Thôi Xán Vương Tọa – Ngai Vàng Rực Rỡ

Chương 2: Chương 2: Đưa một đoạn đường




Nhan Quy chính là tên người đàn ông ôn hòa trên màn hình di động của Tần Diệc.

Đợi chuông reo hai tiếng Tần Diệc mới ấn nút nghe, vừa không có vẻ quá gấp gáp cũng sẽ không khiến đối phương phải đợi lâu.

“Alô, Tần Diệc, là anh.”

Trong điện thoại truyền đến tiếng đàn ông thuần hậu, ôn hòa tựa như thường ngày, trên khuôn mặt vốn lười nhác của Tần Diệc hơi lộ ra vẻ tươi cười: “Anh đến rồi à? Để em xuống đón…..”

Hắn nói rồi chuẩn bị đứng dậy, ai ngờ người đàn ông ở đầu kia điện thoại dừng một chút, tiếng nói trầm thấp chậm rãi phun ra hai chữ: “…….Xin lỗi.”

Động tác đứng dậy của Tần Diệc khựng một chút, hắn lại ngồi trở về, Kỷ Hàng Phong ngồi bên cạnh nhìn thấy chậm rãi nhíu mày.

“ Sợ là tối nay anh không có cách nào chạy qua đó được, anh xin lỗi, chỉ đành chúc mừng em được quán quân trong điện thoại trước vậy.” Âm thanh Nhan Quy tràn ngập sự hối lỗi, kỳ thật giải quán quân này không chỉ có ý nghĩa trọng đại với Tần Diệc mà còn cả với Nhan Quy nữa, dù sao thì tác phẩm giúp Tần Diệc đoạt giải cũng là mặc quần áo hắn thiết kế.

Như vậy, đến tột cùng là nguyên nhân gì khiến Nhan Quy không thể đến được một tiệc chúc mừng quan trọng thế này?

Tần Diệc cau mày, ngả người về phía trước, nghe lời giải thích:

“…..Tối nay anh có vài việc, là công việc, thật sự không thể thoát thân, cuối tuần sẽ bồi thường cho em, có được không?”

Nếu Nhan Quy không muốn nhiều lời, Tần Diệc cũng lười truy hỏi: “Vậy anh lo làm việc đi, buổi tối nhớ chú ý an toàn.”

“Ừ, anh sẽ chú ý.”

Cuộc trò chuyện đợi cả một buổi chiều chỉ giằng co một hồi ngắn ngủi một hồi liền cắt đứt, Tần Diệc đổ người dựa vào lưng ghế sô pha, chân tùy ý gác lên thanh ván phía dưới mặt bàn, chỉ là trên mặt ngược lại nhìn không ra quá nhiều xúc cảm, thỉnh thoảng có người quen đi qua chào hỏi hai người, Tần Diệc cũng đều đeo lên nụ cười ngả ngớn đáp lại, tản mạn giống như ngày xưa.

Kỷ Hàng Phong xán lại gần, thấp giọng hỏi: “Không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Có thể có chuyện gì?” Ánh mắt Tần Diệc dừng lại trên khuôn mặt đẹp trai nam tính của MC trên bục, tiếp đó là các cấp trên trong công ty nói qua vài lời chúc mừng không có gì quan trọng, chẳng mấy mà đến lúc khen ngợi các cá nhân.

Quả nhiên rất nhàm chán.

Hắn cực ít tham gia những hoạt động cùng loại như thế này, cơ hội được sắp xếp tham gia đi catwalk cũng ít tới đáng thương.

Hắn thầm tính sẽ có lệ một chút rồi trộm chuồn trước.

Lúc này, Kỷ Hàng Phong lấy tay huých hắn: “Đến mày lên rồi đấy.”

Lúc này Tần Diệc mới không nhanh không chậm đứng lên, chậm rì rì đi về phía đài trao giải, tuy rằng tiến vào công ty hai năm, nhưng vì là người mẫu độc quyền nên hắn vẫn luôn giấu mình thật thấp, quen biết cũng không đến vài người, phần lớn cũng là do chính hắn không thích cái kiểu một đống người chui vào một chỗ xã giao, tiệc chúc mừng tối này là lần đầu tiên hắn công khai xuất hiện trước mắt toàn bộ người mẫu trong công ty.

Các người mẫu đứng dưới hội trường túm năm tụm ba châu đầu ghé tai, không ai là không nghị luận về chuyện của người mẫu độc quyền này, biểu cảm của bọn họ rất đa dạng, cũng không ai là trường hợp cá biệt.

Mà cho dù bọn họ hâm mộ hay là ghen tị, khâm phục hay khinh thuờng thì ánh mắt của mọi người vẫn không tự chủ được mà tụ lại trên người hắn, nhìn theo thân hình đang di chuyển. Hội trường vốn đang ầm ỹ không hiểu sao dần dần im lặng, tựa như hết thảy phát sinh trong thang máy, không mưu mà hợp.

Lúc này, dưới sự chú mục của mọi người, Tần Diệc bước lên đài trao giải.

Chỉ cần liếc mắt nhìn liền sẽ khó quên.

Bối cảnh sân khấu được trang trí rất hoa lệ, thân hình thon dài của Tần Diệc bị ánh đèn ôm lấy, mạ lên người hắn một tầng vàng nhạt rồi chiếu rọi lên vách tường, tạo nên một cảnh tượng lộng lẫy.

Tần Diệc đứng ở trung tâm vũ đài, ngón tay vô thức vuốt ve cúp thủy tinh bên cạnh, giống như một người ngoài cuộc, không chút để ý nhìn xuống dưới mọi người đứng dưới.

Loại khí thế này khiến cho người ta rạo rực, mọi người ngược lại chẳng còn ai chú ý tới ngũ quan của hắn nữa.

Kỷ Hàng Phong ngồi phía dưới nhìn hắn, trong lòng nhẹ thở dài, dù hắn đã nhìn người này từ bé đến lớn, lúc này cũng không khỏi bị hấp dẫn.

Cục diện tạm ngừng này chỉ diễn ra rất ngắn ngủi, sau khi MC khơi dậy không khí lại trở nên nhiệt liệt, dường như trước đó đã được dặn dò, MC thông minh tránh được đề tài mẫn cảm “ người mẫu độc quyền”, chỉ hỏi vài vấn đề mang tính tượng trưng, Tần Diệc nể mặt số tiền thưởng xa xỉ nên cũng phối hợp trả lời vài câu.

“…..Vâng, tuy rằng đã cũ rích, nhưng vẫn xin Tần tiên sinh phát biểu xem hiện tại ai là người cậu muốn cảm ơn nhất?” MC đẹp trai vẫn giữ nụ cười lễ phép đưa micro qua.

Ngoài ý muốn là Tần Diệc không nói cảm ơn cha mẹ, bạn bè hay các sếp trong công ty linh tinh, hắn nâng cao cúp, nói một cách không đáng kể: “A, vốn định nói với người kia, nhưng nếu bây giờ hắn không có ở đây, vậy tôi tự cảm ơn chính mình là được rồi.” Nói xong còn táo bạo cúi xuống hôn cúp.

“Ơ…” MC bị nghẹn một chút, nhưng rất nhanh lại chuyển đề tài.

Kỷ Hàng Phong ngồi nghe trợn mắt nhìn hắn, lặng thầm nói, đồ tự kỷ cuồng.

Hai người mẫu nam ngồi trước hắn lẳng lặng nhìn một hồi, một trong số đó nhịn không được nhẹ giọng cười nói: “Ê, cậu nói xem người mẫu độc quyền này so với Thẩm Thư Đàm năm đó thì thế nào?”

“Thẩm Thư Đàm, cậu nói người mẫu nổi tiếng hai năm trước đi Pháp phát triển?”

“Ừ, so bề ngoài, khí chất mà xem, cũng chẳng kém nhau bao nhiêu.”

“Nếu nói về cơ hội phát triển thì cách nhau xa, nhưng nếu tên này chịu nhận quảng cáo, vậy cũng rất khó nói….”

Đối thoại đứt quãng của bọn họ truyền vào lỗ tai Kỷ Hàng Phong, hắn có chút kinh ngạc nói thầm cái tên nge quen quen này, Thẩm Thư Đàm, người mẫu nổi tiếng sao?

Nhìn ra Tần Diệc không có hưng trí, MC cũng không tự tìm mất mặt, nên vừa có người đi ngang qua sân khấu liền bỏ qua Tần Diệc.

Rồi sau đó, những người mẫu có chút danh tiếng trong công ty liên tiếp đi lên, trong đó không thiếu những người khá xuất sắc, nhưng so với người đầu tiên thì kém một bậc rõ rệt, điều này cũng khiến mọi người dưới đài khó lấy lại nhiệt tình.

Trở lại chỗ của mình, Tần Diệc lấy tay chọc chọc Kỷ Hàng Phong: “Bụng ăn no, tiền thưởng cũng tới tay, mình chuồn đi, được không?”

“Muốn đi mày tự đi đi, anh vừa hẹn em gái mặc váy ngắn đằng kia chút nữa hết tiệc sẽ cùng nhau than thở chuyện đời rồi.” Kỷ Hàng Phong đẩy kính, nghiêm túc nói.

“……………”

Tần Diệc buồn bực nói: “Mình em thì về kiểu gì?”

“May mà mày còn biết thuê xe.” Kỷ Hàng Phong lại hiếm hoi nhả ra một câu nói ngắn gọn uyển chuyển biểu đạt lòng khinh bỉ.

“Vứt cái cúp lên xe anh hộ em.” Trước khi rời đi, Tần Diệc cho hắn một ngón tay giữa, người kia không hề để ý lờ tịt.

Trăng treo giữa bầu trời, khí nóng ban ngày bớt không ít, gió đêm mát mẻ hiu hiu thổi làm cho người ta cực kì thoải mái.

Đi ra từ hội trường khách sạn, Tần Diệc cảm thấy cả người thoải mái, hắn lấy di động trong túi ra bấm một lát, ngón trỏ nhẹ nhàng mơn trớn tên Nhan Quy trong danh bạ, nhịn không được vẫn ấn xuống.

“Đô…đô…..” Điện thoại vang một hồi lâu, rút cục cũng có người nghe.

“Alo”

Tần Diệc hoàn toàn không dự đoán được đầu dây kia lại là một người đàn ông xa lạ, nhất thời giật nảy người, tiện đà lạnh giọng hỏi: “Anh là ai? Nhan Quy đâu?”

Cùng lúc, tại một nơi xa trong thành phố, trong một nhà hàng Pháp sang trọng, một người đàn ông cao lớn, quyến rũ tựa lưng vào ghế ngồi, một tay cầm di động, một tay nhẹ xoay tròn chiếc cốc chân dài, rượu trong cốc rung rinh gợn sóng.

Y hừ nhẹ một tiếng: “Nhan Quy đi toilet. Cậu là ai?”

Người trên đường lúc đó không nhiều lắm, Tần Diệc đứng bên đường cái, đèn đường vàng cam bao phủ mặt hắn từ trên xuống dưới, bóng đêm che hai tròng mắt lạnh lùng xinh đẹp của hắn lại.

“Hình như tôi mới là người hỏi trước?”

“A,” Người đàn ông kia nghiền ngẫm khẽ cười một tiếng “Cậu chính là Tần Diệc đúng không?”

Tuy không biết đối phương, nhưng ngữ điệu này làm cho hắn chán ghét, Tần Diệc lui một bước tựa vào đèn đường, tay còn lại nhét túi quần, thản nhiên trả lời: “Cho dù anh là fan của tôi tôi cũng không kí tên cho anh đâu.”

“….” Đối phương hiển nhiên không chuẩn bị cho câu trả lời không theo lẽ thường này, hắn ngạc nhiên trầm mặc một lát mới một lần nữa mở miệng, ngữ điệu ngạo mạn đánh giá một câu “Đồ không biết trời cao đất dày.”

“Nghe cho kĩ đây, tôi là Thẩm Thư Đàm.”

Người bình thường khi tự giới thiệu với người lạ sẽ dùng “tôi tên là” gì đó, mà người đàn ông này lại dùng “tôi là”, tựa như người bình thường khi nghe thanh danh của y nhất định như sấm bên tai vậy.

Tuy là điểm rất nhỏ, nhưng Tần Diệc vẫn chú ý tới.

Vì thế, hắn biết nghe lời phải phối hợp đáp lại một tiếng thật dài “À~~~~”, ngay sau đó lại chuyển giọng “Đó là ai?”

“…..”

Lúc này đối phương trầm mặc khoảng mười giây, cũng không biết có phải bị chọc tức hay không.

“Ê? Họ Thẩm, anh có khỏe không? Ê?”

“A, về vấn đề này cậu cứ hỏi Nhan Quy đi, chuyện của tôi cậu ấy biết hết, đương nhiên, nêu cậu ấy chịu nói cho cậu.”

Ánh mắt Thẩm Thư Đàm nhìn chăm chú vào một người đàn ông khác ngồi đối diện trên bàn ăn, nhìn đến mặt đối phương có vẻ ngay lập tức khiến tâm tình tốt lên, nụ cười một lần nữa trở lại trên mặt hắn, hắn trả lại di động cho Nhan Quy, nâng cằm, “Bạn trai nhỏ của em tìm đấy, không nói vài câu à?”

Nhan Quy vừa trở về liền thấy Thẩm Thư Đàm cầm di động của mình không biết đang nói chuyện với ai, lúc này liền không do dự nhíu mày, đến khi hắn ngồi xuống nghe được những lời này, trong lòng nhân tiện nói tiếng quả nhiên.

Lúc hắn lấy lại di động, trên mặt không hề có biểu cảm dư thừa, chỉ thản nhiên alo một tiếng, cho dù Thẩm Thư Đàm chìn chằm chằm như thế nào cũng nhìn không ra cảm xúc gì.

“Tần Diệc, em tìm anh?”

Nghe được tiếng người yêu, Tần Diệc lại đột nhiên không biết nên trả lời thế nào, hắn trầm ngâm một hồi, trầm thấp mà thong thả mở miệng nói: “Hai người…..là công việc hả?”

Hắn vốn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng cố tình lại chọn một câu hỏi bén nhọn nhất, dùng cách trắng trợn nhất đặt ra.

Bén nhọn đến mức khiến trầm ổn như Nhan Quy cũng im lặng một lúc không thể chống đỡ được.

Nhan Quy trầm mặc châm trước tìm từ, thản nhiên nói: “Thẩm Thư Đàm là bạn cũ lâu không gặp, đêm nay anh ta về nước, anh tới sân bay đón thuận tiện đưa đi ăn luôn.”

Vì sao trước đó gạt em…..

Vấn đề này lượn lờ trong lòng Tần Diệc, nhưng mở miệng hỏi lại là: “Hai người đang ở đâu? Đã muộn như vậy, bữa tối thì cũng xong rồi, em đi đón anh nhé?”

Nhan Quy nhìn lướt qua Thẩm Thư Đàm, thở dài nói: “Không cần, em cứ về trước đi.”

Trong điện thoại một mảnh trầm mặc, Nhan Quy mím môi, đến lúc muốn lên tiếng giải thích, đầu kia dứt khoát truyền đến một tiếng “Được”.

Sau đó liền là tiếng ngắt cuộc gọi.

Tần Diệc tắt máy đứng thẳng thân thể, xoay người đi về phía góc đường, hắn đi ra từ phía cạnh khách sạn, trong hẻm nhỏ không có xe taxi đi ngang qua, chỉ có thể ra đường lớn đón xe.

Hắn có một bụng nghi vấn, nhưng đối với người yêu khiến hắn trả giá biết bao tâm tư theo đuổi gần 2 năm mới tới tay, Tần Diệc cũng không muốn một chút việc nhỏ đó phá hư tình cảm không dễ mà có của hai người.

Tuy rằng, “chút việc nhỏ đó” phá hoại tâm trạng của hắn một cách nghiêm trọng.

Lúc này hắn còn chưa ý thức được, hoài nghi, là thứ không cần tưới nước cũng có thể nảy mầm.

Đầu đường có một cái đèn bị hỏng, từ xa nhìn lại có chút tối tăm.

Số lần Tần Diệc đi xe về nhà một mình không quá nhiều, đặc biệt sau khi chính thức hẹn hò với Nhan Quy, trước đó đều đi nhờ xe Kỷ Hàng Phong, sau này thì đi cùng với Nhan Quy, Nhan Quy là nhà thiết kế, mà hắn là người mẫu độc quyền của đối phương, ngoại trừ chương trình học bắt buộc và lịch huấn luyện của công ty, địa điểm công tác của hắn phần lớn là tại văn phòng Nhan Quy.

Hai năm nay đều là như thế, chỉ vì một câu “Nguyện vọng lớn nhất của anh là nhìn em mặc quần áo anh thiết kế đi trên sàn catwalk uy tín nhất ở Paris” lúc trước của Nhan Quy mà hắn dứt khoát buông tay việc tiếp tục học đại học, ngược lại dấn thân vào giới thời trang trở thành một danh người mẫu chuyên nghiệp, cho đến hôm nay cũng không hối hận, dù cho hiện thực tàn khốc khiến giấc mộng này thoạt nhìn càng ngày càng hư ảo, nhưng hắn vẫn chưa từng buông tay.

Thật vất vả mới tiến lại gần mục tiên một chút, thì người quan trọng nhất lại không ở bên chia sẻ cùng hắn, đây thật sự là một việc rất mất hứng.

Cúi đầu suy nghĩ trong yên lặng, Tần Diệc đi vào giữa đường lúc nào không hay.

Trong ánh sáng mịt mù, hắn không chú ý tới một chiếc xe tiến tới trên đường, thẳng đến khi tiếng phanh gấp vang lên bên tai!

Đèn xe lóe lên làm hắn lóa mắt, không thể không theo bản năng nâng tay che thứ ánh sáng chói mắt kia.

Qua khe hở ngón tay hắn mơ hồ thấy một người đàn ông xuống khỏi xe, vì đèn quá sáng mà không thấy rõ mặt mũi, chỉ có thân hình cao ngất thon dài bày ra trước mắt.

Đến khi người kia lại gần, Tần Diệc cũng thích ứng với ánh đèn, ánh mắt liền không khỏi dừng trên người anh ta.

Nếu đổi lại là một cô thiếu nữ ở đây, chỉ sợ nhìn thấy liền không thể chuyển mắt.

Không thể nghi ngờ đây là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai.

Anh ta khoảng gần ba mươi tuổi, một thân tây trang hàng hiệu xa xỉ, vạt áo không có caravat hơi rộng mở, trong ưu nhã lại ẩn chứa một chút bất kham, tùy tính, như có như không.

Người đàn ông chậm rãi đi tới trước mặt Tần Diệc, trong khi Tần Diệc nhìn chăm chú hắn, hắn cũng dùng cặp mắt đen sâu thẳm nhìn chăm chú vào Tần Diệc.

“Không đâm phải cậu chứ?” Anh ta hỏi, ngữ điệu chậm rãi, giọng nói từ tính như rượu nguyên chất làm say lòng người.

Tần Diệc lắc lắc đầu.

“Không có việc gì thì tốt rồi, khuôn mặt dễ nhìn như vậy, nếu phá hỏng thì tội của tôi quá lớn mất rồi.”

Người nọ nhẹ nhàng cười, nụ cười này tự nhiên mà tản ra một cỗ ý vị, một chút quyến rũ cùng gợi cảm của một người đàn ông chín chắn.

Thậm chí là độ cong của cằm và môi cũng đều có vẻ hết sức tuyệt đẹp.

Cho dù là Tần Diệc xung quanh luôn có đầy người mẫu, nhìn quen không thiếu tuấn nam mĩ nữ cũng không hỏi hơi thất thần.

“Không phải cậu muốn tự sát đấy chứ?” Bộ dạng trầm mặc thất thần của Tần Diệc khiến người đàn ông có chút hiểu lầm.

Anh ta chăm chú nhìn Tần Diệc, ánh mắt mang theo một loại hứng thú nghiên cứu, tìm tòi, khuynh thân về phía trước, tiến sát một chút.

Giữa người với người có một loại cự li an toàn ngầm, nếu bị người xa lạ vượt qua giới hạn này sẽ cảm thấy bất an, người yếu khí thế thậm chí sẽ theo bản năng lui về phía sau.

Tần Diệc khá mẫn cảm với giới hạn này, nhưng hiển nhiên không có khả năng hắn bị tính xâm lược mà người đàn ông này mơ hồ để lộ ra áp chế.

Hắn cao hơn anh ta nửa cái đầu, mắt khép hờ, nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của đối phương, dùng ngữ khí không chút để ý nói: “Anh suy nghĩ nhiều rồi.”

Thấy hắn nói như thế, người đàn ông khẽ gật đầu, cũng không dây dưa thêm, cuối cùng nhìn sâu vào hắn một cái, xoay người trở lại trên xe của mình.

Tần Diệc đảo mắt qua chiếc xe này, thân xe hình giọt nước, không nhiễm một hạt bụi nhỏ, trong bóng đêm hơi tỏa ra ánh sáng bàng bạc, ngay cả một tên không biết gì về xe như Tần Diệc cũng có thể nhìn ra khác thường.

Hắn lui hai bước lên lối đi bộ, tránh đường cho đối phương, chiếc xe chậm rãi tiến về phía trước, Tần Diệc không hề nhìn hắn, quay đầu chờ đợi xe taxi.

Ai ngờ đợi một lúc lâu, xe taxi không đến, ngược lại chiếc xe vừa nãy lại chậm rãi quay đầu, dừng lại trước mặt Tần Diệc.

Người đàn ông hạ cửa kính gần Tần Diệc nhất, một bàn tay tùy ý khoát lên tay lái, nghiêng người trên ghế điều khiển nhìn hắn, khóe miệng nở nụ cười như có như không.

Hắn lấy ra một cây thuốc lá trong hộp, châm, đưa lên miệng, mọi động tác đều rất chậm, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn quấn quanh người Tần Diệc, mà Tần Diệc, cũng nhướn mày nhìn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.