Thiếu Tướng Phu Nhân Là Phúc Thần

Chương 14: Chương 14: Đồng tình với đùi vàng




“Cái này cho Tiểu Lật ăn.” Giang Chấn Đào cười đem phần thịt Long Tích của mình để trước mắt Du Cẩn Lật.

Du Cẩn Lật nhìn thịt Long Tích trước mặt mình, lại nhìn về phía Giang Chấn Đào, lòng đầy rối rắm.

Cậu rất muốn ăn thịt Long Tích đó, dù sao chút linh lực vừa hấp thu thật sự quá ít, ngay cả việc sử dụng linh lực để kiểm tra Giang Mặc Thịnh cũng không bằng.

Những miếng thịt Long Tích này tất nhiên là thuộc về người khác, nếu cậu độc chiếm thì có phải như vậy không phải là một cá chép tốt không? Như vậy có thể ảnh hưởng đến việc tu luyện không nha?

“Cơ thể ba ba không chịu nổi năng lượng nhiều như vậy được, Tiểu Lật có thể ăn giúp ba ba một ít được không?” Giang Chấn Đào nói.

Lúc này, Du Cẩn Lật liền không hề rối rắm, giúp người đối với việc tu luyện là việc rất hữu ích, cậu vô cùng vui sướng, đặc biệt là dưới tình huống giúp người còn có thể ăn được linh lực, đúng là quá tuyệt vời.

Nhìn Du Cẩn Lật ăn vui vẻ, Giang Chấn Đào và Kiều Mục Lam cũng rất cao hứng.

Vốn dĩ bọn họ đã tính toán tốt, nếu Du Cẩn Lật không muốn gả cho Giang Mặc Thịnh, tính cách của ông cũng không tệ lắm nói, nếu nó nguyện ý thì bọn họ liền thu cậu làm con nuôi.

Kết quả không ngờ đứa nhỏ này lại thích con trai của mình như thế, điều này khiến họ rất ngoài ý muốn và kinh hỉ, càng cực kỳ yêu thích Du Cẩn Lật hơn, bất tri bất giác liền đem cậu trở thành một thành viên của Giang gia, xem như là con trai của mình.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Du Cẩn Lật cảm giác được đan điền vốn trống rỗng nay chứa một tia linh lực, tuy rằng không thể so sánh với kiếp trước nhưng tìm được biện pháp có thể gia tăng linh lực vẫn khiến cậu rất kích động.

Đặc biệt là lợi dụng việc ăn linh vật để bổ sung linh lực, loại này không cần phải tu luyện khô khan mà lại còn có thể thỏa mãn việc ăn uống và là biện pháp gia tăng linh lực, đúng thật là rất thích hợp với cậu.

Cũng không biết số lượng linh vật trên thế giới này còn nhiều không, nếu có thể ở bất kỳ đâu cũng có thể tìm thấy, mỗi bữa đều đủ ăn thì tốt rồi.

Du Cẩn Lật hiện tại cần tới rất nhiều linh vật để bổ sung linh lực, không chỉ vì muốn nhanh chóng khôi phục tu vi kiếp trước, quan trọng hơn là cậu muốn trị liệu cho đùi vàng vừa bám được.

Tình huống của đùi vàng thật không ổn, nội bộ cơ thể hư hao rất nghiêm trọng, nếu không được linh lực uẩn dưỡng thì không chừng tùy thời đều sẽ chết đi, đến lúc đó chẳng phải là cậu liền mất đi phù hộ?

Hơn nữa, trơ mắt nhìn một người có công đức như thế chết ngay trước mắt, đời này cậu đừng hòng tu thành đại đạo để phi thăng.

Cho nên việc cấp bách vẫn là trị liệu đùi vàng cho tốt mới được.

“Mẹ, con ăn xong rồi, con có thể lên thăm đùi...... A Thịnh được không?” Du Cẩn Lật theo thói quen định gọi đùi vàng, đột ngột phản ứng lại, cứng rắn sửa miệng lại.

“Đương nhiên là được.” Kiều Mục Lam thấy Du Cẩn Lật để bụng với con trai của mình như thế, đương nhiên là vui vẻ.

“Con mang đồ lên cho anh ấy ăn.” Du Cẩn Lật nói xong liền đem khay đồ ăn lên, vì cậu xem ra đùi vàng được ăn linh vật thì đối với cơ thể sẽ càng tốt.

Nhưng hành động kế tiếp của Du Cẩn Lật bị cản trở.

“Tiểu Lật, hiện tại cơ thể A Thịnh suy yếu, mấy thứ này nó ăn không hết, mẹ gọi người chuẩn bị thuốc dinh dưỡng, cho nó uống thuốc dinh dưỡng là tốt rồi.” Kiều Mục Lam nói.

Thuốc dinh dưỡng? Du Cẩn Lật tìm tòi một chút ký ức của nguyên chủ, sau khi biết là thứ gì, lập tức cực kỳ ghét bỏ.

Một chút tư vị cũng không có, còn giống như cháo vậy, vật như thế thật sự có người thích ăn à?

Việc uống thuốc dinh dưỡng dưới ánh mắt của Du Cẩn Lật thì chính là tự ngược.

Nhưng nếu mẹ đã nói như vậy, Du Cẩn Lật tự nhiên không có phản đối, chỉ là trong lòng đồng tình với đùi vàng vài giây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.