Thịnh Thế Mưu Thần

Chương 3: Chương 3: Tôn ti đích thứ (*)




(*) đích thứ: dòng trưởng, chi thứ

“Vân Dung, các con đang làm gì?”

Mọi người xoay người lại, thấy Mộc Trường Minh và hai thanh niên đi tới, mặt nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm mọi người.

“Phụ thân.”

“Bá phụ (*).”

(*) bá phụ: bác trai, là anh của cha - Nuy

Bốn thiếu nữ cùng hành lễ, kêu lên, Mộc Trường Minh có bốn người con gái, trưởng nữ Mộc Phi Loan hiện nay là Nhu phi trong cung, thứ nữ Mộc Thải Bình được gả vào Hộ bộ thượng thư làm kế thất (*vợ kế - Nuy) vào một năm trước. Hôm nay chỉ còn lại Mộc Vân Dung và Mộc Thanh Y. Hai thiếu nữ còn lại là hai thứ nữ của đệ đệ Mộc Trường Minh, Mộc Trường Thanh, lần lượt tên là Vũ Phỉ, Thủy Liên, là đường tỷ của Mộc Thanh Y.

Mộc Trường Minh quét mắt bốn người, ánh mắt dừng trên người Mộc Thanh Y một chút, trầm giọng nói: “Vân Dung, con đang làm gì?”

Xưa nay Mộc Vân Dung luôn được cưng chìu, có khi nào bị ủy khuất như vậy, đi tới bên người Mộc Trường Minh, che mặt khóc không ra tiếng: “Phụ thân, là Tứ muội ra tay đánh con trước!” Vừa nói, vừa lộ ra nửa bên mặt, quả nhiên khuôn mặt ngọc trắng nõn hiện lên mấy dấu tay làm cho người ta phải ghé mắt nhìn.

“Tứ muội, coi như Tam muội có cái gì không đúng, muội cũng không nên tùy tiện ra tay đánh người.” Một thanh niên trẻ tuổi đứng sau lưng Mộc Trường Minh trầm giọng nói. Trong giọng nói ý tứ chỉ trích không cần nói cũng biết. Thanh niên này chính là con trai trưởng hiện nay của Mộc Trường Minh, Mộc Linh, cũng là ca ca đồng mẫu (*cùng mẹ - Nuy) với Mộc Vân Dung.

Mộc Trường Minh cau mày nhìn Mộc Thanh Y, nói: “Thanh Y, con thân là muội muội, tại sao lại ra tay với Tam tỷ?”

Mộc Thanh Y nhướng mắt, nhàn nhạt nhìn Mộc Trường Minh một cái, nhưng không có nhìn thấy một tia lo lắng nào cho nữ nhi đã hôn mê mấy ngày từ trong mắt ông ta, lạnh nhạt nói: “Bẩm phụ thân, Tam tỷ nói nữ nhi là tiện nhân, còn nói mẫu thân cũng là vậy, hơn nữa cũng nói nữ nhi nên giống mẫu thân nên đi chết đi. Phụ thân, Tam tỷ nói đúng sao? Lần này nữ nhi không có vì vậy mà mất mạng là sai sao?”

Mặt Mộc Trường Minh biến sắc, trầm giọng nói: “Nói nhăng nói cuội gì đó! Vân Dung, con càn rỡ! Mẫu thân của Thanh Y là mẹ cả của con, con lại dám mở miệng nói lời ô uế, nương con là dạy con như thế nào hả?”

Mộc Vân Dung lại không nghĩ rằng mình tố cáo không thành công, ngược lại lại bị chửi, trong lòng vô cùng ủy khuất, mắt đỏ nói: “Rõ ràng là Mộc Thanh Y mắng con trước!”

Môi đỏ Mộc Thanh Y nở ra một nụ cười thản nhiên, hỏi: “Tam tỷ, rõ ràng là tỷ mắng ta trước, ta chỉ mới nói một câu, tỷ liền mắng và nhục nhã ta với mẫu thân. Nếu không tỷ hãy để cho phụ thân phân đúng sai đi, rốt cuộc là ta mắng tỷ cái gì?”

“Ta.....” Mộc Vân Dung bị nghẹn, dù nàng có điêu ngoa hơn nữa cũng chỉ là một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, về đề tài Ninh Vương có phải bị thương ở chỗ không tiện nói hay không, làm sao lại dám nói trước mặt mọi người. Trong lúc nhất thời, sắc mặt lúc xanh lúc trắng vô cùng đặc sắc.

Mộc Trường Minh biết nữ nhi này được sủng ái nên tính tình có chút điêu ngoa, thấy nàng nói quanh co không ra lời liền biết là nàng đang nói dối. Ngày thường điêu ngoa một chút cũng không sao, nhưng mà ở trước mặt mọi người nhục mạ mẹ cả, sẽ làm cho người ta hoài nghi cách dạy con cháu trong phủ Túc Thành Hầu. Thần sắc Mộc Trường Minh không khỏi nghiêm lại, lạnh lùng nói: “Con thân là trưởng tỷ, không biết quan tâm yêu thương muội muội, còn tùy ý hồ nháo, còn ra thể thống gì nữa? Còn không biết trở về phòng suy nghĩ thật tốt cho ta!”

“Phụ thân! Rõ ràng chính là tiện....” Mộc Vân Dung không thuận theo, kêu lên.

“Tam muội.” Mộc Linh đứng sau lưng Mộc Trường Minh đột nhiên lên tiếng cắt đứt lời Mộc Vân Dung, nói với Mộc Trường Minh: “Phụ thân, đều là hài nhi không dạy nghiêm, mới làm cho Tam muội tùy hứng như vậy. Bất quá, mấy ngày nay cũng là bởi vì....Cho nên tâm tình của Tam muội mới dễ bực bội như vậy. Kính xin phụ thân tha lỗi.”

Hiển nhiên Mộc Trường Minh hết sức hài lòng với đứa con trai này, gật đầu nhìn Mộc Linh, nói: “Linh nhi nói đúng. Bất quá sau này Vân Dung cũng không nên hồ nháo nữa, không nên gây gổ với Tứ muội con nữa.” Thật ra thì, bởi vì Mộc Vân Dung sắp gả vào phủ Ninh Vương, cho nên nếu không phải là phạm phải chuyện lớn quan trọng, Mộc Trường Minh cũng không muốn phạt nặng nàng. Nghe vậy, Mộc Vân Dung tức giận, mặt đen lại, rõ ràng là nàng bị đánh bạt tay, còn nói là nàng sai?

“Đừng có mơ! Rõ ràng là lỗi của nó!” Mộc Vân Dung hô lên.

Mộc Thanh Y cũng không có ý định lùi bước, nhàn nhạt nói: “Nữ nhi không dám nhận lời xin lỗi của Tam tỷ. Bất quá...Thân là thứ nữ lại dám nhục mạ mẹ cả ngay trước mặt mọi người, không biết phụ thân muốn xử lý như thế nào?”

Lời vừa ra, sắc mặt của mấy người ở đây có chút khó coi. Sắc mặt của Mộc Vân Dung và Mộc Linh nhất thời xanh lại, vẻ mặt của Mộc Trường Minh cũng có chút cổ quái. Đứng ở bên cạnh, trên mặt của Mộc Vũ Phỉ và Mộc Thủy Liên cũng có chút lúng túng, muốn đi lại không dám đi. Chỉ có thanh niên đứng sau lưng Mộc Trường Minh giống như Mộc Linh, là thứ trưởng tử (*) Mộc Sâm là thú vị nhíu mày.

(*) thứ trưởng tử: con trai lớn thứ xuất, tức là do thiếp thất sinh ra - Nuy

Tình huống Mộc gia xác thực là có chút phức tạp, mẫu thân Mộc Vân Dung và Mộc Linh là Tôn thị, vốn là nha hoàn bên cạnh Mộc Trường Minh. Từ nhỏ lớn lên cùng với Mộc Trường Minh, tình cảm thanh mai trúc mã tự nhiên khác biệt. Sau khi Mộc Trường Minh cưới chính thê, lập tức nạp bà ta làm thiếp thất. Mộc phu nhân nhiều năm không con, mà Tôn thị này liên tiếp sinh con trai, con gái, dĩ nhiên địa vị trong phủ ngày càng cao. Đợi đến khi trưởng nữ Mộc Phi Loan vào cung làm phi, địa vị càng mơ hồ không kém chính thất là bao nhiêu. Cho đến sau khi Mộc phu nhân qua đời, Tôn thị mới được Mộc Trường Minh nâng lên làm bình thê, cho nên trong phủ, trên dưới đều lấy Mộc Vân Dung và Mộc Linh làm đích nữ và đích trưởng tử.

Nhưng xưa nay Hoa Quốc là một quốc gia có nhiều hạn chế về lễ nghi, lễ giáo rất nghiêm ngặt. Chế độ kết hôn cũng cực kỳ khắc nghiệt, ví dụ như, điều lệ thiếp không thể làm vợ cơ hồ có thể nói là thiết lệ (*luật lệ sắt thép - Nuy). Không chỉ bình dân bách tính, quan to quý nhân không thể để thiếp phù chính (*), mà chính là đế vương cũng không thể để sủng phi làm Hậu. Coi như là Hoàng hậu hoăng (**), cũng chỉ có thể kết hôn một lần nữa với một Hoàng hậu khác. Cho nên, ở trong phủ Túc Thành Hầu, mặc dù Tôn thị là bình thê, nhưng cho dù là Túc Thành Hầu hay Nhu phi đang ở trong cung cũng không dám xin chỉ tấn phong cho Tôn thị. Mặc khác, trước Mộc phu nhân qua đời là siêu nhất phẩm Hầu phu nhân, sau khi người mất, không biết Hoàng thượng có suy nghĩ gì mà thụy phong (***) làm siêu nhất phẩm Tần quốc phu nhân, còn cao hơn một cấp so với Túc Thành Hầu. Vốn nếu Túc Thành Hầu cưới kế thất, thì phẩm cấp của kế thất cũng không được cao hơn vợ cả, kế thất cũng có thể được thụ phong làm nhất phẩm phu nhân, nhưng mà hiện tại Tôn phu nhân không có gì cả. Trong mắt của người bên ngoài, bà ta cũng chỉ là một thiếp thất, chính vì như vậy, những năm này, cho dù Mộc phu nhân đã qua đời, Mộc lão phu nhân cũng vẫn không có đem tất cả quyền lớn giao cho Tôn thị. Về phần nếu nói đến bình thê, là do các quan viên trong triều nhìn vào mặt mũi của Ninh vương, Nhu phi và Bình Nam Quận vương, nên cũng không để ý tới.

(*) phù chính (phù chánh): là để thiếp thất lên làm chính thê, vợ cả - Nuy

(**) hoăng: mất, qua đời ~> đây là cách nói tôn trọng người đã mất đối với hoàng gia, đặc biệt là Hoàng hậu, Hoàng thái hậu, Hoàng đế - Nuy

(***) thụy phong: là danh hiệu được phong sau khi chết của vua, quan ~> Trước đó Mộc phu nhân là siêu nhất phẩm Hầu phu nhân, đây cũng được xem là một chức quan dành cho nữ tử có chồng làm quan thời xưa - Nuy

Mộc Trường Minh sủng ái Tôn thị, thậm chí mơ hồ có tình có nghĩa, nhưng lại không có nghĩa nguyện ý cho người ngoài mắng ông ái thiếp diệt thê, cho dù Mộc phu nhân đã qua đời nhiều năm.

“Thanh Y, những lời này là do ai dạy con?” Mộc Trường Minh trầm giọng nói, con gái của mình, mặc dù không quan tâm nhưng Mộc Trường Minh vẫn có mấy phần hiểu rõ. Lấy tính tình của Mộc Thanh Y, tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy, bằng không, mấy ngày trước cũng không đến nổi vì Cố....Vân Ca mà chống đối lại mình.

Mộc Thanh Y rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Tối hôm qua nữ nhi mơ thấy mẫu thân, mẫu thân mắng nữ nhi thân là đích nữ cũng không biết đề cao bản thân, bị con thiếp thất sinh ra lấn áp mà không biết phản kháng. Tự nhiên là mất mặt mẫu thân, còn không bằng đi theo mẫu thân. Nữ nhi....Nữ nhi không muốn chết....”

“Nói bậy, đang yên đang lành mà chết cái gì mà chết?” Trên mặt Mộc Trường Minh thoáng quá tia cổ quái, trầm giọng khiển trách.

Mộc Thanh Y cúi đầu, không nói.

Thấy nàng cung kính đứng ở đó, bóng dáng có chút đơn bạc và sắc mặt tái nhợt làm cho Mộc Trường Minh không khỏi có chút chột dạ, thở dài nói: “Thân thể con mới khỏe lại, trở về nghỉ ngơi cho tốt. Một lát nữa....Một lát nữa đổi một cái sân viện khác đi. Vân Dung, con bất kính với đích nữ, đi Từ Đường quỳ ba ngày, mỗi ngày chỉ được phép uống một chén nước, hiểu chưa?”

“Con.....”

“Phụ thân....”

Tất nhiên là Mộc Vân Dung và Mộc Linh không đồng ý, vừa muốn định mở miệng cãi lại, nhưng bị ánh mắt sắc bén của Mộc Trường Minh liếc qua, chỉ đành cắn răng ngậm miệng không dám nói nữa.

“Hầu gia, đây là thế nào?” Mộc Trường Minh chuẩn bị nói giải tán, liền truyền tới âm thanh của Tôn thị cách đó không xa, nghe được tiếng nói của nương mình, ánh mắt của Mộc Vân Dung và Mộc Linh lóe lên một tia vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.