Thốn Mang

Chương 17: Q.4 - Chương 17: Hương hỏa






Đêm khuya canh ba.

Lâm Thiên Vũ thân thể trần truồng, từ trong phòng ngủ thoắt một cái đã đi tới phòng khách.

Một, rồi lại hai điếu thuốc,... Lâm Thiên Vũ ngồi trên sofa, liên tục đốt thuốc, khói thuốc mờ mịt cả căn phòng, đôi mày Lâm Thiên Vũ nhíu chặt lại, thần tình hết sức trầm tư.

Hắn thật sự không muốn đối địch với Mộc Dịch, phi thường không muốn, hắn biết Mộc Dịch thực lực cường đại như thế nào. Không nói sau lưng Mộc Dịch là tam đại siêu cấp Hắc bang, muốn nuốt trôi tập đoàn Thánh Lâm của hắn vốn chỉ là vươn tay là có được. Chỉ nói đến thực lực bản thân Mộc Dịch, cũng không phải là thứ mà hắn có thể đối chọi.

Hắn vẫn nhớ rõ cái khí thế kinh khủng đến mức cực điểm đó khi lần đầu tiên gặp Mộc Dịch. Đối diện với thứ khí thế đó, hắn một Lục cấp cao thủ cũng giống như một con thuyền nhỏ trên đại dương bao la, hoàn toàn không có một chút lực phản kháng. Thậm chí chỉ tiếp cận khoảng cách gần một chút đã khiến cho hắn lập tức bị thương.

Cao thủ như vậy hắn còn muốn đắc tội sao?

Nhưng lại là 140 tỷ đôla a!

140 tỷ đôla, hơn một phần ba tổng tài sản của tập đoàn Thánh Lâm !

Tổn thất nhiều như vậy, đến hôm nay tập đoàn Thánh Lâm tổng tài sản đã giảm mất hơn phân nửa. Vài năm trước, tập đoàn Thánh Lâm tổng tài sản cũng xấp xỉ 600 tỉ đôla.

Rạng đông từ từ kéo đến, ánh sáng từ bên ngoài chậm rãi soi vào phòng khách, giữa ánh sáng ảm đạm bao phủ xung quanh Lâm Thiên Vũ, khung cảnh phảng phất trở nên mơ hồ như có như không. Lúc này hai mắt Lâm Thiên Vũ rải rác vằn vện từng tia máu...

Hiện giờ Lâm Thiên Vũ tựa hồ như dã thú đang sẵn sàng cắn, xé người.

"140 tỉ USD, là 140 tỉ USD! Mộc Dịch, là do ngươi bức ta, đều là do ngươi bức ta!" Lâm Thiên Vũ thẳng người đứng dậy, trên người sát khí tiêu tán, vẻ mặt hắn chậm rãi khôi phục phong thái bình thản, nhưng nội tâm hắn lại càng thêm bạo ngược điên cuồng.

....ba ngày sau.

"Trát hầu toà?" Lý Dương thoáng liếc mắt không khỏi cười lạnh, "Lâm Thiên Vũ này rốt cục không nhẫn nhịn được."

Lý Dương nhìn sang bên cạnh, đây là người được xưng danh Mỹ quốc đệ nhất luật sư Watt tiên sinh, mỉm cười nói :"Watt tiên sinh, tiểu sự này lại để ngươi ra tay thật sự là lãng phí nhân tài!"

Watt tiên sinh lập tức thong thả khom người nói :"Có thể vì Mộc Dịch tiên sinh mà ra sức đã là vinh hạnh của ta!" Luật sư Watt này chính là thủ tịch của đoàn luật sư trong Thanh Bang.

Sau nửa tháng.

Liên bang pháp viện tối cao.

Liên bang pháp viện tối cao Mỹ quốc tiến hành là nơi thụ lý hồ sơ vụ khai thác mỏ dầu M7.

Cũng bởi vì vụ việc trọng đại, hơn nữa lại liên quan đến hai siêu cấp tập đoàn Anh-Mỹ, cho nên chỉ có liên bang pháp viện tối cao mới đủ thẩm quyền tiến hành xét xử.

Liên bang pháp viện có 'thủ tịch đại pháp quan' cùng với tám 'đại pháp quan', cả đời nhậm chức, phán quyết của liên bang pháp viện tối cao sẽ là phán quyết có hiệu lực cao nhất và cuối cùng, quyền lực tuyệt đối là đỉnh điểm. Người thụ lý vụ án lần này chính là liên bang pháp viện thủ tịch đại pháp quan - Kanter Garfield.

"Khai đình!" theo một tiếng búa gõ, vụ án liên quan đến hơn ngàn ức mỹ kim rốt cục bắt đầu thẩm vấn...

....

"Mộc Dịch tiên sinh, nhân viên pháp viện có thể bắt đầu tiến hành kiểm vân tay của người được chứ!" Garfield đại pháp quan là đại biểu tối cao của pháp giới, thái độ đối với Lý Dương tương đối tốt.

Lý Dương cười cười :"Đương nhiên, ta tin tưởng văn kiện kia chỉ là ngụy tạo. Ta đồng ý kiểm tra vân tay."

Lâm Thiên Vũ vừa mới mười phần tin tưởng lúc này thấy Lý Dương tự tin như vậy, trong lòng nhất thời cả kinh :"Chẳng lẽ có chuyện gì sao? Chẳng lẽ lúc trước trên ngón tay hắn có cái gì che đậy sao? Không đúng, lúc trước chính mắt ta nhìn thấy hắn 'án hạ chỉ văn'. Ta cách hắn không đến nửa thước, ta khẳng định trên ngón tay hắn hoàn toàn không có vấn đề gì!"

Lâm Thiên Vũ cũng là Lục cấp cao thủ, hơn nữa lúc trước Lý Dương cố ý vươn tay tới khiến cho Lâm Thiên Vũ có thể quan sát rõ ràng để hắn yên tâm. Vì thế Lâm Thiên Vũ tin rằng, cho dù là giáo hoàng cũng không có khả năng làm điều gì đó mờ ám trên ngón tay lại không bị Lục cấp cao thủ như hắn phát hiện. Nhưng còn động thái của Lý Dương bay giờ?

Hai vị nhân viên pháp đình cẩn thận kiểm nghiệm chỉ văn trên tay Lý Dương. Sau năm phút, hai vị nhân viên pháp đình liền ghi vào báo cáo, sau đó đệ trình lên trên.

Garfield đại pháp quan nhìn báo cáo, liền hướng Lâm Thiên Vũ :"Lâm tiên sinh, mời người xem bản báo cáo này. Nếu không có nghi vấn gì, chuyện này liền có thể tuyên phán !"

Thật sự quá đơn giản , căn bản không có gì phải nghi ngờ. Cho dù bất kỳ pháp quan nào cũng đều có thể thập phần tự tin tuyên phán, nếu không phải cố kỵ tài sản giá trị quá lớn, phỏng chừng Garfield hắn cũng không phải tự thân xuất tràng.

"Không, không thể như vậy! Lúc trước ta đã tận mắt thấy hắn 'án hạ chỉ văn'. Không, không thể nào?" Lâm Thiên Vũ thân hình chợt lóe.

Bên trong pháp đình, giữa 'thanh thiên bạch nhật' Lâm Thiên Vũ trong nháy mắt vọt tới trước mặt Lý Dương.

"Mộc Dịch tiên sinh, có thể cho ta xem lại chỉ văn của người được không?"

Nhưng Garfield đại pháp quan liền gắt gỏng trách mắng :"Lâm tiên sinh, đây là liên bang pháp viện, không được nhiễu loạn."

Lý Dương thong thả cười nói :"Pháp quan đại nhân, để cho Lâm tiên sinh tự nhiên quan sát cũng không việc gì? Người Trung Quốc chúng tôi có câu - vàng thật không sợ lửa !" Lý Dương cười dài đưa bàn tay đến trước mặt Lâm Thiên Vũ.

Lâm Thiên Vũ hai mắt nheo lại, nhìn kỹ ngón tay Lý Dương. Đầu hắn tựa như một cái máy lập tức đối chiếu với hình ảnh dấu vân tay mà lúc trước hắn thấy Lý Dương 'án hạ chỉ văn'.

Hoàn toàn bất đồng! Lâm Thiên Vũ ngẩn ngơ, không thể tin vào mắt mình.

"Bá Vương, khiến hắn kinh hãi một chút!" Lý Dương trong lòng âm thầm nói với Hạng Vũ.

Hạng Vũ cũng nổi lên tính khí ngịch ngợm, liền vận dụng năng lượng của hắn khiến cho chỉ văn trên ngón tay Lý Dương chậm rãi biến hóa.

Lâm Thiên Vũ đang ngẩn ngơ tựa như bị sét đánh giật bắn, vì hắn đột nhiên thấy chỉ văn từ từ có biến hoá.

"A!" Lâm Thiên Vũ trông thấy cảnh này nhất thời trợn mắt há hốc mồm, một câu cũng không nói ra được.

Chỉ văn trên tay Lý Dương từ từ thay đổi trở về như trước.

Vừa rồi lưng bàn tay Lý Dương hướng về phía camera tại pháp viện, hơn nữa xung quanh bàn tay có một cỗ khí lưu khiến cho phóng viên nhiếp ảnh không thể chụp rõ được.

"Lâm tiên sinh, người xem kỹ rồi chứ? Kết quả thế nào?" Lý Dương thu hồi bàn tay lại.

Lâm Thiên Vũ nhìn Lý Dương, hắn nhớ rõ năm đó vị Hồng y đại chủ giáo từng thuyết giảng rằng ngay cả Giáo hoàng cũng không thể thay đổi chỉ văn, 'hạ ấn chỉ văn' chính là phương pháp an toàn nhất, chỉ cần chú ý trên ngón tay không có gì khác thường thì sẽ không xảy ra chuyện gì.

"Giáo hoàng cũng không thể làm được? Vì sao Mộc Dịch hắn có thể, Chẳng lẽ hắn so với truyền thuyết tại nhân gian tiếp cận thần thánh - giáo hoàng còn lợi hại hơn?"

Lâm Thiên Vũ quả nhiên không phải người bình thường, cho dù phải nhận đả kích như thế, cũng không có nổi giận, điều mà trong lòng hắn nghĩ đến chính là thực lực kinh khủng của Lý Dương.

Hắn nhìn đến viễn cảnh nếu hắn cùng Lý Dương đối chọi, rốt cục cho ra kết quả - đấu với Lý Dương chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Lý Dương thực lực kinh khủng như vậy, nếu hắn cùng Lý Dương lập tức động tay động chân, hắn có hy vọng nào sao? Mất thì cũng đã mất đi rồi, hắn bây giờ chính là cần phải chấn phấn trở lại.

Dù sao tổn thất có lớn một chút, nhưng tập đoàn Thánh Lâm vẫn là một siêu cấp đại tập đoàn tài sản xấp xỉ ba ngàn ức mĩ kim, huống chi... sau lưng hắn còn có - một vạn thủ hạ sẵn sàng 'tử vì đạo' vì gia tộc hắn. Với một vạn danh thủ hạ bí mật này nếu huấn luyện thành công và được trang bị đầy đủ, Lâm Thiên Vũ hắn chẳng lẽ lại không thể làm cho gia tộc trở nên hưng thịnh? quân tử báo thù, mười năm vị vãn!

"Đã nhìn rõ ràng, xem ra là tập đoàn Thánh Lâm bị người khác lừa gạt, thật có lỗi!" Lâm Thiên Vũ liền từ từ khom người xong lập tức xoay người rời đi về ghế ngồi thản nhiên xem một ngàn bốn trăm ức mỹ kim như không hề tồn tại. Bởi vì Lâm Thiên Vũ hắn chỉ có thể cắn chặt răng nhẫn nhịn, mà răng hắn có gãy đi chăng nữa thì cũng phải cố nuốt vào bụng!

Lý Dương nhìn bóng lưng Lâm Thiên Vũ, trong lòng thầm nghĩ :"Lâm Thiên Vũ à Lâm Thiên Vũ, ngươi cũng ứng xử được như một kẻ kiêu hùng nếu không đối phó với ngươi thật là nhàm chán!"

Không lần lượt dồn ép Lâm Thiên Vũ, lần lượt áp bức khiến hắn trở nên điên cuồng, làm sao Lý Dương có thể buông tay?

Dựa theo tin tức của Lý Dương, bao năm qua Lâm Thiên Vũ gia hại biết bao nhiêu nam tử nữ hài, hàng năm có đến hơn trăm! Đối phó với một tên bệnh hoạn như vậy, Lý Dương cũng chỉ là thuận theo thiên đạo!

....

Ba ngày sau.

Lâm Thiên Vũ về tới gia tộc của hắn, để mất đi một ngàn bốn trăm ức mĩ kim, hắn khó có thể thú nhận rồi nói lý lẽ với gia tộc, hắn chỉ có thể cậy nhờ vào ông nội.

"Ông nội, ta đã thua, thua rất thảm, đến một ngàn bốn trăm ức mĩ kim đều bị người nuốt trôi!" Lâm Thiên Vũ bình phàm là một kẻ cao ngạo, bây giờ phảng phất như một chú mèo nhỏ, hoàn toàn nhìn không ra chút khí thế bạo ngược hắc ám.

Lâm Ngạo Thiên hít một hơi dài, xoa xoa đầu Lâm Thiên Vũ, liền từ túi tiền mình lấy ra 'chi phiếu vàng'.

"'Chi phiếu' này là tài sản năm đó ta tích lũy, một khi tập đoàn Thánh Lâm không xong, Lâm gia chúng ta cũng có thể bằng chút tài sản này mà 'đông sơn tái khởi'. Bây giờ ta giao cho ngươi, từ hôm nay trở đi, trên vai ngươi chính là gánh nặng của cả tương lai Lâm gia."

Trong lúc này, Lâm Ngạo Thiên không có phê bình cháu mình, ngược lại còn đem tương lai gia tộc hoàn toàn đặt vào tay hắn.

"150 tỷ đôla! đây là ông nội qua nhiều năm không ngừng tích lũy sao?" Lâm Thiên Vũ biết sự tồn tại của số tiền này, tập đoàn Thánh Lâm hàng năm lợi nhuận có đến hơn tỷ đôla sẽ bị Lâm Ngạo Thiên thu về.

Kiên trì tích lũy gần hai mươi năm, lại lợi dụng một số phi vụ đầu tư an toàn, số mỹ kim tích lũy đã lên tới 150 tỷ đôla.

"Một ngàn năm trăm ức mĩ kim!" Lâm Thiên Vũ run rẩy tiếp nhận, cầm lấy số tiền này Lâm Thiên Vũ cảm thấy trên người nặng trĩu, đây là tiền vốn để xoay sở của cả gia tộc, hắn lúc này quyết định :"số tiền này nhất định không được tùy tiện sử dụng.

"Ông nội, người yên tâm, ta nhất định sẽ không làm cho người thất vọng !"Lâm Thiên Vũ kiên định nói.

Lâm Ngạo Thiên hiền lành cười cười, liền phất tay, nói :"Ngươi đi đi, Lâm gia ngày sau thế nào là phụ thuộc vào ngươi!"

Lâm Thiên Vũ gật gật đầu, lập tức xoay người rời đi.

"Buzz... buzz... " trong khi Lâm Thiên Vũ rời đi, Lâm Ngạo Thiên gọi điện thoại cho nhi tử hắn Lâm Phong Sơn.

"Là ta, Phong Sơn ngươi mau đến chỗ ta."

Khoảng hai phút sau, Lâm Phong Sơn tiến vào phòng Lâm Ngạo Thiên.

"Cha!" Lâm Phong Sơn bản tính phóng đãng, nhưng gặp Lâm Ngạo Thiên cũng có chút câu thúc.

"Ngồi!" Lâm Ngạo Thiên thở dài một hơi, chỉ vào sofa nói.

Lâm Phong Sơn lúc này mới ngồi xuống :"Không biết cha lần này gọi ta có chuyện gì? Gia tộc có chuyện gì cứ để cho Thiên Vũ nó làm."

Lâm Ngạo Thiên khó khăn nở một nụ cười :"Chẳng lẽ phụ tử ta cũng không thể tâm sự một chút sao?"

Lâm Ngạo Thiên nhìn đứa con trai độc nhất của mình trong lòng có chút khó chịu.

Đối với chuyện quản lý xí nghiệp Lâm Phong Sơn căn bản không có chút thích thú. Hắn có lẽ chỉ thích chung chạ với mỹ nữ, quả thật bất đồng so với con trai hắn. Lâm Phong Sơn đối mỗi mỹ nữ đều là động chân tình, có lẽ chỉ duy nhất đối với thê tử hắn là hắn không chút thích thú. Thê tử hắn mặc dù mặt ngoài hiền thục, nhưng hắn biết bên trong tâm tư lạnh lùng đến cực độ! Phỏng chừng giết hắn, thê tử hắn cũng sẽ không chớp mắt lấy một cái.

Lúc trước hắn đem một người đàn bà mà hắn sủng ái cùng đứa con riêng với người đàn bà đó nhập vào gia tộc. Một thời gian sau hắn đặt chân vào địa vị gia chủ gia tộc, hắn cũng mang người đàn bà và đứa con đó theo bên cạnh. Nhưng... vị thê tử hiền thục kia, chỉ trong một đêm đã cho người hạ độc giết người đàn bà mà hắn sủng ái cùng đứa con. Cũng từ đêm hôm đó, Lâm Phong Sơn bắt đầu rơi xuống rơi mãi, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người trong gia tộc.

Phan Phong Du, đó là tên cô gái mà hắn thích từ khoảng thời gian rất lâu về trước, nhưng sau này hắn lại lo lắng thê tử của hắn cũng sẽ giết nàng, cho nên hắn đành 'ngoan tâm thủ lạt' (-đối diện với một sự việc trọng đại ghê gớm nhưng vẫn bình thản ra tay xử lý gọn lẹ) khiến cho Phan Phong Du bỏ đi, hắn 'cắt đứt quan hệ' với Phan Phong Du.

Hắn còn chưa biết lúc ấy Phan Phong Du đã hoài thai.

Đến khi Lâm Ngọc được hơn mười tuổi, hắn ngẫu nhiên biết được chính mình còn có một đứa con trai, nhưng Phan Phong Du đã sớm vì cuộc sống cực khổ mang tâm bệnh mà chết. Hắn liền lập tức thu Phan Ngọc làm nghĩa tử, nhưng mà Phan Ngọc vào Lâm gia cũng chỉ vì mối oán hận trong lòng.

"Phong Sơn, Lâm Ngọc là con riêng của ngươi!" Lâm Ngạo Thiên bình thản nói.

Lâm Phong Sơn nghe vậy không khỏi kinh hãi, chuyện Lâm Ngọc là con riêng của hắn, phỏng chừng ngoại trừ vị bác sĩ đã chết rồi thì không còn ai biết .

Lâm Phong Sơn ngẩng đầu nhìn cha mình, bắt gặp được ánh mắt sắc bén, xuyên thấu tâm linh hắn, nhìn thấu hắn hết thảy.

"Vâng!" Lâm Phong Sơn rốt cục gật đầu thừa nhận.

Lâm Ngạo Thiên trên mặt lộ vẻ thỏa mãn, nụ cười sáng lạn :"Tốt lắm, Rất tốt. Phong Sơn, xem như ngươi đã làm cho Lâm gia ta một đại hỷ sự!"

Lâm Ngạo Thiên chính là nhìn vào mặt truyện thừa hương khói, vì nếu có thêm một người thừa kế thì Lâm gia cũng có thêm một phần hy vọng.

"Phong Sơn, ta có một dự cảm, Thiên Vũ đắc tội với một người, một loại địch nhân cường đại. Lần trước tập đoàn chúng ta đối diện với một tình huống rất mơ hồ, tựa như cùng một lúc bị nhiều thế lực tập đoàn chèn ép, tổn thất đến hai ngàn ức mĩ kim, hơn mười năm lại đây, cũng chưa từng có chuyện như vậy xảy ra. Lần này lại bị nuốt trôi một ngàn bốn trăm ức mĩ kim... " nói đến đây, Lâm Ngạo Thiên cười khổ lắc lắc đầu.

"Ta cảm giác, đối phương là nhằm vào Thiên Vũ mà ra tay. Thiên Vũ hành xử quá độc, không để lại cho người đường sống, tất có báo ứng!"

"Vì thế, ta hy vọng chuyện thừa kế vị trí gia chủ gia tộc, 'Hắc Sát' cũng không nên trông vào Thiên Vũ, nên để cho Lâm Ngọc!"

Thế lực bảo hộ 'Hắc sát' cũng chỉ có gia chủ đương nhiệm mới có thể biết được.

Nói xong hết mọi việc, Lâm Ngạo Thiên thở dài một hơi. Đối diện với chuyện này chính hắn cũng chỉ có thể bước từng bước một, từ nay về sau gia tộc như thế nào, cũng chỉ có thể trông vào ý trời mà thôi.

Ngày mai đợi dịch giả Sino wang lên 2 chương 18,19 rồi tool sẽ post tiếp mấy chương nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.