Thời Đại Cấm

Chương 96: Chương 96: Màn kịch bắt đầu




“Chân Vũ bảng? Đây là cái gì vậy?” Càn Minh Nguyệt tò mò.

“Một thứ cực kỳ cần thiết cho kế hoạch của ta.” Lưu Chính Minh đáp.

“Kế hoạch của ngươi?” Càn Minh Nguyệt có chút mộng bức, mới đến có ba tuần là gia hoả này lại có một cái kế hoạch mới rồi? Bộ tên này rảnh đời tới mức cả ngày chỉ ngồi nghĩ kế hoạch à?

Lưu Chính Minh nếu là nghe được những lời này thì cũng chỉ có thể cười khổ cùng khóc không ra nước mắt. Hắn từ khi xuyên qua từ Trái Đất đến nay đâu phải là muốn như này đâu, bất quá do dòng đời xô đẩy, hắn không muốn cũng không được a.

Mục tiêu chân chính của hắn là chưởng khống chính mình vận mệnh, thành ra là nhiều lúc hắn luôn cần để ý đến nhiều thứ, đồng thời nắm bắt chính mình cơ hội, dù sao tu luyện cũng không phải cứ tiềm tu là có thể trưởng thành. Thành ra là nhiệm vụ của hệ thống ban thưởng chính là vô cùng cần thiết.

Bất quá,...

Tốt a, hắn đúng là cũng có chút xíu hứng thú với việc kế hoạch thật, vì căn bản hắn là một người vô cùng cẩn thận, tuy rằng nhiều chuyện cứ mãng là xong nhưng đề phòng thì có vẫn hơn không, hơn nữa nhiều việc sẽ có thu lợi lớn hơn nếu có kế hoạch trước nhiều.

Hơn thế nữa, mấy cái nhiệm vụ tuy rằng không có trừng phạt trực tiếp nhưng có thật sự là không có hệ luỵ sao? Hồi tưởng lại một chút nếu không phải là do hắn quyết tâm đi lấy cái chân đỉnh kia thì Đấu Thiên đại lục huỷ diệt cơ hồ là khó tránh, hắn cũng sẽ khó thoát, thành ra đối với cái nhiệm vụ lần này Lưu Chính Minh cũng khá coi trọng, không có lơ là nổi.

“Đúng!” Lưu Chính Minh đáp:”Trong vòng năm năm, ta sẽ phải thống lĩnh khắp cả Sàng Hải Châu này!”

“Năm năm?” Càn Minh Nguyệt giật mình: “Việc thống lĩnh thì ta cũng còn hiểu được, dù sao đây cho dù là thế giới khác vẫn là cường giả định đoạt, đã muốn bước lên đến đỉnh cao thì cần phải cạnh tranh, bất quá vì sao lại có thời gian hạn định?”

“Đừng hỏi ta vấn đề này, đến giờ ta cũng chưa có rõ lắm, bất quá cứ chuẩn bị là vừa.” Lưu Chính Minh khoát tay, trong lòng nghĩ thầm: “Thực sự nếu là vô hạn định thời gian thì có vẻ nhiệm vụ khá là dễ rồi, dù sao lấy tư chất của ta cùng nàng chẳng lẽ lại không đột phá được Quy Nhất cảnh sao, cũng là tương đương với Đấu Tôn, đến lúc đó cả Sàng Hải châu còn không phải do chúng ta định đoạt? Gần như có thể xác định trong năm năm sẽ có kịch biến nào đó, tốt nhất vẫn cứ chuẩn bị trước là được.”

“Thế chủ nhân, kế hoạch hoàn chỉnh của ngươi là gì?” Càn Minh Nguyệt hỏi.

Nghe thế, Lưu Chính Minh cũng không trả lời ngay, mà chỉ trầm ngâm một chút rồi đưa ra câu hỏi:

“Theo ngươi hiểu thì thống lĩnh có nghĩa là gì?”

“Là đứng đầu lấy cả Sàng Hải Châu đúng nghĩa, không phải trên danh nghĩa.”

“Và theo như ngươi biết thì Sàng Hải Châu đang có các thế lực lớn nhất bao gồm gì?” Lưu Chính Minh lại hỏi tiếp,

“Tam quốc!” Càn Minh Nguyệt đáp.

“Thế nếu như trong vòng năm năm ta tu luyện tới Quy Nhất cảnh rồi trực tiếp dùng vũ lực bắt trùm hết thì có phải là thống lĩnh không?”

“Không hề, đấy chính là thống trị mà không phải thống lĩnh, bởi vì thống lĩnh chính là phải có khả năng lĩnh đội, lãnh đạo lấy toàn bộ cả thế lực. Theo như cách của chủ nhân làm thì chắc chắn sẽ có kẻ rắp tâm phản nghịch, thành ra sẽ không phải là thống lĩnh chân chính. Dù sao thời gian không đủ.”

“Đúng, vậy thì ta sẽ phải làm gì?”

“Thành lập một thế lực của riêng mình!”

“Bằng cách nào?”

Đến câu hỏi này thì Càn Minh Nguyệt mới bắt đầu ngập ngừng, mãi vẫn chưa có nghĩ ra nổi điều gì. Lưu Chính Minh cũng không có gấp rút, vẫn nhàn nhã đứng ở một bên, trong tay tự lấy ra chính mình linh trà, nói:

“Uống chén trà giải nhiệt cho nó thông suốt.”

Càn Minh Nguyệt đón lấy chén trà, ực một phát uống hết cả chén, chép chép miệng:

“Trà có vẻ hơi nhạt nhỉ?”

Một bên, Lưu Chính Minh khoé miệng hơi giật, hắn cũng tự mình nhấp một miếng trà, hương trà như thấm vào tận trong tim phổi.

Vài cái thời thần về sau, cuối cùng Càn Minh Nguyệt đã nghĩ ra được đáp án:

“Chúng ta có thể chiêu mộ thế lực a, lấy tốc độ tu luyện của ta với chủ nhân thì khống chế một thế lực cỡ lớn cũng là dư xài.”

Lưu Chính Minh nghe vậy, lắc lắc đầu:

“Ngươi nghĩ đến ngược lại là tốt, cách này quả là có thể thực hiện được, nhưng yêu cầu thời gian khá là lâu. Ngươi phải hiểu được rằng tam đại triều đình hiện tại không hề mong muốn có cái thế lực thứ tư sẽ ngoi đầu lên để đứng ngang cùng bọn họ, có thể thực hiện trong bóng tối chèn ép, hoặc cũng có thể ngoài sáng lấy lôi đình thủ đoạn tiêu diệt.”

“Vậy thì phải làm thế nào chủ nhân?” Càn Minh Nguyệt thấy rằng cái gì cũng không được, cũng không có sinh khí, nàng biết rằng bây giờ hắn nhưng là đang tự mình bồi dưỡng nàng.

“Làm thế nào? Ngươi có để ý không, trong bố cục hiện tại bây giờ, các thế lực duy nhất mà được phép tồn tại công khai mà không sợ bị tiêu diệt đó là gì?”

“Các đại gia tộc cùng với các thế lực liên quan đến mặt kinh tế! Đây mới kì thực là mục tiêu mà chúng ta đang cần phải nhắm tới. Hơn thế, không biết ngươi nhìn như thế nào, chứ ta thấy về mặt y dược hiện tại của Sàng Hải châu thật sự là quá yếu rồi.”

“Đây chính là một cái cơ hội! Nếu chúng ta không thể sở hữu một thế lực lớn, ít nhất chúng ta cũng có thể sở hữu từng cái sản nghiệp lớn, rồi dần dà khống chế lấy thị trường, tất nhiên là cũng không thể quá mức công khai, và điều này đối vũ lực yêu cầu cũng không phải là nhỏ, dù sao đây là thế giới mạnh được yếu thua, cường giả làm đầu.”

“Nhưng cũng mà khó có thể nói được khi biết người không biết lòng, dù sao nhân tâm khó dò, cũng khó kiểm soát được quy mô, đó chính là lý do chúng ta có cái này!” Nói đến đây Lưu Chính Minh giơ lên tờ giấy:

“Đây được gọi là Chân Vũ bảng, trên căn bản là nó có thể giúp ta điều tra ra được số lượng người thuộc về dưới thế lực của ta, đồng thời cũng đại khái dò xét được mức độ trung tâm của người đấy.”

“Thần kỳ như vậy?” Càn Minh Nguyệt ngạc nhiên, bảo vật như vậy lần dầu tiên nàng mới nghe tới.

“Tất nhiên, hệ thống xuất phẩm, tinh yếu xác nhận, cũng còn may là giá cả đang được khuyến mãi, không biết hôm nay vận khí của ta tề thiên hay sao mà được giảm tận 99,99%, thế nhưng cũng tốn của ta tận 100 HTĐ, đủ để thấy độ quý hiếm. Bất quá có lẽ khả năng ta tự nhiên thành âu hoàng tỉ lệ giá trị vẫn là không có quá lớn, có lẽ là tiểu Tiện Tiện trước khi đi có lưu lại một chút hậu thủ, dù sao làm hệ thống linh, tuy nói đối với giá cả là không thể thay đổi được, nhưng điều chỉnh một chút tay chân khuyến mãi thì vẫn làm được chứ?” Lưu Chính Minh trong lòng nghĩ thầm, mặt ngoài nhưng vẫn nói tiếp:

“Thế nên rằng là ta cũng có phương hướng đại cương phát triển rồi, trước đó thì ngươi cứ nhỏ máu vào đây đi.”

Càn Minh Nguyệt một bên nhỏ máu xuống, một bên dò hỏi:

“Thế chủ nhân, cái này còn có hiệu dụng gì nữa sao? Ta không tin rằng người là không có hậu thủ đâu.”

Lưu Chính Minh nghe thế bèn cười:

“Tất nhiên là còn, cái Chân Vũ Bảng này giá trị xa xa không chỉ như thế.”

Xác thực mà nói, Chân Vũ bảng quả nhiên là còn có một số công năng ẩn, bất quá hiện tại hắn nhưng là cũng không quá khai thác được, vẫn là chờ sau này đi.

Xử lý xong xuôi sự việc, Lưu Chính Minh sau đó nói tiếp cho nàng thêm một phần nữa của bố cục, rồi bảo nàng nhanh chóng đi chuẩn bị. Nhìn lấy bóng lưng Càn Minh Nguyệt đã đi xa, hắn xoay người lại, khuôn mặt biến đổi lại thành Vũ Thuần.

“Theo tin tức từ phân thân truyền đến, cử động của tam quốc thật sự là có vấn đề nhỉ, hoặc cũng có một lý do khác nữa. Xem ra sự tình càng lúc càng so ta nghĩ muốn sâu a.”

Bỏ lại sau lưng cùng câu nói tự tư, thân ảnh của Lưu Chính Minh đã nhanh chóng biến mất.

———————————————

Long Hành trấn, ba canh giờ sau

———————————————

“Được rồi, đa tạ các vị đã giúp đỡ vận chuyển hàng hoá, rất may mắn là chúng ta cũng không có vấn đề gì, để ăn mừng, ta sẽ đi khao mọi người một bữa tại tửu lâu vậy.” Thanh âm dõng dạc của chủ xe vang.

“Nói được thì phải làm được nha chủ xe.” Một tên Tông Sư hầu kỳ lên tiếng.

“Quân tử nhất ngôn!”

“Được, huynh đệ, đi uống nào!” Một tên Tông Sư khác lên tiếng, sau đó đều cùng khoác vai nhau mà đi.

“Chờ chút, hình như ta không có thấy Vũ Thuần đâu cả.”

“Mặc kệ tên đấy đi, hắn hình như cũng không thích uống rượu cho lắm, chắc là đang đi lĩnh thưởng mà.”

“Đúng là cuồng tu luyện, thôi cũng không để ý hắn nữa, đêm nay có gia hoả nào muốn đi Thuỷ Nguyệt lâu không?”

“Tính ta một phần. Này, lão bà ngươi có biết không đấy?”

Cách đấy xa xa, tại Thông Tin đường của trấn, đây là nơi sở hữu tất cả các sự vụ, ghi chép lại thông tin của tất cả mọi việc xảy ra trong trấn, gần như loại tài liệu nào cũng có.

Lúc này, đứng bên cạnh tận mười lăm tên bảo vệ đều đang ngã vật xuống đất, miệng sùi bọt mép, một cái lam y nhân đang đừng đấy, ánh mắt nhìn về một số tài liệu nhìn trông rât cũ kỹ, tới mức mép viền giấy cũng đã xuất hiện nét ố vàng.

Sau một thời gian, một thanh âm vang lên, toàn bộ tài liệu cũng đã được để lại chỗ cũ, toàn bộ bảo vệ cũng được chắc chắn rằng sẽ không có chút ký ức nào về vấn đề này, dù sao quá trình bất quá cũng là gần một nén hương, cũng sẽ không ai cảm thấy lạ, thân ảnh đấy mới rời đi, bỏ lại sau lưng một câu nói:

“Thật có ý tứ a, vở kịch bắt đầu rồi.”

Tặng đậu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.