Thời Đại Vợ Đẹp

Chương 58: Chương 58: Ngoại truyện 5: Báo thù kẻ đào hôn (2)




“Sau đó em theo ba về Mỹ, không gặp lại anh ấy nữa. Nhưng năm đó, em bảo ba nói với chú Shim chuyện kết hôn. Chú Shim liền vui vẻ đồng ý, dì cũng rất vui mừng, nhưng Shim Changmin lại nói không biết em, còn không chịu gặp em đến một lần đã nói không biết, không chịu kết hôn với em.” Kibum chống cằm, bộ dáng giống như rất khổ sở.

Kim Junsu cầm khăn tay, khóc đến thở không ra hơi “Ô ô ô~~~ Ông xã~ Em phải làm sao bây giờ? Bum Bum thật đáng thương, Changmin xấu quá. Chuyện cũ này thật làm người ta tan nát cõi lòng. Ô ô~ Em phải làm cái gì đây?” Park Yuchun ngồi bên cạnh vừa giúp Vật nhỏ vuốt lưng cho thoải mái vừa nghĩ thầm: Shim Changmin, được lắm. Em đúng là đồ vô lương tâm. Anh sẽ trừ tiền lương cho biết. Bé xíu mà đã biết nợ phong lưu. Hồi trước đúng là xem thường em rồi. Bây giờ người ta tìm tới tận cửa đòi em chịu trách nhiệm kìa. Xem em xử lý làm sao.

“Cho nên nói, Kibum, lần này em tìm tụi anh là muốn tụi anh giúp em ép Changmin kết hôn với em hả?” Park Yuchun hỏi.

“Kết hôn? Hừ, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Không giáo huấn đủ anh ta, em nuốt không trôi cục tức này.” Rầm, cái ly nữa đi đời nhà ma “Phục vụ, đổi tôi tách khác.”

“Ừ, ừ. Đúng đó. Changmin là phải giáo huấn. Bum Bum, em yên tâm, anh Junsu sẽ giúp em dạy dỗ em ấy. Dù anh có không làm được gì, thì em phải nhớ rõ còn anh Jaejoong mà anh đã từng nói với em. Chúng ta kêu anh ấy, giáo huấn người khác là sở trường của anh Jaejoong của anh đấy. Em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để cho Changmin bắt nạt em như vậy đâu.” Vật nhỏ ném cái khăn trong tay xuống, căm giận, phút chốc trong lòng liền được kích hoạt tinh thần trượng nghĩa muốn bênh vực cho kẻ yếu Kim Kibum. Viện trưởng Park ngồi bên cạnh chỉ có thể âm thầm cảm thán: Bác sĩ Shim… Bổn viện trường lần này không giúp được nhóc rồi, tự mình tạo nghiệt thì tự đi trả đi. Xem ra vị hôn thê của em cũng chẳng phải cọng rơm lương thiện gì. Hơn nữa thêm tiểu yêu tinh nhà anh cùng yêu nghiệt nhà Jung Yunho… Haiz, nhóc con, nghĩ đến tình anh em, anh với anh Yunho sẽ sắp xếp tốt hậu sự cho em. Bây giờ tạm thời không trừ lương nữa.

Buổi tối tại quán bar Ninty Nine, nam nữ trẻ tuổi điên cuồng nhảy ở sàn nhảy.

“Anh, chúng ta làm thế được không? Chồng anh với chồng em có mắng chúng ta không?” Su Su nắm góc áo của Kim Jaejoong, hai người ngồi trong góc chờ xem kịch vui.

“Su à, sao em vẫn nhát gan như vậy? Em đừng quên, giờ em lớn rồi, em đã là mẹ của sấp nhỏ, em như vậy chẳng có khí phách chút nào.” Kim Jaejoong uống một ngụm bia, vuốt ve tay của Vật nhỏ.

“A… Em không nói nữa là được chứ gì, nhưng mà… Yuchun mà nổi giận thì đáng sợ lắm. Em… em không dám chọc giận anh ấy đâu.” Giọng nói của cậu càng lúc càng nhỏ. Chỉ nói thôi cậu cũng đã thấy sợ rồi. Kim Jaejoong nhíu mày, có chút hứng thú nhìn cậu “Sao? Đáng sợ thế nào? Lột sạch rồi ném lên giường, sau đó chạm vào mông em?”

“Hả? Sao anh biết…” Vật nhỏ giật mình ngẩng đầu, trợn tròn đôi mắt nòng nọc, thật sự bội phục năng lực nhìn thấu của anh Jaejoong.

Kim Jaejoong liếc mắt, cái gì mà năng lực nhìn thấu chứ! Chẳng qua là y đã quá quen thuộc, bởi mỗi lần y làm sai, Jung Yunho cũng có mỗi chiêu này. Ai nói quạ trên thế giới thường màu đen? Thật ra còn có một thứ đen hơn nhiều, y thừa biết Park Yuchun cũng chẳng phải lương thiện gì.

“Được rồi. Bảo bối! Đừng tự làm mình rối nữa. Em không nghĩ cho Bum Bum à? Nó đáng thương thế. Mặc dù Changmin là em chồng của anh, nhưng anh cũng không thể nuông chiều nó thành hư được, không giúp Bum Bum nhổ cục khí tức này, hai chúng ta còn mặt mũi nào làm anh nó, Bum Bum sẽ khinh thường chúng ta đấy.”

Từ hôm Vật nhỏ dẫn Kibum đến gặp Kim Jaejoong một lần, kể toàn bộ sự tình giữa cậu và Changmin, đương nhiên không cần nói cũng biết, bác sĩ Kim của chúng ta vốn thích lo chuyện bao đồng, sao lại không ra tay trượng nghĩa. Với lại gần đây thằng nhóc Ji Hyun cùng bé Inhwan nhà Junsu đang “yêu nhau nồng thắm”, rất ít khi gây phiền phức cho y, nên y đang rất rảnh, không tìm chút chuyện thú vị, sao mà sống qua ngày được.

Vật nhỏ nhớ tới, trong lòng tràn đầy căm phẫn đã lỡ nói chuyện của Kibum với anh Jaejoong, bây giờ có muốn rút lui cũng không được. Kim Junsu bĩu môi nói “Em biết rồi. Anh, sao Changmin còn chưa tới? Anh có tính gọi qua giục khéo nó không?”

“Không cần, lát nó sẽ tới. Với đầu óc đẳng cấp như Changmin, gọi tới nó sẽ nghi chúng ta có động cơ. Chờ một chút. Su, em phải bình tĩnh, đừng có trưng cái bộ dạng chưa từng trải đời như thế.” Bọn họ đã hẹn Shim Changmin trước, bác sĩ Shim nói được nghỉ sẽ chạy qua ngay, xem thời gian thì cũng gần tới rồi.

Hai người vừa nói chuyện với nhau xong thì thấy Changmin mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc, màu xám nhạt, bên ngoài khoác chiếc áo gió màu vàng nhạt nhãn hiệu Gucci số lượng có hạn, trên cổ tay là chiếc đồng hồ kinh điển Vacheron Constantin, khiến cậu trông thật sang trọng. Bởi vì thân hình cao to, nên dù có lẫn trong đám đông cũng có thể nổi bật hẳn lên.

Đi đến trước mặt Kim Jaejoong và Kim Junsu, Changmin nói “Anh Jaejoong, anh Junsu, hai người không ăn gì à? Em chết đói rồi đây này.”

Kim Junsu suy nghĩ. Được lắm, sự thật nói rõ cho chúng ta, nhất định không thể trông mặt mà bắt hình dong được, bộ dạng đẹp trai mà mở miệng ra thì toàn là ăn với ăn. Thật không hiểu Bum Bum tốt như vậy sao lại thích Changmin nhỉ? Bề ngoài cũng là con người, mà dạ dày lại không đáy, ruột sắt thép, ăn nhiều cũng không thấy không tiêu hóa được.

“A, Changmin, sao đến muộn thế? Muốn ăn gì thì em cứ kêu đi. Hôm nay anh mời.” Kim Jaejoong bình tĩnh nói. Changmin nghe vậy liền vui sướng cười ngây ngốc, mà không biết tương lai thảm hại đang chờ mình ở phía trước.

Shim ăn hàng không biết chút gì, gọi một bàn mỹ thực, sau đó cắm đầu vô ăn, Kim Jaejoong và Kim Junsu làm bộ nói chuyện nhà.

“Anh, vừa rồi em nghe anh giám đốc nói, hôm nay có một MB tới, lát sẽ biểu diễn. Anh~ MB là gì vậy?” Kim Junsu cầm một miếng dưa hấu ăn, ngọt quá.

“Ai, Su Su, em có chắc mình đã trưởng thành rồi không? MB mà cũng không biết. MB chính là trai bán thân xác đó. Chỉ cần đối phương có tiền, thì có thể ngủ với bất kỳ ai, thật thảm.” Kim Jaejoong liếc Kim Junsu một cái, sau đó oang oang nói thế nào là MB.

“Hả? Vậy không phải rất tội nghiệp sao? Sao phải bán mình hả anh?” Biểu cảm của Kim Junsu thật phù hợp, nhưng thực chất là cậu đã tập thoại cả buổi chiều mới được như thế này.

“Ừ, có rất nhiều nguyên nhân, đa phần là do gia đình quá nghèo, ba mẹ thiếu nợ, hay có người bị bệnh nặng, hay muốn đi học nhưng không có tiền, cũng có thể… Nhưng mà, Su Su à, anh cho em biết, có một loại thảm nhất, là một chàng trai bị người yêu ruồng bỏ, nghĩ quẩn mà sa đọa vào chốn này. Haiz, tâm bị tổn thương nên nhìn thế gian này cái gì cũng xấu xa, lúc đó em chỉ có hai chọn lựa, một là xuất gia, hai là lên sàn diễn.” Kim Jaejoong liên tục lắc đầu, kèm theo tiếng thở dài.

Hai người trộm liếc qua Shim Changmin một cái. Trời ạ, có đang nghe không? Hay là chỉ biết ăn thôi. Hai người trao đổi mắt với nhau rồi quyết định đi bước tiếp theo.

“Changmin à~” Su Su đặt mông ngồi xuống bên cạnh Changmin, kéo tay áo cậu “Em nói xem, bị người yêu vứt bỏ rồi đi bán mình có đáng thương không?”

Shim ăn hàng cũng không thèm nâng mắt lên “Không đáng thương, đắm mình trong trụy lạc, đáng thương chỗ nào chứ? Chỉ cần tìm người yêu mới là được, bán mình có đáng không.”

Kim Jaejoong và Kim Junsu cùng hò hét trong lòng: Shim Changmin! Sao em không còn chút nhân tính nào vậy! Đồ cầm thú.

“Changmin à, nhất định là tại em chưa yêu nên mới có thể nói vậy. Yêu một người sâu đậm rồi em sẽ không tùy tiện nói đổi như đổi áo được đâu. Cho dù thân xác không ngừng đổi người, nhưng linh hồn chỉ tiếp nhận có một người thôi.” Bây giờ Kim Jaejoong cảm thấy bác sĩ Shim chính là tảng đá, không tình cảm, không diễn cảm.

“Hừ, ai nói em không yêu ai. Em có người yêu trong lòng rồi, nên mới không chịu vụ ép hôn của ông già nhà em. Còn nói em không biết yêu, hừ, không ai si tình hơn em đâu.” Shim Changmin ngẩng đầu, không phục nói.

Cái gì? Sao lại có tin chấn động thế này? Cục đá Shim Changmin mà có người yêu sâu đậm? Là mẫu người nào chứ? Hai anh em nhà họ Kim há to miệng, nhất thời không lấy lại tinh thần.

Lúc này trong quán bar, âm nhạc rồ dại đột nhiên dừng, tạo cảm giác huyền bí, thật đúng là tạo nên thú vị mới. Ngọn đèn ở sân khấu tối xuống, mọi người đều biết sắp có kịch hay, nên liền tiến tới trước mặt sân khấu gào thét. Đột nhiên, có một người từ không trung trượt theo cột thép xuống, ánh sáng màu hồng nhạt tối mờ chiếu lên cơ thể của người này. Người này đưa lưng về sân khấu, chậm rãi ngoái đầu lại nhìn, nháy mắt đầy khêu gợi với những người ở dưới, lập tức làm cho những người dưới sân khấu kích động hô to lên.

Bây giờ nói gì cũng đã muộn, vốn định kích Shim ăn hàng, nhưng giờ trong lòng người ta đã có người khác rồi. Hai anh em nhà họ Kim bất đắc dĩ nhìn nhau. Làm sao giờ? Không lẽ Bum Bum thật sự phải bán? Sau đó lại nhanh chóng quay đầu đi, ý tứ, em đừng nhìn anh, anh không biết, anh cũng đừng nhìn em, em không biết gì hết.

Trên sân khấu, người nọ mặc chiếc áo sơ mi màu trắng hơi trong suốt, dưới ngọn đèn màu hồng nhạt lại càng nổi bật, có thể nhìn thấy rõ hai hạt đậu đỏ thẫm trên tấm ngực trắng nõn, hai bên sườn chiếc quần da đen thay vì may đường chỉ, lại dùng dây đan lại, kéo từ thắt lưng tới mắt cá chân.

Khuôn mặt không có son phấn, cũng không có nhiều biểu cảm, nhưng bất kỳ động tác nhỏ nào cũng làm cho dưới sân khấu cuồn cuộn lên. Đã có một số người buông lời dung tục “Cởi, cởi đi.”

“Cởi đi, anh đây sẽ đưa em đi.”

“Cho tụi anh kiểm hàng đã, thẹn thùng cái gì, đã bán rồi thì còn sợ cởi ra sao?”

Người trên sân khấu nghe những lời này, cũng không keo kiệt nụ cười, sau đó một tay nắm cái cột, một tay hào phóng cởi ba cúc áo trên cùng, kéo xả ra hai bên, bả vai trắng nõn cứ thế lồ lộ ra, đúng là đầy quyến rũ.

Kim Jaejoong cùng Kim Junsu thật không ngờ Kim Kibum sẽ đùa quá trớn như vậy, nói thật trong lòng hai người đều có chút sợ hãi, mặc dù quán bar này là của người nhà mình mở, nhưng Jung Yunho không có ở đây, lỡ có chuyện gì… Lúc hai người đang giậm chân không biết làm gì, thì bác sĩ Shim bên cạnh đã phẫn hận vung cái muỗng trong tay mình, xách áo khoác của mình lên, xô đám đông ra, đi lên sân khấu.

Mở áo khoác ra, bao cái tên lẳng lơ ngày nhớ đêm mong này lại, không quan tâm người dưới sân khấu mắng nhiếc, mà khiêng tên này lên vai, chạy ra khỏi quán bar.

Kim Jaejoong cùng Kim Junsu mở to hai mắt, há to miệng “Anh… vừa rồi… là Changmin phải không?”

“A… hình như…”

“Anh, thế này có tính là chúng ta đã thành công không?”

“Chắc là được tính.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.