Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 397: Chương 397: Ngưu độc sơ sinh. (2)




Đoàn người đến phủ trạch Thứ Sử. Một thiếu niên vừa rồi cùng Quách Tử Nghi cùng đi với nhau đang ở trước cửa kính cẩn chờ đợi. Quách Kính Chi tiến lên hỏi:

- Kiền Quán hiền chất, Tử Nghi đâu, vì sao không thấy hắn ở đây chờ đón? Thực sự là quá vô lễ.

Kiền Quán là trong ba thiếu niên già dặn hơn một ít, ôm quyền nói rằng:

- Quách đại nhân, công tử và Giải Uyển huynh đệ cùng đi chuồng ngựa, chon ngựa tốt, nói là muốn...

Quách Kính Chi chau mày:

- Muốn như thế nào?

Quách Kiền Quán khẽ liếc mắt nhìn Tần Tiêu một cái:

- Muốn cùng Tần tướng quân tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung...

Quách Kính Chi dựng thẳng mi giận dữ nói:

- Tiểu tử quá mức vô lễ! Hiền chất ngươi đi xem đi, gọi hắn tới hậu viện diện bích, ngày hôm nay không được ăn cơm chiều!

- Chậm đã. Quách đại nhân!

Tần Tiêu tiến lên một bước ngăn cản hắn:

- Quách công tử là người tập võ, muốn cùng ta tỷ thí, cũng chính là đúng với ý nghuyện. Ta nghĩ chuyện này rất tốt nha!

Quách Kính Chi có chút hơi khó xử nói:

- Tần tướng quân, cái này...ngài là tới cửa làm khách, làm sao có thể hạ mình cùng tiểu nhi tỷ thí! Khuyển tử thực sự là quá mức vô lễ, tướng quân nghìn vạn lần không nên trách tội!

Tần Tiêu cười nói:

- Thật đúng là không có gì! Nói đến, Tần Tiêu và Quách công tử niên kỷ hơn kém không lớn, rất là hợp ý. Tràng tỷ thí này, ta nhất định phải đáp ứng xuống.

Ở bên cạnh, đám người Tiết Nột và Vương Tuấn cũng lên tiếng nói:

- Đúng vậy. Người học võ so đấu một trận cũng không ảnh hướng thanh nhã, cũng không phải binh đao giao đấu, không sao, không sao đâu!

- Vậy được rồi!

Quách Kính Chi bất đắc dĩ thở dài một tiếng:

- Tiểu nhi này của ta hơi có chút kiêu ngạo, cũng tiện mượn tay tướng quân, mài bớt nhuệ khí của hắn, cho hắn biết thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân. Kiền Quán hiền chất, ngươi dẫn chúng ta cùng đi tới hậu viện đi.

Quách Kiền Quán tuy rằng cũng họ Quách, nhưng chỉ là cùng họ với Quách Kính Chi chưa nói tới quan hệ thân thích gì cả, một đại hán cao to khí thế mạnh mẽ sâm sâm, dẫn dường ở phía trước.

Lý Tiên Huệ có chút lo lắng đi lên, thấp giọng thì thầm:

- Lão công, không có chuyện gì đi đáp ứng luận võ nha? Loại chuyện này rất dễ tổn thương hòa khí.

Tần Tiêu vỗ vỗ bàn tay của nàng, tràn đầy tự tin gật đầu nói:

- Yên tâm, trong lòng ta đều biết rõ.

Hậu viện trung ương một khối đất trống rộng rãi, dựng thẳng mấy mũi tên, ở bên cạnh một đường đua, bị giẫm đến bằng phẳng. Có thể thấy được trong thường ngày Quách Tử Nghi thường xuyên ở chỗ này luyện tập cưỡi ngựa bắn cung. Bên cạnh chuồng ngựa dựa vào tường bao quanh, Quách Tử Nghi đang lấy hai tấm yên ngựa hướng trên người tuấn mã đeo lên, nhìn thấy mọi người đến hậu viện, chạy chậm tiến lên, quay về phía Quách Kính Chi cười ngây ngô nói:

- Cha, hắc hắc!

Quách Kính Chi vừa giận vừa cười trừng mắt với hắn một cái:

- Nghịch tử! Chỉ biết cậy mạnh hiếu thắng, bình thường học thi thư lễ nghi đều ném tới sau đầu cả rồi?

Quách Tử Nghi xấu hổ cười một trận:

- Cha, ta biết sai rồi... Thế nhưng người cũng biết, cùng Tần tướng quân giao đấu một trận, là chí nguyện bình sinh của ta nha!

Tần Tiêu đi ra phía trước, một phát vỗ lên vai Quách Tử Nghi:

- Thực rắn chắc! Ngày hôm nay Ngày hôm nay sẽ để ngươi được như ý nguyện, so đấu với ta một hồi. Nói đi, so đấu cái gì?

Quách Tử Nghi hưng phấn nói rằng:

- Võ cử tam xạ, chúng ta so đấu cưỡi ngựa bắn cung đi sao? Hai loại khác có chút không thú vị.

Tần Tiêu cười:

- Đi! Lấy cung mã đến đây!

Tất cả mọi người lại có chút hăng hái đứng ở phía sau thành một vòng, nhìn tình hình hai người bọn họ so đấu.

Quách Tử Nghi mang giá binh khí đến, một dãy trường cung chỉnh tề đặt ở bên trên:

- Tần tướng quân, thỉnh chọn cung trước!

Tần Tiêu cười ha ha:

- Không cần, ngươi lên trước đi, chọn cung mã thuận tay mình nhất nhé!

Quách Tử Nghi hơi sửng sốt:

- Tốt lắm, Tử Nghi bêu xấu trước!

Dứt lời chọn lây một bộ cung tiễn, khoác giáp trụ lên vai, cưỡi một con liệt mã như than lửa chạy vội ra, dáng người tiêu sái thẳng thắn lưu loát cực điểm. Tần Tiêu không khỏi kêu một tiếng hay, mọi người ở phía sau cũng trầm trồ khen ngợi theo.

Khi còn cách đường chaỵ mấy bước, Quách Tử Nghi khom thắt lưng một cái, gỡ cung xuống, tiện tay một tiễn bắn ra, trúng giữa hồng tâm!

- Hay!

Âm thanh ủng hộ chưa dừng, Quách Tử Nghi lấy ra ba mũi tên, khẽ quát một tiếng kéo cung thành trăng tròn, nhất tề bắn ra, phập phập phập ba tiếng, trúng giữa ba tấm bia!

Tiết Nột kinh hô:

- Thần kỹ!

Vương Tuấn kêu to:

- Hảo tiễn!

Tất cả mọi người lớn tiếng kêu gọi lên.

Tần Tiêu cũng thấy hơi kinh ngạc: Quách Tử Nghi này, cũng sẽ một tiễn ba bia? Không dễ dàng! Ta, Cửu Tiêu Chấn Lôi Tiến luyện được đúng là đủ khổ sở, mới có loại hỏa hậu này! Xem ra, thật đúng là gặp phải kình địch!

Giống như năm xưa Tần Tiêu luận võ, Quách Tử Nghi lại phát tam tiễn, trúng mục tiêu ba bia. Thời khắc cuối cùng, lập tức thả người nhảy lên, cao cao tại thượng phát sinh tam tiễn, bắn trúng giữa hồng tâm!

Bốn lần khai cung, trúng mười hồng tâm! Cùng tình hình năm xưa khi Tần Tiêu lần đầu võ cử đoạt giải nhất hầu như giống nhau như đúc.

Đám người Tiết Nột đã là như si như cuồng, trầm trồ khen ngợi không thôi.

Lý Tiên Huệ lo lắng ôm lấy cánh tay của Tần Tiêu nói:

- Lão công, Quách công tử này thật là lợi hại nha, ngươi có nắm chắc thắng được hắn không?

Tần Tiêu cười:

- Hắn là phỏng theo lộ số của ta, ta làm sao lại thắng không được hắn chứ? Yên tâm nhìn xem!

Dứt lời Tần Tiêu đã tiện tay chọn một cây cung trên giá, xoay người cưỡi lên một con đại hắc mã. Quách Tử Nghi Quách Tử Nghi chạy chậm trở lại bên này, có chút không có ý tứ cười nói:

- Tần tướng quân chớ trách tội, ta đây là bắt chước bừa mô phỏng theo tuyệt kỹ của ngươi. Tướng quân năm xưa khi đoạt võ cử thứ nhất tài nghệ sớm đã truyền khắp thiên hạ, Tử Nghi cũng là quá mức ngưỡng mộ...

Tần Tiêu cười ha ha:

- Quách công tử thực sự là quá mức khiêm tốn! Năm xưa ta còn không có bắn được đẹp như ngươi vậy đấy! Nói trước tiên là nói hay, ta nếu là bại dưới tay ngươi, ngươi cũng không thể chê cười ta, ha ha!

Quách Tử Nghi nhảy xuống ngựa, ôm quyền đứng ở một bên:

- Sao dám sao dám, Tần tướng quân quá khiêm tốn rồi!

Tần Tiêu nhắc tới dây cương, hét lớn một tiếng thúc ngựa phi điện ra, trong lòng suy nghĩ nói: Quách Tử Nghi con nghé mới sinh này, quả nhiên có chút bản lĩnh! Ta nếu là không thắng được ngươi trận này, làm sao có thể cho ngươi ghi nhớ? Trương Cửu Linh ta sợ là hơn phân nửa không thu được, chỉ có thể tiến cử một chút; Quách Tử Nghi ngươi, ta há lại có thể bỏ qua?

Cho dù bị mô phỏng theo cũng không có thể bị siêu việt, xem phi tiễn của ta đây!

Cưỡi bên dưới là thất ngựa tốt, bộ phúc đủ lớn, bước chạy cũng nhanh. Tần Tiêu nửa nằm thân thể, tuy rằng ngựa chay có chút không quen thuộc, nhưng dựa vào lực đạo hai chân kẹp chặt lấy, vẫn là đem thân thể cố định được bình ổn, một tay lấy mũi tên trong giỏ, rút ra ba mũi tên đặt trên cây cung, kéo cung ra căng tròn, tay thả dây cung!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.