Thỉnh Quân Tự Trọng

Chương 11: Chương 11






Editor: Miri

- -------------------

Mười lăm tháng tám Nông lịch, thu mộ tịch nguyệt, trăng sáng lanh lảnh như bàn ngọc. Triều bái mặt trời buổi sáng, tịch nguyệt trung thu, Đại Ninh triều có tập tục tế bái nguyệt thần. Dân gian và cung đình đều giống như nhau, cũng sẽ tế bái mặt trăng.

*Trong Lễ Ký có từ "Thu mộ tịch nguyệt (秋暮夕月)", ý là bái tế Thần Mặt Trăng; vào lúc này thì thiết hương án để nghinh đón mùa lạnh và tế mặt trăng

Hài đồng trong phòng, diễn cưới hoàng hôn, chợ đêm như ngày, không ai không biết chúng. Trang trí đài cao, rót rượu hát vang, nữ tử nguyện được như Hằng Nga, cuộc đời trọn vẹn như trăng, nam nguyện sớm bước lên trăng, trèo cao tiên quế.

Tới ngày hội, Nhan thượng thư chuyên đi xét nhà cũng hiếm khi phải dừng tay, gần đây Trình Tàng Chi còn lợi dụng nam sắc của mình khiến y thần chí mệt mỏi để lén lút nộp tấu đề nghị chấm dứt án tông. Thứ hai, Trình Tàng Chi đi vào Nhan phủ quấy rầy nhiều ngày, nếu hắn đã không bức Nhan Tuế Nguyện thì thôi, nhưng nếu đã làm thì phải làm đến cùng, bắt đầu trở thành đại cô nương khuê các, cửa trước không ra cửa sau không chui.

Đối với cái này, Trình Tàng Chi rất là xúc động. Thời điểm đáng yêu nhất của Nhan Tuế Nguyện chắc cũng chỉ có lúc này.

Chợ đêm đèn đuốc sáng trưng, tự phát thành một con đường phố xá dài như rồng dọc theo bến sông trong thành. Đủ loại sạp hàng bán ven đường phong phú, đồ buôn bán rực rỡ muôn màu.

Nhan Tuế Nguyện không thích mấy ngày náo nhiệt ngựa xe như nước này cho lắm, Trình Tàng Chi lại rất thích thú.

"Bản quan cảm thấy, ở trong phủ ngắm trăng phẩm trà cũng không tồi.", bên tai Nhan Tuế Nguyện vang lên tiếng cò kè mặc cả ríu rít của phụ nhân cùng người bán rong.

Trình Tàng Chi để một tay sau lưng, một tay khác cầm quạt giấy từ một sạp hàng ven đường, rồi sau đó đặt quạt giấy tại ngực, hỏi: "Thế nào?"

Hôm nay hắn mặc một thân áo thụng cổ tròn màu hồng tím may bằng vải lụa kim phẩm, không biết chói mắt hơn huyền bào ngày thường tới mức nào, nhưng lại vô cùng tôn lên mỹ mạo của hắn.

Trong nháy mắt, Nhan Tuế Nguyện cảm thấy hắn vốn dĩ nên như thế, ăn mặc rực rỡ, diễm lệ hoặc nhân, trông như một công tử chỉ biết ăn chơi, dùng cao lương mỹ vị.

"Trông như một công tử phong lưu ăn chơi trác táng." Nhan Tuế Nguyện nghiêm túc bình phẩm.

Trình Tàng Chi cười cười, khép lại quạt xếp, nắm chuôi quạt nâng cằm Nhan Tuế Nguyện, một bộ dáng đùa giỡn ngả ngớn nói: "Không biết vị mỹ nhân này có nguyện bồi ta dạo phố?"

"Không muốn."

Giọng nói Nhan Tuế Nguyện như một chưởng đánh bay quạt xếp của hắn, đôi mắt lạnh lùng như phi đao muốn xeỏ thịt hắn.

Trình Tàng Chi không sợ chút nào, chỉ là tươi cười đầy mặt nhìn Nhan Tuế Nguyện, y mặc một thân áo rộng màu bạc như trăng, vốn cũng thanh nhã như khuôn mặt bạch ngọc của mình, khiến cho chu sa trên sườn mặt Nhan Tuế Nguyện càng như hoa lựu đỏ tươi ánh vào mắt.

Trên cầu sông ở nơi xa người đến người đi, nối gót cụng vai.

Trình Tàng Chi cứ lôi kéo muốn lên cầu ngắm sông thưởng trăng, Nhan Tuế Nguyện cố gắng duy trì nét ôn hòa trên mặt, đau đầu nhìn biển người đông nghịt đang hứng khởi trên đó.

"Ta...ở dưới cầu chờ ngươi, muốn đi thì tự đi." Nhan Tuế Nguyện dừng bước ở đầu cầu.

Trình Tàng Chi lành lạnh quạt quạt giấy, nói: "Người nhiều như vậy, ta đi rồi, ngươi còn có thể thấy ta sao?"

Đồng tử Nhan Tuế Nguyện phản chiếu một mảng đỏ tím, "Trình đại nhân hôm nay ăn mặc rất hoan hỉ, rất hấp dẫn mắt người, dễ tìm."

Trình Tàng Chi nghe ra ẩn ý trong lời y, hoan hỉ? Là cảm thấy hắn quá chói mắt đi.

Hắn nói: "Ta này không phải vì muốn ngươi dễ tìm mới mặc vậy sao, một khi đã như thế, ta đi đây, ngươi chờ ta ở đây."

Rồi sau đó hắn vừa lúc ngăn lại một người làm đồ chơi bằng đường gánh quải đi qua, mua một đống đồ chơi bằng đường đưa cho Nhan Tuế Nguyện, đứng bên cạnh nói: "Thay ta cầm, chờ ta trở lại ăn, ta cho phép ngươi ăn vụng một cái, không thể nhiều hơn."

"........."

Nhan Tuế Nguyện bỗng nhiên nổi lên xúc động muốn ném toàn bộ đống đồ chơi bằng đường này vào mặt hắn.

Bóng dáng màu đỏ tím rất nhanh đã biến mất trong dòng người, mờ dần trong hư vô. Nhan Tuế Nguyện đứng ở bờ sông dưới ánh đèn lay động trong thành, nhíu mày nhìn đồ chơi bằng đường màu vàng trong tay, không hiểu làm sao lại cười cười.

Triệu Quyết ở đầu cầu bên kia nhìn Trình Tàng Chi tản bộ đi ra từ trong đám người, hắn tiến lên nói: "Công tử, Đổng Vi và ba vị Trạng Nguyên đều đã chết, không phải người của chúng ta động tay."

Trình Tàng Chi cười nhạo hai tiếng, "Vậy còn chẳng tốt hơn sao, đỡ cho ta phải đuổi theo thanh toán bọn họ."

Triệu Quyết nói: "Công tử, chúng ta đi truy tra người động thủ sao?"

"Tra ai?" Trình Tàng Chi không chút để ý nắm quạt xếp.

Triệu Quyết thoáng suy tư: "Lưu Huyền. Vụ án Thư Học kéo ra chuyện bán quan bán tước, khoa khảo gian lận, giết người diệt khẩu...từng vụ từng việc đều có người của Lưu Huyền."

Trình Tàng Chi vô vị nhạt nhẽo lắc lắc quạt xếp, nói: "Cho nên, Lưu Huyền đã bị tổn thất lớn, chả lẽ đám Vệ Chính lại không hề bị thương gân động cốt sao? Lại tra tên Tần Thừa kia đi, có thể nắm Tần Mạnh trong tay là tốt nhất."

Triệu Quyết không rõ nguyên do nhìn Trình Tàng Chi, Tần Mạnh chỉ là một phụ nhân, có thể có chỗ lợi gì? Hơn nữa, đoạt người từ trong tay Nhan thượng thư cũng rất khó.

"Tên ngốc Lưu Nghiêu kia bị Tần Thừa lợi dụng, còn tưởng rằng mình đang cứu khổ cứu nạn, sau lưng tên Tần Thừa này có người, nhưng không phải người trong Thanh Kinh."

Trình Tàng Chi rũ mi rũ mắt nhìn quạt trong tay, câu "gừng càng già càng cay" không sai, nhưng kẻ trầm ổn lại chưa chắc là một lão già. Hắn thành thật ngồi yên ở Thanh Kinh ba năm, cũng không quấy dòng nước đục này, nhưng lại có kẻ đã sốt ruột động vào Lưu Huyền.

"Không phải ở Thanh Kinh? Chẳng lẽ là Nhan Đình ở Cạnh Lĩnh quan? Nhưng lão đóng giữ biên quan, chỉ sợ ngoài tầm tay." Triệu Quyết phỏng đoán, dù sao công tử cũng là sợ ngoài tầm với nên mới vào Thanh Kinh.

Trình Tàng Chi tùy ý động mí mắt, "Chiến sự ở Cạnh Lĩnh quan bình ổn bảy năm, thôi, đám người Đổng Vi có chết cũng không có gì trọng đại bị tuồn ra, đỡ cho việc Hình Bộ trên dưới bị hắn lăn lộn. Mặt khác, mau nhìn chằm chằm Kim Châu cho kỹ, đừng để bị bại lộ."

Triệu Quyết ứng tiếng gật đầu, vốn muốn hỏi công tử có muốn cùng hồi phủ hay không, lại nghe thấy công tử lạnh nhạt nói: "Không có việc gì thì ngươi đi đi."

Nói là làm, Triệu Quyết đi ngay tắp lự, Trình Tàng Chi một mình đi lên cầu kiều, biến mất trong dòng người.

Triệu Quyết liếc mắt nhìn từng đôi nam nữ sóng vai cùng nhau bên đường, sững sờ tại chỗ nặn óc nghĩ rốt cuộc là cô nương nhà ai thành đôi cùng công tử nhà mình, lại còn làm công tử sốt ruột đến thế. Nhưng hắn nghĩ một hồi chỉ nghĩ đến Hình bộ thượng thư Nhan Tuế Nguyện.

Hắn rét lạnh rùng mình một cái, dùng sức lắc đầu, nhấc chân vừa đi được hai bước đã nghe thấy vài quản gia cho mấy công tử ca nói: "Ta nghe nói có người thấy Nhan thượng thư đang đi cùng Trình tự khanh, hai đại quan này có khi thật sự là đoạn tụ!"

Triệu Quyết đột nhiên nhớ tới chuyện Trình Tàng Chi sai hắn tìm vải và long nhãn, chẳng lẽ người công tử muốn đưa là Nhan thượng thư...? Nhớ đến việc này, hắn liền tăng tốc bước chân muốn đi đốc thúc việc này cho thủ hạ, sớm có thể mua về vải và long nhãn, nếu vậy thì hắn có thể sớm ngày xác minh phỏng đoán trong lòng.

Đứng cạnh bờ sông, Nhan Tuế Nguyện không hề đụng vào một cái đồ chơi bằng đường nào, nhưng đồ chơi bằng đường trong tay lại không còn nhiều như cũ.

Trình Tàng Chi chậm chạp không về, mỗi khi y nhìn thấy hài đồng, liền sẽ hào phóng đưa đồ chơi bằng đường cho chúng.

Hành động của y nhất thời thu hút không ít thiếu nữ thanh xuân, các thiếu nữ cẩm tú la sam thoảng ra hương thơm, cầm theo hoa đăng cùng quạt trăng tròn*, nắm chặt khăn lụa thêu hoa.

*Quạt trăng tròn:



"Không biết trong lòng công tử đã có nguyệt thần hay chưa?", thiếu nữ cầm theo hoa đăng tiến lên một bước nhỏ, ngũ quan tinh xảo của nữ nhi nhất tần nhất túc*, rung động lòng người.

*Nhất tần nhất túc: nhíu vào, nếp gấp của da, kiểu như mấy cô nương giả vờ e lệ u buồn để hiện nhu nhược, gợi lòng thương ấy.

Nhan Tuế Nguyện lắc lắc đồ chơi làm bằng đường trong tay, cẩn thận giữ phép tắc nam nữ, mắt không nhìn thẳng thiếu nữ.

Thiếu nữ không nhận lời đáp, trâm cài trên tóc đong đưa, đang muốn lui về phía sau thì lại bị thiếu nữ đi cùng đẩy về phía trước một bước.

Thiếu nữ giận dữ nhìn thiếu nữ đi cùng, nhìn hiểu ý đồng bạn của mình mới dám ngẩng đầu mím môi nũng nịu nhìn vào thanh niên đeo ngọc bội, thanh nhã tuyệt trần.

"Nô gia có thể dùng trản đèn này đổi lấy đồ chơi bằng đường của công tử?"

Đèn hoa sen này không phải là đèn làm bằng giấy cứng tầm thường ở phố quán, mà là được từng miếng lưu li ghép thành, sắc thái sặc sỡ ánh nến bay múa, hoa mỹ tinh xảo.

So với đồ chơi bằng đường chẳng biết nặn theo hình yêu ma quỷ quái phương nào trong tay Nhan Tuế Nguyện, quả thực là vật báu vô giá.

"Thứ cho tại hạ không thể, đồ chơi bằng đường này không phải của tại hạ." Nhan Tuế Nguyện dùng lời lẽ chính đáng cự tuyệt.

Thiếu nữ môi hồng răng trắng đỏ bừng mặt, lại quay đầu nhìn đồng bạn, rồi lại nhìn Nhan Tuế Nguyện.

Thấy không có kết quả, thiếu nữ cầm theo đèn hoa sen liền muốn nhét nó vào tay Nhan Tuế Nguyện, chuẩn bị tự báo gia môn.

Đèn hoa sen vừa đưa tới nửa đường đã bị một tay áo hồng kim ngăn lại, mặt mày Trình Tàng Chi cười nhẹ không nói.

"Vị công tử này đã có nguyệt thần trong lòng, cô nương hà tất cưỡng cầu." Trình Tàng Chi nhắc nhở thiếu nữ ước định đã thành quy củ trong ngày trung thu.

Nam nhi đã có nguyệt thần, dù cho có tư thế oai hùng trác tuyệt, cũng không thể cưỡng cầu hắn.

"Nhưng..." thiếu nữ khẽ cắn môi, đôi mắt ướt át, không cam lòng nói: "Vị công tử này cũng không nói trong lòng y có nguyệt thần."

Trình Tàng Chi nghiêng người nghiêng đầu, một đôi mắt mang tình, bên trong như lưu thủy, mang nét mê hoặc trí mạng. Hắn nhìn chăm chú Nhan Tuế Nguyện: "Ngươi có nguyệt thần không?"

Nhan Tuế Nguyện nhìn vẻ mặt cười như không cười của hắn, trong lòng không hiểu sao lại có cảm xúc cuồn cuộn trong lòng. Y nói không nên lời, chỉ có thể thô bạo nhét đồ chơi bằng đường vào cái tay đang cản người của Trình Tàng Chi, rồi sau đó nhấc chân đi về hướng vắng người.

Trình Tàng Chi theo sát sau đó, bỏ rơi một đám người chưa hiểu cái gì vừa xảy ra.

Hắn đuổi theo Nhan Tuế Nguyện, không chút để ý mà cảm khái: "Nhan đại nhân tuy tình đồng liêu hơi kém, nhưng tình đào hoa vẫn là đứng đầu."

Nhan Tuế Nguyện bỗng nhiên dừng lại bước chân, nhìn chăm chú hắn: "Đa tạ."

"......"

Trình Tàng Chi trăm triệu không nghĩ tới y sẽ đáp hắn một câu như thế, "Cục tức của Nhan đại nhân này là từ đâu ra? Ta cảm thấy tiểu cô nương kia rất xinh đẹp."

Nhan Tuế Nguyện rũ mắt, hàng mi lay động, lại giương mắt nhìn hắn: "Trình đại nhân sửa lại thói đùa cợt tùy tiện kia, vậy thì tiểu cô nương cũng sẽ có thêm ưu ái với Trình đại nhân."

Ánh mắt của Trình Tàng Chi khi ngăn lại thiếu nữ kia, quay qua nhìn y có bao nhiêu triền miên lâm li, có bao nhiêu tuỳ tiện phóng đãng, y nhìn thấy rõ mồn một. Vì lý do đó y mới nhấc chân bỏ đi.

"Vậy Nhan đại nhân đối với ánh mắt khi nãy, có ưu ái hơn chăng?", lông mi Trình Tàng Chi chớp chớp hai ba cái.

Nhan Tuế Nguyện đứng tại chỗ bất động, cũng nói không ra lời. Trình Tàng Chi mượn cơ hội tới gần y, cả người bao phủ Nhan Tuế Nguyện.

"Trình Tàng Chi, đừng trêu chọc ta.", trong giọng Nhan Tuế Nguyện mang theo mười phần uy hiếp.

Trình Tàng Chi hỏi: "Ta muốn trêu chọc ngươi, ngươi có thể làm gì?"

Nhan Tuế Nguyện lui về phía sau hai bước, đoản kiếm trong tay áo rơi xuống chỉ thẳng vào Trình Tàng Chi, lời nói không hề mang theo tức giận: "Ta giết ngươi."

Trình Tàng Chi đi thẳng về hướng mũi kiếm, chỉ vào trái tim mình nói: "Nhan Tuế Nguyện ngươi cần phải nhìn chính xác cần đâm chỗ nào, chớ lại đâm trật."

Nhan Tuế Nguyện nâng kiếm yên lặng bất động, đợi cho mũi kiếm chỉ còn cách tim Trình Tàng Chi một li thì mới đột nhiên thu hồi kiếm. Sau đó động tác y lưu loát kéo ra minh bài của mình trên cổ, tiến lên một bước nhét vào tay Trình Tàng Chi.

"Thứ ngươi muốn đấy, ngươi ta liền từ biệt ở đây. Từ nay về sau, ta mặc kệ mục đích của ngươi, ngươi cũng không cần lại đến phiền ta. Dù là bá phụ ta hay Trung Ninh Quân, ta đều không biết được bao nhiêu. Lãng phí tinh lực ở chỗ ta sẽ chỉ làm Trình tiết độ sứ dùng giỏ tre múc nước, công dã tràng mà thôi."

Đối đầu giữa bọn họ, tựa hồ cũng sắp sửa mở màn.

Nói xong, Nhan Tuế Nguyện xoay người sải bước, tựa như đang đào vong mà rời đi.

Trình Tàng Chi đứng tại chỗ nhìn minh bài trong tay, mặt trên chỉ có ba từ Nhan Tuế Nguyện.

Hắn nghĩ, những lời này Nhan Tuế Nguyện đã cất giấu bao lâu? Nói ra như vậy cũng tốt.

5 ngày sau, Sơn Nam Đạo gửi thư —— tam triều nguyên lão Lư Hoành nhận tội nuốt vàng Kim Châu rồi tự sát, tự nhận tội lỗi chồng chất, người nhà đưa tới mười rương tấu chương nhận tội với An đế.

An đế tức giận, lập tức hạ chỉ Hình Bộ, ra lệnh cho Hình Bộ thượng thư Nhan Tuế Nguyện lao tới Kim Châu tra rõ án này.

Dương Phụng Tiên dâng tách trà cho An đế Lý Thâm, Lý Thâm lướt qua liền ngừng, nhìn chén trà lềnh phềnh xác trà, nói: "Ngươi có chuyện muốn nói?"

Dương Phụng Tiên nghĩ tới bức thư gửi từ phương xa, nói: "Hoàng Thượng. Nô tỳ mới vừa nhận tin, nói Trình đại nhân chính là cô nhi của nghịch thần Sơn Nam Đạo Tiết độ sứ Trình Hoài."

Lý Thâm ước chừng có thể đoán ra Dương Phụng Tiên lấy tin từ nơi nào, hắn cười cười: "Chẳng lẽ cứ họ Trình thì sẽ là người một nhà?"

Dương Phụng Tiên cũng cười, "Sao thế được ạ, chẳng qua nô tỳ cho rằng cũng nên sai Trình đại nhân cùng đi tới Sơn Nam Đạo Kim Châu nhìn thử."

Lý Thâm nói: "Ngươi muốn thử Trình Tàng Chi?"

"Hoàng Thượng, không có lửa làm sao có khói." Dương Phụng Tiên cung kính gật đầu.

"Được, ngươi tự thân làm, đừng chọc giận trú quân Hà Tây là được."

Lý Thâm cảm thấy mệt mỏi, nói qua loa mấy lời xong liền sai người đỡ về tẩm cung.

Lời Editor: Nuốt vàng là tội tham ô í:v nhưng mà ở đây còn ẩn ý khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.