Thoái Vị Hoàng Đế

Chương 10: Chương 10




Thuỷ Vô Ngân cước bộ chậm rai theo phía sau Thuỷ Vô Tình tiến vào lãnh cung, nhíu mày nhìn một mảnh rừng trúc vây quanh chặn lại ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, lạnh lẽo và vắng lặng đã nhiều năm không thấy mặt trời, thật sự là có chút quỷ dị âm lãnh.

Bỗng nhiên, trên hành lang thổi qua một trận gió lạnh, y phục thiếu niên đế vương bay lên, mái tóc dài tung bay hơi che đi khuôn mặt tươi cười của hắn, mà Thủy Vô Ngân thì rất thong dong theo cước bộ hắn bước vào phía trong lãnh cung, không chút chần chờ.

Đợi hai người sau khi tìm được một nữ cung dẫn đường, bọn họ thong thả đi qua một cái hành lang dài thật dài, muốn tới gian phòng phía cuối kia thăm Hách Liên Dung bị biếm lãnh cung, chỉ là bọn hắn đi được một hồi lâu, nhưng vẫn không nhìn thấy một bóng người, khiến bọn hắn hoài nghi dường như hành lang gấp khúc này giống như không có điểm cuối.

Cuối cùng, ở dưới ánh sáng mỏng manh kia, hai nữ quan theo chỉ thị đẩy cửa ra, ở trong một căn phòng rộng rãi nhìn thấy Hách Liên Dung đờ đẫn ngồi ở mép giường, ánh nến bên cạnh chiếu vào khuôn mặt nàng thật sự rất nhu hoa, rất bình thản, hoa phục trước đây trên người nàng hoàn toàn không thấy nữa, thay vào đó là một bộ y phục màu lục nhạt, khuôn mặt không trang điểm, tóc cột đơn giản, hết sức mộc mạc.

Thiên Tử đứng ở trước mắt Hách Liên Dung, chăm chú nhìn nàng nghiêm túc, nhẹ nhàng gọi:

“ Hách Liên Dung?”

Không có phản ứng.

Xoay đầy Thủy Vô Tình cùng Thủy Vô Ngân liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc.

Lần này, Thủy Vô Tình dứt khoát đổi phương thức hỏi: “Thái hậu…… Là ngươi giết.” đây là một câu khẳng định.

Vừa nghe, Hách Liên Dung do dự mở to mắt quay đầu trừng trụ Thuỷ Vô Tình phía trước đang cùng nàng nói chuyện, từ tốn một chữ lại một chữ mở miệng: “ Ta, không, phải, hung, thủ……” nói xong, nàng đem ánh mắt dời tới Thuỷ Vô Ngân một bên không nói gì, đột nhiên đứng thẳng người, “ Là ngươi! Người là ngươi hại chết! Là người kia ngươi mang về hại chết! Ha ha ha ha –” thấy Thủy Vô Ngân bình tĩnh đứng im xem xét mình, nàng giống như người điên nhịn không được cười to, “ Không có…… Cái gì cũng không có nữa …… Ta thật sự không phải cố ý …… Ha ha ha ha……” điên cuồng cười đến thân hình nghiêng ngả.

Thủy Vô Tình mím môi, “ Vậy…… chuyện lệnh bài ngươi nói như thế nào?”

Hách Liên Dung đột nhiên giật mình, tứ chi cứng ngắc ngừng cười, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt trừng trụ Thủy Vô Tình có chút sợ hãi.

“ Lệnh bài……? Đó là cái gì?”

Thủy Vô Tình nhẫn nại giải thích, “ Lệnh bài có thể sai người của ta đi ám sát Thủy Vô Ngân, hoàng thúc của ngươi.”

Gật đầu giống như cái hiểu cái không, Hách Liên Dung nở nụ cười, nàng cúi đầu tự trong lòng lấy ra một vật đưa cho Thủy Vô Tình.

“ Là cái này đi?”

Thấy Hách Liên Dung đưa tới tấm lệnh bài kia trên tay, Thủy Vô Tình hơi phiết môi, quay lại thấy Thủy Vô Ngân kinh ngạc nhìn, tiếp tục hỏi:

“ Người kia bảo ngươi trộm này làm cái gì?”

“ Ha ha…… Ta không biết…… Ha ha ha……” Hách Liên Dung cười đến hoa chân múa tay.

“ Ngươi…… Là quân cờ Thái hậu đặt bên cạnh ta đi?”

Ánh mắt Thủy Vô Tình có chút nguy hiểm, chăm chú nhìn tấm lệnh bài Cửu long trên tay lẩm nhẩm nói, không ngờ tới, Hách Liên Dung một bên nhưng lại cười đến mức ngây thơ thẳng thắn gật đầu.

“ Đúng vậy! Đúng vậy…… Ha ha ha ha……”

Mẫu hậu chỉ thị Hách Liên Dung trộm lệnh bài của hoàng huynh xong hạ lệnh phái người vương huynh đi ám sát ta, khiến giữa ta với vương huynh có thể do đó hiểu lầm, thuận lợi sinh ra hiềm khích, xong khiến ta hết hi vọng cùng vương huynh đối lập, giúp mẫu hậu hoàn thành giấc mộng phù trợ ta nhất thống…… đây hết thảy……

Thủy Vô Ngân khó có thể tiếp nhận chuyện này chạy tới cột trụ bên cạnh, đem đầu chon vào hai cánh tay, rất lâu không nói.

***

Đêm khuya, Thiên Lao u ám vừa lạnh lẽo vừa yên tĩnh, yên tĩnh đến ngay cả cây châm rơi trên mặt đất cũng nghe thấy tiếng.

Sau khi cùng Thủy Vô Tình vào lãnh cung thăm Hách Liên Dung trở về, Thủy Vô Ngân đem chính mình nhốt ở địa thanh cung hơn nữa ngày, không ngừng trầm mặc, ngửi thấy một mạt hương khí nhạt nhạt mấy ngày trước Ngọc Hi lưu lại, thất thần, sau đó ôm lấy cái gối Ngọc Hi ngủ qua hơi hơi nhăn mặt, thống khổ nhắm mắt.

Kỳ thật ngộ sát mẫu hậu cũng không phải là chủ ý của Ngọc Hi, ta căn bản không thể đem lỗi sai hoàn toàn trách đến trên người Ngọc Hi, chỉ vì trong chớp mắt kia lúc mẫu hậu bị đâm ta nhìn thấy ánh mắt Ngọc Hi ảm đạm không sáng, bộ dạng kinh sợ kia, còn ngưng lại trong đáy mắt ta…… Ta không phải muốn bao che cho Ngọc Hi, chỉ là hoàng huynh nói qua, cho dù Ngọc Hi không phải hung phạm, hắn ngộ sát Thái hậu tôn quý của Hỏa nô nô quốc vụ án vẫn là phải đem ra xét hỏi, ngộ sát cũng không thể xem như một cái cớ, huống chi, vì thể diện của Hỏa nô nô quốc, Ngọc Hi chắc chắn bị xử cực hình…… Không được! Ngọc Hi không thể chết được! Hắn là người quan trọng nhất của ta, Ngọc Hi là thuộc về ta, ai cũng không thể cướp!

Đột nhiên, Thủy Vô Ngân bừng tỉnh đại ngộ dứt bỏ cái gối trong lòng, “ Phó tướng!” hướng ra ngoài kêu to một tiếng, Thủy Vô Ngân lạnh trừng mắt.

Thuỷ Vô Ngân đi đến bên ngoài cửa địa lao, vuốt vuốt mồ hôi, nhìn hắn vừa rồi mới đánh ngất vài tên vệ thị nhất nhất nằm trên mặt đất lạnh như băng, bất tỉnh nhân sự; Lau mặt, Thủy Vô Ngân quay đầu thoáng nhìn liền thấy phó tướng đang nao núng lại cẩn thận nắm một con ngựa hướng hắn đi tới, bộ dáng cảnh giác.

“ Ngươi ở chỗ này chờ ta, đợi lát nữa nếu thấy người đi ra, liền đem ngựa giao cho hắn, nghe thấy không?”

“ Đã biết, Vương gia!” phó tướng run giọng lẩm bẩm nói. “ Chuyện này nếu như bị vương thượng biết, nhưng là tội lớn a!”

Thuỷ Vô Ngân xoay người muốn đi, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn phó tướng đang run run.

“ Ngươi sai người người mở cửa thành?”

Phó tướng bị doạ sợ xanh mặt, mắt trợn tròn, sau một lúc lâu nói không ra tiếng, “ …… Thần…… Ác! Đương nhiên……”

Thủy Vô Ngân kỳ quái lãnh đạm liếc phó tướng một cái, xoay người tiến vào bên trong, bước qua một cái lại một cái cửa sắt, nghe được vài tên phạm nhân vô danh thê lương kêu rên, toàn bộ tâm tình lâm vào sợ hãi.

Không biết Ngọc Hi ở chỗ này thế nào?

Ánh mắt đảo qua từng cái nhà giam, cuối cùng, Thủy Vô Ngân liền vừa chậm bước chạy vừa kêu tên Ngọc Hi.

“ Ngọc Hi –? Ngọc Hi –?”

Thuỷ Vô Ngân nhịp nhàng bước chân hướng về phía trước, đứng ở trước một cái phòng giam, sau đó, hắn nhìn thấy Ngọc Hi đứng ở trước mắt hắn, trố mắt đứng nhìn hắn, vẫn như cũ như vậy xinh đẹp.

Thủy Vô Ngân cùng Ngọc Hi đối diện thật lâu sau, mới miễn cưỡng di dời ánh mắt, bàn tay đưa vào trong ngực lấy một cái chìa khóa thay Ngọc Hi mở cửa nhà lao, tiếp theo, Thủy Vô Ngân đẩy của thuận lợi tiến vào trong.

“…… Ngươi…… Ta……”

Nhuận nhuận môi, Thủy Vô Ngân trong nháy mắt sau khi tiến vào nhà giam nói không ra lời, bộ dạng tức cười kia nhất thời khiến Ngọc Hi do chấn kinh mà đứng sừng sững trước mặt hắn phiết môi nở nụ cười, mà nhìn hắn miệng cười xán lạn như hoa, Thủy Vô Ngân trong nháy mắt trở nên ngây dại.

Không nghĩ tới…… Không nghĩ tới hắn thật sự đến đây! Người này……

Ngọc Hi che mặt lại, không để Thủy Vô Ngân nhìn thấy đáy mắt hắn tràn đầy tia hy vọng và yêu thương, thu lại nụ cười, Ngọc Hi buông ống tay áo, nhìn Thủy Vô Ngân đi đến trước mặt nhẹ nhàn ôm lấy hắn; Thuỷ Vô Ngân không biết nên nói cái gì mới tốt, nhịn không được khụ một cái, ngược lại cúi đầu cởi bỏ hàn thiết trên chân Ngọc Hi rồi đứng lên.

“ Ngọc Hi…… Ta…… Ta biết ngươi không phải là cố ý giết mẫu hậu …… Cho nên……” mâu quang vừa chuyển, “ Ngươi đi đi!”

Không nỡ mà nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc dài nhạt nhạt mùi hương của Ngọc Hi, Thủy Vô Ngân kiềm chế suy nghĩ lưu lại hắn, so với tính mạng của Ngọc Hi, hắn một mình có vẻ không quá quan trọng.

Ánh mắt lãnh đạm như trước, đáy mắt Ngọc Hi một mạt rung động bởi vì Thủy Vô Ngân mà tan rã, ánh mắt không còn băng hàn nữa mà nhu hoà như gió xuân, khép mắt thở dài, Ngọc Hi lần đầu tiên xoay tay ôm lưng Thủy Vô Ngân, cảm giác đối phương có chút hơi kinh ngạc.

“ Uy, ngươi cái tên này thực ngốc, ngươi nếu thả ta đi, ngươi sẽ bị đối xử như thế nào, ngươi không để ý sao? Ngươi đây là tự ý thả phạm nhân……”

Đem Ngọc Hi ôm càng chặt, Thủy Vô Ngân hơi nhắm mắt, cảm thụ trong lòng bởi vì Ngọc Hi lần đầu tiên hưởng ứng hòa bình mà sinh ra ấm áp vui sướng.

“ Tóm lại, ta không thể để ngươi chết!” đẩy Ngọc Hi ra, khuôn mặt đầy cảm xúc phức tạp cùng thân thể ấm áp, Thủy Vô Ngân nhẹ giọng…… “ Ngươi hiện tại đi mau! Bên ngoài đã chuẩn bị ngựa, cửa thành ta cũng sai người mở ra, đi mau!”

Ngọc Hi trầm mặc khiến cho Thủy Vô Ngân lâm vào lo âu, “ Ngươi cũng biết, nếu ta trở lại Phong quốc, ta sẽ là Hoàng thượng Phong quốc, là quân chủ đối địch Hỏa nô nô quốc, về sau tất phải sẽ mang đến uy hiếp cho các ngươi, như vậy ngươi vẫn nguyện ý?” giương mắt, Ngọc Hi lạnh nhạt nhìn Thủy Vô Ngân.

“ Chung quy so với để ngươi hiện tại chết ở đây tốt hơn!” Thủy Vô Ngân thống khổ trầm giọng nói.

Ngọc Hi bỏ đi sự lạnh nhạt nghiêm túc, nhẹ nhàng nhìn Thủy Vô Ngân bộ dáng nhịn đau, trong lòng vì câu nói của hắn mà lan ra một cỗ ấm áp.

Ta rốt cục hiểu được bản thân sớm đã hy vọng hắn sẽ đến, nhưng không dám thừa nhận, bởi vì ta sợ những lời hắn nói với ta chẳng qua là lừa gạt cùng nói dối, ha ha a……

Ngọc Hi sờ trán nở nụ cười, trong thoáng chốc ngừng cười nói: “ Chia ly rồi, lần này đi không quay về, ta không quên những chuyện ngươi làm đối với ta, chắc chắn trong tương lai ta sẽ trả gấp bội, Thủy Vô Ngân!” buông tay, Ngọc Hi tao nhã xoay người, thong thả đi ra cửa.

Thủy Vô Ngân nhíu chặt mi, không trả lời ánh mắt mất mát nhìn Ngọc Hi.

Đây là con đường chúng ta đã lựa chọn, cho dù tương lai sẽ thay đổi ra sao cũng không có cách quay lại nữa……

Hai người đối lưng mà đi, rốt cuộc không biết có thể tụ hợp nữa hay không?

Ngọc Hi cưỡi ngựa một đường suốt đêm ra khỏi thành, giục ngựa chạy như điên chạy khỏi Hỏa nô nô quốc, dọc theo đường đi gió thổi táp vào mặt, Ngọc Hi mặt không chút thay đổi đá mạnh bụng ngựa, muốn nhanh chóng rời khỏi lãnh thổ Hỏa nô nô quốc, mà áo choàng trên vai hắn là sau khi hắn ra khỏi cửa, Thủy Vô Ngân quay đầu đuổi theo phủ lên người hắn.

Đợi cho sắc trời dần dần rút đi màn đen, lộ ra một chút ánh sáng, Ngọc Hi đã dọc theo song A kháp tử mẫu mà đi, nhìn phía chân trời dần lộ ra ánh rạng đông, đại khái đã sắp đến lúc mặt trời mọc, vì thế Ngọc Hi dừng lại một đoạn ở bờ sông cho ngựa nghỉ ngơi, uống nước, lúc này mới buông lỏng cảnh giác, Ngọc Hi ngồi trên tảng đá ngửa cổ, hơi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn chân trời sáng rực rỡ.

Nơi này cách Phong quốc còn rất xa……

Đưa tay cột lại mái tóc dài, Ngọc Hi nhìn cửa ra, trong nháy mắt, chùm tia sáng chói mắt cùng ấm áp đang dần dần tăng lên trong lòng hắn, nghĩ nghĩ hắn một đường đến Hỏa nô nô quốc chịu giày vò cùng phẫn giận, còn không phải như xem mây khói theo mỗi ngày mà biến mất.

Những gì còn thiếu lưu lại? Hận sao? Oán sao? Tức giận? Hay là…… Yêu?

Ngọc Hi buông mắt xem ra có chút mất mát, đúng vậy, mất mát, hắn không biết vì sao hắn sẽ có loại cảm xúc này, từ sau khi rời khỏi Hỏa nô nô quốc, hắn liền cảm thấy tất cả đều không thích hợp nữa, lo lắng cầm lấy tóc, suy nghĩ nửa ngày như cũ không có đáp án.

Có lẽ…… Ta nên quay lại hỏi Thủy Vô Ngân mới đúng!

Chỉ là ý niệm này mới hiện lên, lập tức liền bị hắn xua đi.

Lẽ nào ta điên rồi sao? Rõ ràng biết ta vừa quay lại sẽ bị phạt, ta thế nhưng còn có thể nghĩ đến khả năng này, ta cũng không phải não hỏng rồi, mặc kệ! Ta nếu đã rời khỏi Hỏa nô nô quốc, nguyên tắc sẽ không quay lại nữa!

Ngẩng đầu, Ngọc Hi hiên ngang dắt theo con ngựa Thủy Vô Ngân lưu lại cho y lội qua sông.

Diệm mạnh mẽ sải bước, Ngọc Hi đá bụng ngựa, vó ngựa giương lên, thét ngựa chạy xa, Vương Hi ngồi trên lưng ngựa một đầu tóc dài tung bay, trên khuôn mặt mang theo một chút thần sắc mê ly.

Đây là Diệm! Tốc độ Diệm rất nhanh, cưỡi nó liền phảng phất giống như là đang cùng Thủy Vô Ngân cưỡi!

Đột nhiên, Ngọc Hi ngừng thét ngựa chạy, một khắc kia trong gió ngẩng đầu, nhịn xuống nước mắt sắp rơi ra, cùng lúc ấm áp cũng rút đi, lập tức một mạt ảo ảnh kia trước mặt hắn cũng theo đó biến mất, sau đó, Ngọc Hi cúi đầu xuống thấp trên trán theo động tác mà phủ xuống một tầng hơi nước, che đi đôi mắt hắn, nước mắt lưng tròng chảy xuống, đôi môi đỏ mọng khẽ run lên.

Thì ra…… Ta thật sự rất lưu luyến ấm áp người kia……

Cưỡi ngựa điên cuồng chạy, Ngọc Hi đem nước mắt hướng xuống sông a kháp tử mẫu, chỉ thấy một điểm xanh lục cùng mạt đỏ đậm của Diệm đang chạy như bão táp in xuống nước, khi mặt trời dần dần cố định trên chỗ cao nhất, Ngọc Hi đã dọc theo bờ sông đến biên giới Hỏa nô nô quốc cùng Phong quốc, Thanh Long Nham một vùng núi đá.

Cúi đầu, nghe tiếng vang từ chính bụng mình truyền đến, Ngọc Hi nhịn không được ôm bụng, nghĩ thầm, người đã gặp nạn rồi, còn phải để ý chuyện ăn ở, có chút buồn cười, bất quá, chỉ cần ra khỏi Thanh Long Nham, phía dưới là bộ lạc Thanh Long, thuộc Phong quốc ngự phong quản lý, nhất định có đồ ăn!

Bởi vậy, Ngọc Hi cưỡi trên lưng ngựa, vẻ mặt thản nhiên chuẩn bị xuống núi, nhưng không nghĩ rằng trên đoạn sườn Thanh Long Nham hắn đi qua, phát hiện dưới chân núi mơ hồ có một đám quân đội, đúng vậy, là quân binh! Ngoài khơi từng lá cờ vẽ hình Thanh Long tung bay theo gió, hơn nữa phần lớn màu sắc trên mặt cờ còn là màu đại diện Phong quốc, màu xanh biếc.

Không thể tưởng tượng nổi, Ngọc Hi có chút kinh hãi ghìm cương ngựa, xoa xoa bờm nó trấn an, nhịn không được nghiêng người xuống xem, một nhóm quân sĩ từ phía dưới đi qua, người dẫn đầu lại là người hắn biết, đồ nhi ngự lâm quân Vân Thiên tướng quân – Phạm Thiên tướng quân, hắn đang dẫn một tiểu đội nhân mã hướng đại doanh chủ trướng thong thả đi đến.

Theo lý mà nói, Phạm Thiên tướng quân nên ở bên cạnh Vân Thiên tướng quân, vì sao lại cùng quân lính đến Thanh Long Nham? Còn có, đội quân lính này là ai dẫn đến? Là Thiên Tình? Vân Thiên? Hay là còn có người khác? Tại sao đội quân này lại ở biên giới Hỏa nô nô quốc và Phong quốc? Rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì? Xem ra, chuyện ta quay về Phong quốc tạm thời gác lại!

Thấy Phạm Thiên cùng nhóm quân lính phía sau từng bước theo nhua vào trong chủ trướng, Ngọc Hi nhướng mi, đáy mắt hiện lên một chút lợi hại cúi đầu liếc bọn chúng.

Đêm khuya, Ngọc Hi mai phục bên ngoài Thanh Long nham chờ đến lúc đêm khuya, chân hết sức nhẹ nhàng cố ý che dấu tiếng bước chân, lẫn vào bụi cỏ trong đêm tối, ánh mắt như đốm lửa xem xét xung quanh.

Cẩn thận né qua mấy tên binh sĩ tuần tra, Ngọc Hi đột nhập vào một trướng chuyên để vũ khí, ngẫu nhiên nghe được nhóm vệ binh tuần tra nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

“ Nghe nói lần này Tể tướng đại nhân muốn thân chinh Hỏa nô nô quốc!”

“ Đúng vậy! Có điều là, Hoàng Thượng rốt cuộc đi đâu chứ? Lẽ nào người không biết vương vị hiện tại của người đã khó giữ được sao?”

“ Chính là nói, đại thần quan tựa hồ đã muốn cùng Tể tướng…… Không, là chuyện Hoàng Thượng nói muốn hắn vua.”

“ Đại thần quan muốn làm phản?”

“ Cũng không phải nói như vậy, ta thấy làm không tốt là Tể tướng muốn soán vị đi!”

Ngọc Hi chấn kinh mím môi, trong đầu đang tiêu hóa những lời vừa nghe được, trán toát mồ hôi, mắt thấy hai tên tiểu binh muốn đi ra ngoài trướng, Ngọc Hi hơi xốc góc trướng lên, một phen thoát ra ngoài trướng, đi theo phía sau hai tên tiểu binh, nâng tay hung hăng tập kích, thuận lợi đánh ngất hai gã vệ binh, tiếp theo, khi chưa có người phát hiện đem hai tên vệ binh kéo vào trong trướng vừa rồi, cởi y phục một trong hai tên vệ binh, đoạt mao trên tay hắn, ngụy trang thành binh sĩ bình thường trà trộn vào quân doanh.

Ta muốn đi điều tra rõ ràng!

Quang minh chính đại đi đến trước trướng chủ soái, Ngọc Hi nhịn không được ngẩng đầu nhìn lá cờ theo gió tung bay trên đỉnh trướng, hắn vốn muốn động thủ vén tấm mành lên, bởi vì nghe được bên trong truyền ra một chút thanh âm rất nhỏ nói chuyện với nhau mà dừng lại.

“ Tể…… Hoàng Thượng……” Phạm Thiên ánh mắt lo lắng khoá chặt Ưng Thiên Tình ngồi ngay ngắn trước mặt “ Ngài thật sự muốn vượt qua Thanh Long nham đi tấn công Hỏa nô nô quốc? Ngài vì cái gì muốn ở thời điểm mẫn cảm này làm như vậy?”

Ưng Thiên Tình cười nhẹ, “ Như thế nào ngươi còn ở đây hỏi vấn đề này? Phạm tướng quân, đây là quân lệnh, cũng là hoàng mệnh! Hơn nữa, đại thần quan cũng đồng ý quyết định này.”

“ Nhưng…… Hiện tại tiến quân……” Phạm Thiên khó xử nhăn lại mặt mày, “ Chúng ta rất khó thắng lợi.”

Bị nói trung nỗi đau, Ưng Thiên Tình thu lại nụ cười, ánh mắt sắc bén liếc hướng Phạm Thiên, “ Có ta ở đây, các ngươi còn sợ đánh không thắng sao? Đừng quên ta nhưng là Tể tướng ngự bút khâm điểm……” nở nụ cười, sắc mặt hơi lạnh, “ Nhưng mà hiện tại ta là Hoàng thượng Phong quốc! Ngươi tốt nhất giống như sư phụ ngươi, không nên hỏi nhiều, chỉ quản việc tướng quân của ngươi thay ta đánh giặc!” Ưng Thiên Tình giương lên khóe môi, nụ cười mang chút ý đồ không muốn người biết, làm cho Ngọc Hi đang định vén màn trướng lên trông thấy sửng sốt.

Đây là Thiên Tình? Không, không phải…… Ta nhất định nhìn lầm rồi, Thiên Tình không phải như vậy trong mắt ta Thiên Tình kia ôn hòa hữu lễ, biết tiến lui…… Sư phụ Phạm Thiên…… Chẳng lẽ giữa Vân Thiên tướng quân và Thiên Tình có hiệp nghị gì sao?

“ Nếu không có việc gì nữa ngươi lui xuống trước đi!”

Phạm Thiên nhìn Ưng Thiên Tình liếc mắt một cái sau liền thức thời xoay người, bên ngoài trướng Ngọc Hi thấy bọn họ muốn đi ra ngoài, lập tức cuống quýt quay đầu tránh qua một bên, nhìn theo Phạm Thiên dẫn một tốp binh sĩ rời trướng, đợi đám người kia rời đi sau lại về chỗ cũ, trong lòng phủ lên một chút mây đen, rốt cục, hắn đứng ở bên ngoài trướng đưa tay xốc tấm mành che lên, cước bộ không chút hoang mang tiến vào trong trướng.

“…… Thiên Tình……” Ngọc Hi đối với Ưng Thiên Tình đang huy bút trước án hô một tiếng.

Nghe thanh âm cảm thấy rất quen thuộc, Ưng Thiên Tình bỗng nhiên trố mắt nhìn đầu ngẩng lên, thấy Ngọc Hi đã tháo xuống quân mão lộ ra một đầu tóc dài cùng khuôn mặt tuyệt mỹ, đứng ở trước mặt hắn cách đó không xa, vạn phần kinh sợ, “ Ngươi là…… Ngọc Hi!” tay run rẩy đánh rơi bút, Ưng Thiên Tình vẻ mặt ngạc nhiên.

Ta nhận được tin tức cuối cùng của Ngọc Hi là hắn biến mất ở biên giới a, như thế nào sẽ…… Hắn như thế nào sẽ xuất hiện ở đây?

Vội vàng thong thả đi xuống bậc thềm, Ưng Thiên Tình còn kém chút bị trượt ngã, loạng choạng đứng trước mặt Ngọc Hi, trông thấy Ngọc Hi đang hướng phía hắn mỉm cười, chẳng qua thân hình có chút chật vật chính là.

“ Là ta, Thiên Tình……”

Nụ cười yếu ớt thản nhiên giương lên, đôi mắt Ngọc Hi lóe lên ánh sáng nhu hòa, làm cho Ưng Thiên Tình một phen bổ nhào tới ôm hắn, “ Ngươi…… Đi đâu vây?” Ưng Thiên Tình nghẹn ngào nắm chặt tay.

“ A!” Cánh tay trái Ngọc Hi bị thương vì lực đạo này mà đau đớn, vươn cánh tay phải hơi đẩy Ưng Thiên Tình ra, theo bản năng ôm trụ cánh tay trái, “ đợi đợi, nhẹ tay chút……”

Ưng Thiên Tình hơi ngạc nhiên trừng mắt nhìn động tác Ngọc Hi ôm lấy cánh tay trái, vẻ mặt hồ nghi, đối với chuyện này, Ngọc Hi ngập ngừng không thể trần thuật ra một câu đầy đủ

Mím môi, Ngọc Hi không muốn chính diện trả lời nhẹ giọng nói:

“ Không, không có gì……”

Nhưng là, Ưng Thiên Tình vừa thấy bộ dạng Ngọc Hi như thế chột dạ, liền biết hắn có điều giấu diếm, mắt trầm xuống, đối với khuôn mặt kia của Ngọc Hi giống như ở giấu diếm cái gì đó, hỏi:

“ Ngươi rốt cuộc…… là đi đâu, trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì?”

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nhạt nhẽo nhưng mang theo cảm giác uy hiếp, trầm thấp truyền vào trong tai Ngọc Hi, khiến hắn nhịn không được bởi vì hơi kinh ngạc mà quay đầu lại, kết quả liền trông thấy khuôn mặt kia của Ưng Thiên Tình cách chỉ có gang tấc âm trầm mờ mịt, cảm giác vai mình bị cánh tay hắn kiềm trụ mà không thể nhúc nhích, lực đạo kia giống như muốn đem bả vai hắn bóp nát vậy.

Ngọc Hi cảm thấy nguy cơ tới gần mà thẹn quá hoá giận, “ Trẫm không cần phải đem mọi thứ đều bẩm báo với ngươi, mau buông trẫm ra!” Thấy Ưng Thiên Tình không chút nào buông tha mà hướng hắn từng bước đến gần, nhịn không được lùi phía sau mấy bước, sau đó ngã ngồi vào cái ghế, hất cằm không phục.

Bị chọc giận Ưng Thiên Tình ha ha cười, “ Buông ra? Ha ha……” khuôn mặt luôn luôn tuấn lãng kia hiện ra một chút âm hiểm cười, nghiêng người đem mặt đối diện Ngọc Hi, cười nhạt hừ một tiếng, “ Ngọc Hi nha Ngọc Hi, ngươi đừng quên ta hiện tại mới là quân chủ Phong quốc! Nên ngươi thẳng thắn nói ra cho ta chứ?” khóe mắt chăm chú nhìn Ngọc Hi xiết chặt cánh tay trái.

Ngọc Hi đương nhiên không thuận theo, bĩu môi, tâm tư hiếu chiến lại bị khơi mào, “ Ngươi không có Ngọc tỷ truyền quốc Phong quốc, ai sẽ tin lời của ngươi đây? Tể tướng?” Ngọc Hi bỗng nhiên cười nhẹ, nhưng khi hắn đang cười thì Ưng Thiên Tình từ trong ngực lấy ra một con dấu sau đó ngang nghạnh hỏi.

“ Người nói là cái này sao? Ha ha……”

Ưng Thiên Tình cầm miếng ấn ký kia, kiêu ngạo ở trước mặt Ngọc Hi thị uy, giận dữ, Ngọc Hi vươn tay bay lên không bắt lấy, lại làm cho Ưng Thiên Tình nhất nhất né tránh mà không thể như ý, ánh mắt khiếp sợ xẹt qua một chút không dám tin, giận dữ hỏi: “ Ngươi đi lục soát thư phòng của ta?”

Ưng Thiên Tình cười ha ha, “ Không chỉ có thế! Ta còn lục soát qua bàn và tấu chương của ngươi còn có mấy cái mật hàm, cái không thể biết ta toàn bộ đều đã biết……”

Ngọc Hi tức giận giơ tay phải lên, muốn tát vào khuôn mặt thân quen kia đã thay đổi trước mắt, nhưng Ưng Thiên Tình lại lập tức bắt lấy cổ tay hắn, một tay kéo cánh tay trái Ngọc Hi vẫn luôn bảo vệ nhìn, kỳ thực ấn ký Thanh long quân vốn có đã bị một vết roi dài nhỏ thay thế.

Ngọc Hi trừng mắt, vội vàng đẩy tay Ưng Thiên Tình ra, lấy hai chân đá văng Ưng Thiên Tình gần kề, giống như Mãnh Hổ bị thương trừng mắt nhìn chằm chằm kẻ địch trước mắt, tay phải không quên che lại đạo vết tích xấu xí trên cánh tay trái kia; Ưng Thiên Tình bị chấn kinh lui về sau mấy bước, cùng Ngọc Hi nhìn nhau mấy giây sau liền khoái ý cười ha ha.

Thật là trời cũng giúp ta! Ngọc Hi không có dấu ấn Thanh Long kia, chẳng khác nào mất đi bảo hộ Thanh Long quân, cũng chính là đại biểu thân phận của hắn đã trở thành phế thải!

“ Ngươi cười cái gì?” Ngọc Hi tức giận bừng bừng.

Ưng Thiên Tình không giận, ngược lại vẻ mặt tươi cười ngồi xuống, “ Ngươi hiện tại đã hữu danh vô thực, đương nhiên ta sẽ không cần phí công sức lớn đi làm cái chuyện ngu ngốc gì tấn công Hỏa nô nô quốc liền có thể đạt được ngươi! Ha ha a……”

Ngọc Hi tức giận nhíu chặt mi, “ Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?”

“ Nếu ta nói ta là vì ngươi mới muốn soán vị?” gò má phiếm ra một chút cười bất đắc, Ưng Thiên Tình liếc mắt thấy Ngọc Hi giống như con nhím xù lông bộ dạng giương cung bạt kiếm, thu lại nụ cười, lộ ra vẻ mặt bi thương, “ Bởi vì ta biết ngươi sẽ vì Phong quốc mà hy sinh tình cảm của ta, ta không thể không làm như vậy! Nếu ngươi mất đi Phong quốc sau đó mới có thể chuyên tâm tiếp nhận ta, như vậy ta chính là huỷ Phong quốc trước……”

Kinh hoàng nghe Ưng Thiên Tình thông báo, Ngọc Hi ngừng tức giận, ngạc nhiên đứng tại chỗ thật lâu không nói.

Ta trước giờ không biết dụng tâm của Thiên Tình đối ta……

Ngẩng đầu lên, Ưng Thiên Tình nháy mắt lau đi bi ai lúc trước, khóe môi giương lên, “ Nếu…… Ngươi đồng ý trở thành người của ta, ta liền đem vương vị trả lại cho ngươi, hơn nữa vẫn tiếp tục nguyện trung thành với ngươi, vì ngươi giữ bí mật chuyện mất đi Thanh Long ấn.”

Nghe vậy, Ngọc Hi ảm đạm cắn môi, trầm mặt xuống, hơn nữa buông tay phải đang ôm cánh tay trái.

***

Sáng sớm nghe tiếng chim ríu rít, Thủy Vô Tình một đầu phát quan màu tím, đem tóc dài cột cao, khuôn mặt u ám ở trong tẩm cung của mình đi qua đi lại, bộ pháp hỗn loạn làm cho người ta nhìn ra hắn đang lo lắng chuyện gì đó.

Trong điện đặt năm cái ghế, nâng mâu trừng hướng thân ảnh ngồi trên cái ghế lớn cách cửa đại điện không xa, Thủy Vô Tình chắp tay đi tới đi lui, lại nhìn đến Thủy Vô Ngân một bộ mặt không chút thay đổi, khí thế dưới đáy lòng hắn, nhịn không được cắn răng nói:

“ Ha ha! Ngươi quá tốt, ngồi ở bên kia lạnh nhạt nhìn ta thay ngươi nghĩ biện pháp, ngươi tại sao có thể không thèm để ý như vậy?” Thủy Vô Tình khóe mắt thoáng nhìn, phất tay áo, “ Ngươi để cho người kia nhưng là tội nhân Hỏa nô chạy mất! Ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì a? Vì sao trước khi hành động thương lượng với ta?”

Thủy Vô Ngân như cũ không lên tiếng, tùy ý Thủy Vô Tình từng câu từng chữ mắng, ngược lại, Thủy Vô Tình thấy hắn mất tinh thần như thế, cũng liền ngừng lời nói sắp ra khỏi miệng, lắc đầu, thở dài, “ Ngươi tai sao lỗ mãng như vậy? Nếu ngươi đến tìm ta……” mím môi suy nghĩ sâu xa, câu nói này của Thủy Vô Tình khiến Thủy Vô Ngân hơi run rẩy.

“ Ngươi sẽ không giúp ……” Thủy Vô Ngân lãnh đạm mở miệng, thấy Thủy Vô Tình quay đầu nhìn hắn, tiếp tục nói: “ Ngươi là vị vua tốt, cho nên ngươi sẽ không……”

Thủy Vô Tình lặng đi một lúc lâu, sau đó buông mắt, che lại sự cô đơn, “ Ngươi sai rồi! Trừ quốc gia ra, ta còn vẫn còn thứ khác quan trọng……” ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thủy Vô Ngân biểu tình không hiểu, tiếp theo, tựa hồ đang trốn tránh cái gì đó quay đầu lại, “ chẳng hạn như ngươi……”

Thủy Vô Ngân ngạc nhiên trợn mắt, mà Thủy Vô Tình lại không quá quen việc người khác chú mục nhìn hắn như thế, cho nên quay đầu đi, muốn che lấp bộ dáng không được tự nhiên của hắn, “ Ta không phải là người không thấu tình đạt lý, ta hy vọng ngươi hiểu được điểm này, tuy rằng chúng ta không cùng một mẫu thân sinh ra, nhưng chúng ta có chung phụ thân, huyết thống này vẫn luôn tồn tại.”

“…… Hoàng…… Huynh……”

Thủy Vô Ngân gian nan kêu thành tiếng, lần đầu tiên thật lòng và ngập tràn kính yêu như thế đối huynh trưởng kêu lên.

Nghe vậy, Thủy Vô Tình vỗ trán đột nhiên mím môi không lên cười, “ Ha ha a……”

Thủy Vô Ngân không hiểu Thủy Vô Tình cười như vậy vì cái gì, đang muốn hỏi lại bị Thủy Vô Tình giành trước đặt câu hỏi: “ Hắn đối với ngươi thật sự quan trọng như vậy?” câu hỏi trưng cầu ý kiến phiếm lên một chút lo lắng, Thủy Vô Tình nhíu mày.

“…… Đúng.”

Thủy Vô Tình nhìn hoàng đệ Thủy Vô Ngân hướng mình nói thẳng, tổn thương thấu não, “ Như vậy…… Ngươi hẳn là biết chủ soái đại quân Phong quốc, người kia đã hạ chiến thư cho Hỏa nô nô quốc hai ngày trước rồi, ngươi có ý kiến gì không?”

“…… Hoàng huynh, xin để ta đi đi!” Thủy Vô Ngân như thế nói, vẻ mặt kiên quyết.

Thủy Vô Tình thấy Thủy Vô Ngân nói đến vẻ mặt dứt khoát, trong đôi mắt hẹp dài nhanh chóng xẹt qua một chút điểm sáng, chỉ nghe được Thủy Vô Ngân tiếp tục nói: “ Giữa ta…… với hắn nhất định phải kết thúc!” Thủy Vô Ngân cúi đầu, nhớ tới câu nói của Ngọc Hi lúc sắp chia tay ở Thiên Lao đối hắn.

“Chia ly rồi, lần này đi không quay về, ta không quên những chuyện ngươi làm đối với ta, chắc chắn trong tương lai ta sẽ trả gấp bội, Thủy Vô Ngân!”

Nếu Ngọc Hi muốn tìm ta báo thù, vậy đến đây đi! Ta sẽ không làm một người nhu nhược!

Thủy Vô Tình bình tĩnh xem xét Thủy Vô Ngân, nhưng hỏi một câu không liên quan nhau, “ Nếu mẫu hậu không chết, ngươi vẫn sẽ tự mình xin đi giết giặc sao?” tựa hồ giống như còn có huyền cơ phức tạp gì đó, Thủy Vô Tình cẩn thận hỏi.

Đáy mắt Thủy Vô Tình lóe lên một tia quang mang mong đợi Thủy Vô Ngân trước kia chưa nhìn thấy, gật đầu nói:

“ Ta sẽ!”

Chưa xong, đôi mắt lủi lên một chút đáng tiếc cùng đồng tình, Thủy Vô Tình thở dài.

“ Được rồi! Để cho ngươi lấy công chuộc tội……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.