện đi” Lý Dương lắc đầu, vừa tu luyện, đồng thời thần thức cũng tản ra, bao trùm cả Đông Phương Minh Đế đế cung…

“Đông Phương Minh Đế trở về!” Lý Dương đang nhắm mắt khoanh chân đột nhiên mở mắt, thần thức hắn trong tích tắc phát hiện ra Đông Phương Minh Đế.

- Sư đệ, ra.

Lý Dương đột nhiên đứng dậy.

Điền Cương ngồi một bên vừa nghe xong, cũng sửng sốt:

- Đi? Sư huynh, đi như thế nào? Lao ngục này đã bị bố trí cấm chế, một khi chúng ta công phá, tất cả mọi người trong đế cung đều biết chúng ta chạy đi, đến lúc đó mọi người sẽ vây công.

Đông Phương Minh Đế đế cung lúc này tập kết rất nhiều cao thủ.

Cấm chế lao ngục cũng không phải hoàn toàn là loại phong ấn. Dù sao đối với cao thủ như Lý Dương, nếu dùng Đao Phách công kích, phải cấm chế cấp bậc nào mới có thể ngăn cản? Do đó, cấm chế lao ngục này có công dụng báo động thôi.

Một khi cấm chế tổn hại, cả đế cung sẽ biết.

- Chúng ta đi thẳng đến đại điện.

Lý Dương cười, quát khẽ một tiếng:

- Phá!

Mắt Lý Dương khẽ nheo lại, gót chân hóa thành đao cước, đạp mạnh xuống. Dùng Chiến Thần Ngõa công kích đạt đến cực hạn.

- Oanh!

Cấm chế vỡ tan, cửa đá lao ngục vỡ thành từng mảnh, Mọi Minh Đế đế cung hộ vệ cơ hồ trong tích tắc sẽ biết Lý Dương đã vượt ngục. Mọi người lúc này hóa thành đạo đạo quang mang, bay thẳng đến lao ngục, còn những người bị giam khác nghĩ Lý Dương mỉm cười chế giễu.

Ở Đông Phương Minh Đế đế cung mà chạy trốn - Muốn chết

- Sư đệ, theo ta tới đây!

Lý Dương lúc này hóa thành một đạo lưu quang, dưới chân đạp Đao Phách, tốc độ đạt tới một mức kinh khủng, so với tốc độ phi hành của thần khí còn nhanh hơn. Dù sao phi đạo nhập đạo lấy nhanh làm đặc thù.

Điền Cương cũng chạy theo Lý Dương, hai người không hướng ra ngoài mà chạy, mà là… hướng vào đại điện bay tới. Điều này làm cho không ít hộ vệ lỡ trớn, nhưng cao thủ cấp bậc Minh Đế đều ở đại điện chờ Lý Dương, thần thức bọn họ dễ dàng phát hiện Lý Dương, Lý Dương căn bản không thể chạy.

Trên đại điện, lúc này Đông Phương Minh Đế đang tiến vào đại điện. Nhìn sắc mặt Đông Phương Minh Đế, xem ra chuyến đi Yêu giới hoàn toàn thất bại.

- Bái kiến Minh Đế bệ hạ.

Trên đại điện mấy vị Minh Đế vừa thấy Thái Úc, lúc này quỳ xuống nói, lúc này Lý Dương và Điền Cương cũng xông vào đại điện.

- Đông Phương Minh Đế tiền bối, không biết có biện pháp cứu Linh Linh nàng không?

Lý Dương lúc này hỏi.

Thái Úc ngồi trên bảo tọa ở đại điện, cúi đầu, nghe Lý Dương nói xong chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Lý Dương.

Lý Dương nhìn mắt Thái Úc, đột nhiên trong lòng chấn động "Đó là nhãn tình gì vậy, y như mắt người chết." Đồng thời trong lòng Lý Dương cũng hiểu được, chỉ cần nhìn sắc mặt Minh Đế này, phỏng chừng lần này cũng không có hy vọng gì.

Nghĩ đến đó, Lý Dương lại nổi lên hình ảnh tiểu cô nương cười hì hì bưng một chén thang thập cho mình.

- Lý Dương, là ngươi, chính là ngươi, là ngươi cản ta, nếu ta đến sớm một chút, nói không chừng có thể ngăn Băng Hồn lại, là ngươi. Chính bởi vì ngươi Lý Dương, mới làm cho Linh Linh gặp phải tuyệt địa tử vong.

Thái Úc đột nhiên một gầm tiếng.

- Bồng!

Lý Dương còn chưa có phản ứng gì, một quyền Thái Úc đã tương Lý Dương đánh bay.

- Phốc!

Lý Dương lúc này phun ra một vòi máu, ngực cảm thấy đau gần chết, Thái Úc phẫn nộ, tựa hồ tốc độ lại tăng lên một cấp bậc, Lý Dương vừa rồi không hề có phản ứng gì đã bị đánh bay rồi.

- Ngươi còn hỏi Linh Linh thế nào? Ngươi có tư cách sao? Ngươi không có tư cách. Ngươi hỗn đản, đúng là ngươi ngày ấy cản trở ta, nếu ta tới sớm một khắc, có lẽ Linh Linh đã không có việc gì, tất cả đều là bởi vì ngươi!

Thái Úc đạp tới một cước, Lý Dương lúc này đây rút kinh nghiệm, thân hình chợt lóe lên tránh được.

Lý Dương căm tức nói:

- Ta bó tay chịu trói đến đây, chỉ vì Linh Linh, huống chi vì sự tình ngày ấy ta sớm xin lỗi ngươi rồi, còn nữa, nếu không phải bởi vì Linh Linh, ta há còn đứng ở đế cung của ngươi!

Lý Dương hỏa khí bốc lên, mình ở đế cung thời gian dài như vậy, bị giam vào địa lao, bị Thái Úc đánh chửi, tất cả là vì cô gái đáng yêu Linh Linh mà thôi.

Ngày Băng lâu khai nghiệp, Quỷ Đế Băng Hồn đã tới Minh giới. Hơn nữa Băng Hồn và Linh Linh gặp nhau hơn nửa tháng, muốn động thủ tùy thời có thể, sự tình này căn bản không thể trách Lý Dương, chỉ là Thái Úc quá mức giận dữ, lửa giận át hết mọi ý nghĩ.

- Minh Đế, ngươi tỉnh táo lại đi, Linh Linh không phải không có cánh cứu, lại có thời gian mười ngàn năm, kỳ tích gì cũng có thể phát sinh, ngươi ngàn vạn lần đừng tự dày vò bản thân.

Đông Mai ôm chặt chân Thái Úc khóc ròng nói.

Thân thể Thái Úc đột nhiên chấn động.

- Đúng, mười ngàn năm, ta còn có thời gian mười ngàn năm, mười ngàn năm kỳ tích gì cũng có thể phát sinh.

Trong mắt Thái Úc một lần nữa dấy lên quang mang, sửa lại nghi dung, một lần nữa ngồi trên bảo tọa.

Giờ khắc này, Thái Úc hoàn toàn thanh tỉnh.

- Các đại Minh Đế nghe lệnh, truyền mệnh lệnh của ta, đem bệnh tình của Linh Linh công bố cho cả Minh giới, phàm thị ai có thể cứu Linh Linh, ta sẽ làm theo bất kỳ yêu cầu gì của hắn, thậm chí nhường cả đế vị Đông Phương Minh Đế cho hắn cũng được.

Thái Úc lạnh nhạt tuyên bố.

- Bệ hạ, vị trí Đông Phương Minh Đế há có thể tùy ý tặng cho người khác? Ngàn vạn lần không thể như thế.

Một Minh Đế tiền kì cao thủ lúc này can ngăn Thái Úc.

Thái Úc lạnh lùng nói:

- Câm miệng, ta hạ lệnh, các ngươi không cần hoài nghi, chỉ cần chấp hành thôi.

Đối với Thái Úc mà nói, tính mạng con gái cao hơn tất cả, đừng nói là Đông Phương Minh Đế vị, cả tính mạng, hắn cũng sẽ không quan tâm.

Thái Úc nhìn Lý Dương liếc mắt, trong lòng thầm nghĩ "Lý Dương này bây giờ cũng không giết được, ta còn muốn đi tìm Băng Hồn, nếu giết Lý Dương, trêu vào Xi Vưu Đại Tôn, xem ra không ổn, hừ, tạm thời tha hắn."

- Lý Dương, sư huynh đệ các ngươi có thể đi rồi, sự tình quá khứ ta cũng không cùng ngươi so đo, chỉ cần sau này ngươi đừng tới bổn đế cung nữa, một khi đến đây, coi chừng ta giết ngươi.

Thanh âm Thái Úc lạnh như băng.

Lý Dương nhìn Thái Úc, cũng nói:

- Minh Đế, ngươi đi gặp Nữ Oa nương nương, Nữ Oa nương nương có nói cho ngươi làm thế nào để cứu Linh Linh không, một biện pháp cũng không có?

Thái Úc nói:

- Có thì có, đáng tiếc có cũng như không, biện pháp thứ nhất, đi cầu Hồng Quân đạo nhân giúp đỡ, đáng tiếc Hồng Quân đạo nhân ngay cả Đại Tôn đều không thể gặp, sao ta có khả năng gặp được thứ hai, tìm kiếm hung thủ, hung thủ nói ra cũng không phải ai xa lạ, đó là Quỷ giới Quỷ Đế hậu kỳ cao thủ Băng Hồn, Quỷ Đế hậu kỳ, kể cả tự mình ra tay, cũng không nắm chắc bắt được hắn, chứ đừng nói bắt hắn cứu con gái ta.

- Thứ ba …… đó là Tu Linh thảo.

Thái Úc nói, đột nhiên nhãn tình sáng ngời.

- Truyền lệnh, đem biện pháp thứ ba này công bố ra ngoài, tự nhiên có rất nhiều thứ thần kỳ huyền diệu, nói không chừng có nơi khác cũng có thể tìm được Tu Linh thảo. Tu Linh thảo có sáu phiến lá, màu xanh biếc, có quang hoa màu xanh biếc vờn quanh, có tác dụng cho dù trọng thương cũng có khả năng khôi phục.

Thái Úc lúc này quay sang nói với mọi người về đặc tính của Tu Linh thảo.

Thái Úc vì sao biết dược hiệu của Tu Linh thảo đích, đó là bởi vì Nữ Oa nương nương nói cho hắn biết. Nữ Oa nương nương không phải không có biện pháp tiến vào chỗ sâu nhất trong Hỗn Độn sơn hạch tâm không gian sao? Nàng làm sao biết được dược hiệu Tu Linh thảo? Điểm ấy xem trong phần sau.

- Tu Linh thảo, Minh Đế có biết Tu Linh thảo này ở đâu?

Lý Dương biết hai biện pháp trước mình không làm được, biện pháp thứ ba nói không chừng có điểm hy vọng.

Thái Úc vừa nghe không khỏi cười lạnh:

- Nói cho ngươi thì sao? Phải biết là Tu Linh thảo duy nhất chỉ có chố sâu nhất trong Nữ Oa cung Hỗn Độn sơn hạch tâm không gian.

Chỗ sâu nhất đó có lôi điện màu vàng và lôi điện màu xanh biếc khắp nơi, hình thành bích lũy vô cùng cứng rắn, đến cả nương nương là Đại Tôn cũng không có biện pháp xâm nhập bích lũy vào trong chỗ sâu nhất của Hỗn Độn sơn. Ngươi là một Ma Quân mà thôi, đi cũng chịu chết.

- Lôi điện?

Lý Dương nhất thời nhãn tình sáng lên.

- Minh Đế, được, ta sẽ đi, cố tìm được Tu Linh thảo cứu được Linh Linh. Hừ, ngươi đừng tự đắc, không phải bởi vì ngươi, ta là bởi vì Linh Linh mới đi thôi.

Lý Dương cười lạnh nói.

Thái Úc lòng thầm chấn động, Lý Dương lại vì con gái mình cam nguyện đi vào chỗ sâu nhất trong Hỗn Độn sơn hạch tâm không gian, đây là chuyện sống chết, nghe Lý Dương nói như thế, ấn tượng của Thái Úc vvề Lý Dương từ từ thay đổi.

- Được, chỉ cần ngươi tìm được Tu Linh thảo, ngươi có yêu cầu gì ta sẽ đáp ứng, kể cả Tam Sanh Thạch, ta cũng có thể cho ngươi, cho ngươi sử dụng bao lâu cũng được.

Thái Úc lúc này nói.

Lý Dương nhãn tình sáng ngời, liền nói ngay:

- Tốt, nhất ngôn vi định.

- Nhất ngôn vi định!

Thái Úc gật đầu nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.