Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả

Chương 8: Chương 8




Diệp Hoài Tây giật mình, phục hồi tinh thần lại không biết nên khóc hay nên cười, thật không biết Cô Thiên Lung nghĩ như thế nào, thế nhưng lại dám động đến vảy ngược của bệ hạ. Hiện tại muốn nói điều trong lòng bệ hạ không muốn chạm vào, chính là quân quyền này. Mà Hổ gầm và Long ngâm không có nằm trong tay bệ hạ, điều này đã khiến cho bệ hạ ban đêm ngủ không được yên rồi, kết quả người thừa kế còn nói với hắn, muốn kết hôn với Diệp thiếu tướng trong tay nắm hai đại quân đoàn, đây không phải là ép vua thoái vị muốn đoạt quyền sao?

Cho dù hoàng đế bệ hạ nhân nghĩa khoan hồng, nhưng trọng bụng cũng sẽ có tể tướng chèo chống, ở đêm dài nhân tĩnh, cũng không thể tránh khỏi cân nhắc xem Cố Thiên Lung đang có dụng ý gì. Càng miễn bàn vị hoàng đế này của bọn họ lại cẩn thận đa nghi, cho dù thỉnh thoảng rộng lượng được một lần cũng không thể che dấu được bản chất hẹp hòi ở bên trong. Đứa con này đã đi theo bên người ba ba nhiều năm như vậy, ngay cả tính tình của ba ba mình cũng không nắm rõ được, còn dám mạo muội thỉnh cầu, cũng khó trách khiến cho hoàng đế bệ hạ nhớ đến nhị hoàng tử bị vứt bỏ ở trấn nhỏ xa xôi.

Ngươi muốn vị trí này như vậy, ta liền không cho ngươi toại nguyện, cho quá trình thượng vị của người gặp nhiều khó khăn. Đây chắc là ý tưởng hiện tại của hoàng đế bệ hạ đi.

Nếu hắn thực mang Cố Tử Khung về thủ đô, vậy sau này Cố Tử Khung sẽ không được sống tốt. Lúc nào cũng phải tìm kẽ hở giữa hai phụ tử để sinh tồn, thời gian lâu, hai bên cũng sẽ không tốt, vậy càng thêm nước sôi lửa bỏng. Hắn hình như có thể đoán được cuộc sống sau này của Cố Tử Khung, kết cục cuối cùng của hắn trong mười năm tới. Nhớ tới ánh đèn sáng lạng trong quán bar, thanh niên cuồng ngạo không kiềm chế được, trong lòng hắn liền nổi lên một trận sóng triều ‘đáng tiếc’, lại nghĩ đến thanh niên vì muốn bảo vệ hắn mà làm những việc kia, tâm tư kín kẽ hai mươi năm của Diệp Hoài Tây, ở lúc hắn không nhận ra đã dần dần tinh tế mở ra một chút.

“Biểu hiện của Cố Thiên Lung rất sốt ruột.” Diệp Hoài Tây lạnh giọng đánh giá.

“Không phải.” La Thụy biết nhiều chuyện bát quái nhẹ giọng phản bác nói, “Nghe hộ vệ quân bên người đại hoàng tử nói, hắn đã coi trọng người thật lâu, lại ngại Diệp gia cùng Tạp Nạp Nhĩ gia, vẫn không dám mở miệng. Gần đây nghe nói nhị đại vô năng Tạp Nạp Nhĩ gia kia, hướng cục quản lý dân cư đệ trình, muốn cùng người tiến hành kết duyên, lúc này mới tuyệt vọng thử đi thỉnh cầu bệ hạ.”

“Bá Ni —Tạp Nạp Nhĩ?” Diệp Hoài Tây nhớ rõ thanh danh vị ăn chơi trác táng này, chè chén chơi gái đánh bạc, mọi thứ đều tinh thông.

La Thụy gật đầu : « Vị nhị thế tổ này căn bản là không nhận thức được đã động đến chiếc bánh ngọt của không biết bao nhiêu người, cùng ngày hoàng đế bệ hạ liền triệu tất cả người của Tạp Nạp Nhĩ gia vào phủ tổng thống mắng to một chút, nghe nói ngày hôm đó nhóm hộ vệ của phủ tổng thống lần đầu tiên mới biết được thì ra năng lực mắng người của hoàng đế bệ hạ đối với bọn họ còn mạnh hơn. »

Diệp Hoài Tây không nghĩ tới mình không ở thủ đô, làm sao còn có thể gây ra cuồng phong gió lớn như vậy, liền có chút buồn cười. Kỳ thật chuyện thuốc ức chế ở thủ đô bị chuyển đến trấn nhỏ Na Ba Nhĩ, hắn hoàn toàn không cần phải tự mình ra trận. Nhưng tin tức không xác định này thường thường sẽ do một tiểu đội đặc biệt ở trong quân đoàn kiểm tra đối chiếu, sau khi điều tra toàn bộ xong, thì hắn mới đích thân đến chỉ huy.

Sở dĩ hắn trực tiếp tham gia vào lần điều tra đối chiếu này, là vì muốn tránh né cục quản lý dân cư, địa phương kia thật sự là khiến người khác phiền chết đi được. Cũng không biết ước nguyện ban đầu hoàng đế bệ hạ đặt ra là gì, tiêu chuẩn của nhân viên nhậm chức là cái gì, những nhân viên nắm giữ chức vị quan trọng đều là những người hiếm gặp khó chơi, nhất định là cục quản lý xuất động những nhân viên thuyết phục này, những nhân viên thuyết phục này đều là những lão nhân gần trăm tuổi, tóc bọn họ hoa râm, đi lại mạnh mẽ, sắc mặt hồng hào, gặp người thì sẽ dạy dỗ, có thể nói ba giờ mà không suyễn khí, mang cả xướng ca ra để tận tình khuyên bảo, nghe thấy khiến người khác phải hoài nghi về cuộc đời mình.

Hoài nghi nếu bản thân mình không kết hôn chính là lãng phí tài nguyên công cộng, vô tình sẽ tạo thành thương tổn cho chính phủ, mà quan trọng là ngươi sẽ có lỗi với người nhà, sẽ có lỗi với bản thân. Rõ ràng là một thanh niên hào hoa phong nhã, chính trực sinh sản tráng niên, vì sao lại không chịu kết hôn sinh đứa nhỏ ?

Diệp thiếu tướng đã chính mắt nhìn thấy một quân đoàn sui xẻo bị phá hủy, trong lòng còn sợ hãi. Trước sinh nhật hai mươi sáu tuổi, tùy tiện tìm một cái cớ, đem chính mình đẩy ra ngoài. Đại khái hoàng đế bệ hạ tạm thời cũng không muốn nhìn thấy hắn cùng bất cứ một ai qua lại thân thiết, vì vậy cũng gật đầu đồng ý cho hắn rời khỏi thủ đô.

Diệp Hoài Tây không nghĩ tới chính mình đang ở một trấn nhỏ hẻo lánh cách mấy vạn năm ánh sáng, còn có thể bị lửa ở thủ đô cháy đến thân, hắn sâu kín thở dài, hướng La Thụy nói : « Thiếu tá Lôi Nặc, hiện tại mời đón tôi trở về. »

La Thụy đã sớm chú ý thấy dáng vẻ của Diệp Hoài Tây không giống như trước đây, trong lòng còn đang nghĩ không biết thiếu tướng có mở miệng kêu mình đón hắn trở về không, chợt nghe thấy lời nói của Diệp Hoài Tây, hắn theo bản năng đáp : « Được, thiếu tá, tôi lập tức đón người trở về. »

« Còn có. » Diệp Hoài Tây tạm dừng vài giây, khi ánh mắt La Thụy hiện lên tia nghi hoặc, mới nhắm mắt thấp giọng nói : « Mang thuốc ức chế tới đây. »

« Ngài… » môi La Thụy run lên, cuối cùng cũng không nói hết lời, hắn hít sâu, thẳng thắt lưng nghiêm túc nói, « Tốt, thiếu tưởng, xin ngài kiên trì thêm mười phút, tôi lập tức đến đó. »

Diệp Hoài Tây thản nhiên ‘ân’ một tiếng, ngắt thông tin.

Anh sáng ba chiều tắt đi, ánh trăng nhân tạo trong đếm tối hình như cũng bị ảnh hưởng, cũng dần dần tối lại. Đem cả người Diệp Hoài Tây đều bao phủ trong bóng tối, nếu người khác không nhìn kỹ căn bản không thấy hắn.

Diệp Hoài Tây lại nâng tay để sau gáy, miệng vết thương bị răng nanh của alpha cắn vẫn còn, đầu ngón tay lướt qua tạo nên từng trận tê dại trong da thịt, từ từ chạy đến tứ chi bách hài, mùi vị cùng cảm giác bị alpha liếm căn không giống nhau. Lộ ra vài phần dâm mĩ, thật giống như người kia ở phía sau lưng hắn hạ xuống dấu hiệu tạm thời, an ủi mình.

Tâm lý cảm nhận mãnh liệt mang đến cảm giác thẹn thùng vô cùng, làm cho mặt của Diệp Hoài Tây nháy mặt liền đỏ, tay vuốt ở sau gáy cũng nóng lên, đột nhiên rút tay lại, chỉ cảm thấy đầu ngón tay hơi hơi nóng lên, mà hai má của hắn cũng rất nóng, cả người cảm thấy thẹn thùng, ngay cả hô hấp cũng dồn dập, hắn đem thân mình dính sát vào vách tường, hy vọng có thể cảm nhận được một chút mát mẻ.

Cảm giác mát mẻ quá ít, căn bản không đủ để tiêu diệt ngọn lửa thẹn thùng này, hắn ảo não xoay người, đem hai má lửa nóng dán lên vách tường, nhỏ giọng than thở nói : «Dấu hiệu tạm thời này thật giống chủ nhân của nó, thật không biết xấu hổ ! »

La Thụy là người thành thực điệu thấp, không gióng trống khua chiêng đến đón Diệp Hoài Tây, còn mở một xe huyền phù loại nhỏ, xe dừng ở phụ cận vị trí định vị của Diệp Hoài Tây, hắn giấu thuốc ức chế nhảy xuống xe, có chút hơi sợ nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng thiếu tướng nhà hắn.

« Này. » Phía sau liền truyền đến thanh âm quỷ mị, thiếu chút nữa dọa sợ La Thụy đến mức phải thăng thiên.

Thiếu tướng Lôi Nặng này sợ tối lại nhát gan, liền run rẩy xoay người nhìn về phía sau, ánh trăng không chiếu được vào trong bóng tối, mơ hồ thấy có người, nhìn thân hình đúng là Diệp Hoài Tây. Hắn chầm chầm đi qua, tay đã đụng đến vòng tay cơ giáp, nghĩ muốn mở một cái đèn nhỏ, lại bị Diệp Hoài Tây lên tiếng ngăn lại : « Đừng mở. »

La Thụy mẫn tuệ nghe thấy âm thanh thiếu tướng nhà hắn ám ách, có hương vị được thỏa mãn, trong lòng run lên, thiếu tướng sẽ không… Hắn là một trong những người không nhiều lắm biết được con người chân chính của Diệp Hoài Tây, mà hắn vì sao biết được thì phải ngược dòng kể đến những chuyện trước kia. Hiện tại hắn đang một lòng một dạ lo lắng thiếu tướng có phải hay không là bị ăn kiền mạt tịch rồi đi.

La Thụy cách khá xa còn chưa có cảm thấy, chờ tới gần Diệp Hoài Tây, hắn nhịn không được ‘a’ một tiếng, mạnh mẽ lui về sau một bước. La Thụy nhìn thì giống một gã beta nhưng thực ra lại là alpha, khứu giác cũng không nhạy, nhưng lúc này lại bị hơi thở cường đại bá đạo kia hun đến cho muốn quay đầu bỏ chạy, hắn kiên trì đem thuốc ức chế đưa qua : « Người kia là ai, chỉ lưu lại hơi thở giống đực đã mãnh liệt như vậy. »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.