Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ

Chương 8: Chương 8: Phong cách của ta giống như rất cao




Thái Thượng Luyện Thể Đồ cũng không phức tạp, tổng cộng có mười hai bức họa, trên mỗi một bức họa đều có một động tác, miêu tả kinh mạch vận hành.

Lâm Phong có loại cảm giác, mười hai bức họa này tựa hồ là một bộ quyền pháp cực kì đơn giản, nhưng loại cảm giác này chỉ thoáng một cái đã qua.

Tham chiếu động tác trên bức họa thứ nhất, hai chân Lâm Phong tách ra, hơi uốn lượn, nắm tay trái giơ lên, nắm tay phải để ở phần bụng, đồng thời vận chuyển chân khí trong cơ thể.

Hướng đi kinh mạch của Thái Thượng Luyện Thể Đồ cực kì bất đồng, không phải kỳ kinh bát mạch cũng không phải mười hai kinh mạch, mà là từ chân chạy đến cánh tay trái, tuyến đường vận hành cực kỳ phức tạp.

Lâm Phong cẩn thận từng li từng tí dùng mười mấy phút mới hoàn thành, trong nháy mắt hoàn thành đó, cả người hắn thoát lực đổ xuống bên giường.

Giờ phút này, thật sự là ngay cả khí lực nâng lên một ngón tay cũng không có, cảm giác toàn thân nóng bỏng đau đớn, dựa theo Thái Thượng Luyện Thể Đồ giới thiệu, hắn luyện không sai, nhưng lấy tu vi Luyện Khí kỳ tầng một của mình, chỉ vận hành một lần đã là cực hạn.

Tạm thời không động đậy, Lâm Phong chỉ có thể yên lặng nằm trên mặt đất, không ngừng nếm thử hấp thu linh khí giữa thiên địa.

Người thường vận chuyển chu thiên một lần là có thể hấp thu linh khí, nhưng Lâm Phong không hấp thu được, chỉ có thể tiếp tục vận chuyển, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, ta cũng không tin cái tà này.

Trên đường tu luyện, Lâm Phong lại lần nữa chìm vào ý thức hải, phát hiện trong thức hải lại thêm ra một cái “mình” tí hon.

Không được!

Cái thứ ba mới vừa xuất hiện, Lâm Phong liền có loại dự cảm không tốt, trên thực tế sự thật đúng như thế, hai gia hỏa một mực đánh lộn kia ngừng tay, tựa hồ đang giao lưu, chỉ chốc lát, hai người khoác vai nhau, vẻ mặt cười xấu xa đi về phía cái thứ ba.

Lâm Phong dùng cái mông nghĩ cũng biết bọn hắn muốn làm gì, hai người đánh lộn lâu như vậy đều mệt mỏi, đương nhiên là liên thủ thu thập cái “mình” thứ ba.

Đều là nguyên liệu giống nhau, một cái làm sao đánh thắng hai cái, chỉ nháy mắt đã bị hai người đè xuống đất quyền đấm cước đá, bộ dáng bi thảm kia làm Lâm Phong không đành lòng nhìn, chỉ cảm thấy nhức cả trứng.

Sự tình Thái Thượng Tu Thần Lục, không có cách nào thỉnh giáo Đại sư tỷ, huống chi bản kinh thư này có chút kỳ dị cũng là bình thường, dứt khoát để nó tự phát triển đi.

Đột phá Luyện Khí kỳ, Lâm Phong rõ ràng cảm giác tinh thần và thân thể tốt hơn nhiều, đến tối mặc dù thân thể khôi phục lại, có thể hành động, nhưng Lâm Phong vẫn không có đình chỉ tu luyện.

Ngồi xếp bằng trên giường, vận hành chu thiên đã đạt tới ba mươi sáu lần, trên trán Lâm Phong đổ mồ hôi, mỗi ngày tu luyện cũng có cực hạn, dục tốc bất đạt, thực lực càng cao số lần vận chuyển càng nhiều, hấp thu số lượng linh khí cũng càng lớn, càng nhiều.

Ba mươi sáu lần đã là cực hạn của Lâm Phong bây giờ, nhưng hắn cắn răng kiên trì, một khi vận hành hoàn tất còn không hấp thu được linh khí, như vậy chứng minh mình vô duyên tu luyện, phải thành thành thật thật dựa vào thức ăn.

Bỗng nhiên hai mắt Lâm Phong tỏa sáng, nguyên bản linh khí ở trong mắt người là thuần trắng có chút vàng, giờ phút này chân trời có một tia linh khí lớn như cọng tóc lắc lư bay tới, màu sắc tia linh khí kia thâm trầm hơn một chút, hơi lệch qua vàng.

Nó bay tới trên mặt Lâm Phong, trong chớp mắt liền bị Lâm Phong hấp thu vào trong cơ thể, biến mất vô hình, ngay lúc đó, Lâm Phong cảm giác được chân khí ở đan điền lớn mạnh hơn một tia.

Lâm Phong khóc không ra nước mắt, ngửa mặt lên trời thét dài!

Còn muốn sống hay không, dùng tốc độ hấp thu của Đại sư tỷ, có thể nói tu luyện tiến triển cực nhanh, ngày đi vạn dặm.

Nhưng tốc độ của mình, con mẹ nó vạn ngày ngay cả nửa mét cũng chưa tới.

Người so với người tức chết người a!

Đêm có chút lạnh, lòng có chút đau, lần thứ nhất Lâm Phong ở Huyền Cơ Môn đến nửa đêm vẫn còn chưa ngủ.

Đợi tu luyện tới trình độ nhất định, có thể dùng tu luyện thay thế nghỉ ngơi, ngược lại làm ít công to, nhưng thái điểu Luyện Khí kỳ tầng một là không làm được.

Bang bang, bang đang!

Huyền Cơ Môn đã nửa đêm, nhưng thanh âm rèn sắt không dứt bên tai, tựa hồ Thiên Tuyết Phong cách chỗ rèn sắt không tính quá xa, nên thanh âm truyền tới có vẻ hơi lớn.

Lâm Phong nhếch miệng, cái tạp âm này tuyệt đối là vượt chỉ tiêu, hơn nữa nửa đêm còn rèn sắt, thật con mẹ nó đầu óc có bệnh, đổi thành kiếp trước, ta đã gọi điện thoại khiếu nại ngươi.

Thân thể và tinh thần đều đến cực hạn, Lâm Phong cũng chỉ là lầm bầm mà thôi, kéo chăn mền, chỉ chốc lát đã tiến vào mộng đẹp.

- Này!

Một thanh âm thanh thúy vang lên, chăn đắp trên người Lâm Phong bị nhấc lên.

Ngay sau đó một vật nặng đặt mông ngồi ở trên người Lâm Phong, đong đưa thân thể Lâm Phong nói:

- Phong ca ca dậy đi, trời sáng rồi!

Lâm Phong xoa xoa con mắt, ngáp một cái nhìn tiểu la lỵ trước mắt.

- Là Nguyệt Nhi sao, Dạ Nhi đâu?

- Hôm nay đến phiên Dạ Nhi thu thập hạt Quỳ Hoa, thừ dịp bây giờ không có việc gì, Nguyệt Nhi dẫn huynh đi đăng ký tạo sách!

Nguyên bản thu thập hạt Quỳ Hoa là việc cực kỳ kham khổ, nhưng từ khi Lâm Phong phát minh hạt hướng dương ngũ vị hương, liền cải biến sự thật, trời mới tờ mờ sáng, Dạ Nhi đã đi thu thập hạt hướng dương, đổi lại ngày thường tuyệt đối là sự tình không thể.

- Được rồi, để huynh thu thập một chút!

Lâm Phong lên tinh thần, cuối cùng cũng có thể làm đệ tử ngoại môn, miễn cho người khác nói mình là tạp dịch.

Nguyệt Nhi hóa thành Tiên Hạc chở Lâm Phong tiến về địa phương xử lý sự vụ của Huyền Cơ Môn, hôm nay trước giờ cơm cần giải quyết xong sự tình.

Mỗi tháng Huyền Cơ Môn đều sẽ chiêu thu đệ tử, mười năm thì đại chiêu một lần, ngày bình thường chiêu thu đệ tử đều là chuyện riêng của bách phong, bách phong là tên gọi tắt, trên thực tế tính cả bảy đại chủ phong và chỗ của môn chủ, thì tổng cộng có một trăm lẻ tám danh phong.

Lâm Phong không khỏi nghĩ, dựa theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của mình, một trăm lẻ tám danh phong này còn là một đại trận nghịch thiên.

Bách phong truyền thừa không hề giống nhau, Huyền Cơ Môn đã từng là một trong ngũ đại môn phái tu tiên siêu nhất lưu, tự nhiên có chỗ độc đáo của nó.

Nguyệt Nhi là môn hạ của Thiên Tuyết Phong, mặc dù không tính là đệ tử, nhưng thân phận địa vị không tầm thường, dù sao Thiên Tuyết Phong là đệ nhất phong trong bảy đại chủ phong, thân phận Đại sư tỷ của đệ tử chân truyền chỉ ở dưới chư vị trưởng lão, dù các phong chủ gặp Đại sư tỷ, cũng chỉ là ngang hàng luận giao.

Có Nguyệt Nhi xuất mã, Lâm Phong thuận lợi đăng ký tạo sách, lấy được một quyển sách nhỏ, một mộc bài, trên mộc bài viết đệ tử ngoại môn Thiên Tuyết Phong… Lâm Phong, mà sách nhỏ là yếu quyết luyện khí mà Lâm Phong đã từng tha thiết ước mơ.

Chỉ bất quá Lâm Phong đã tiếp nhận sự thật đáng buồn, coi như cái đồ chơi này ở trong tay mình, mình cũng xem không hiểu.

Nguyệt Nhi ở một bên nói chuyện phiếm với đệ tử trực ban, nửa ngày sau đệ tử kia mới cười híp mắt đi tới, chỉ là vẻ mặt này ở trên người nam nhân quả thực khó nói lên lời.

- Lâm sư huynh, đệ tử ngoại môn đều có thể đi Trân Bảo Các lựa chọn một thanh vũ khí tiện tay để sử dụng, bất quá ngài xuất thân Thiên Tuyết Phong hẳn không thiếu đồ vật phế phẩm như vậy, bất quá cũng tùy tâm tình của ngài?

Lâm Phong nháy mắt, còn có vũ khí, muốn nha, sao có thể không muốn, đồ vật lấy không không cần thì phí.

Vẫy tay gọi Nguyệt Nhi, ở trước mặt mọi người cưỡi hạc rời đi, Lâm Phong lại cảm thấy phong cách của mình thật cao.

- Trời ơi, đó là ai, ta không nhìn lầm chứ, hắn lại cưỡi Nguyệt sư tỷ rời đi!

- Ảo giác, nhất định là ảo giác, Nguyệt sư tỷ và Dạ sư tỷ đều là tọa kỵ của Thiên Tuyết Đại sư tỷ, chưa từng có ngoại nhân có thể khống chế các nàng, huống chi là nam nhân!

Đệ tử phía dưới không thể tin nhìn hình ảnh trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.