Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 361: Chương 361: Thiếu soái cảm động




Cố Khinh Chu nhìn mọi người, tất cả mọi người đều đang chờ đợi nàng.

Nhiếp Vân cúi đầu xuống, hận không thể đem đầu vùi ở đầu gối. Cố Khinh Chu tiếp tục nói:

“Nhiếp Vân mới đi ra ngoài, phó quan liền tới nói cho ta nói biết mới vừa rồi lúc Nhiếp Vân vào cửa cùng ra cửa đều có người trốn ở ô tô phía xa chụp ảnh.”

Tư Đốc Quân bừng tỉnh, ông ta hiểu những cái ảnh chụp “chứng cứ” là như thế nào mà có.

Nhiếp Vân lúc này cũng cất lên thanh âm nhỏ như không thể nghe, mở miệng:

“Là một vị tiểu thư xinh đẹp cho ta ba căn cá chiên bé, nàng bảo ta cầm vàng thỏi trả lại cho Thiếu phu nhân. Nàng bảo ta từ nhà mới của thiếu soái đi ra, ở trên phố thất hồn lạc phách, cuối cùng đi ra bờ sông chừng mười phút.”

Mọi người nghe mới biết được là mưu kế. Nhiếp Vân muốn biện giải:

“Ta có sáu đệ đệ cùng muội muội, còn có tổ mẫu cùng mẫu thân, chúng ta không có cơm ăn, ta mới... Vị tiểu thư kia không có kêu ta hại người, chỉ kêu ta đi một chuyến, lại đi một vòng, ta cho rằng....”

Tất cả mọi người đều có thể lý giải tình cảnh của Nhiếp Vân, lại sẽ không tha thứ cho hành vi của nàng.

Nàng nỗ lực muốn giải thích, nàng cái gì cũng chưa làm, không có hại Tư Mộ. Nhưng nàng nhất định rõ ràng đối phương cho nàng nhiều tiền như vậy, việc này chắc chắn có kỳ quặc. Biết kỳ quặc nhưng nàng vẫn làm, chấp nhận bị đối phương thu mua, đi làm việc chính nàng biết không hợp lẽ thường.

“Tiểu thư xinh đẹp?” Tư phu nhân trước hết nắm những lời này, hỏi Nhiếp Vân: “Ngươi biết là ai không?”

Nhiếp Vân không dám nhìn Tư phu nhân, thậm chí không dám ngẩng đầu, đè nặng đầu nói:

“Là Ngụy Thanh Gia, ta ở trên báo chí xem qua ảnh chụp của nàng, không sai được. Nàng dùng khăn lụa trùm đầu, mang theo kính râm, chính là dáng người cùng môi của nàng, ta nhận ra được.”

Kỳ thật, lúc ấy người kia che mặt thật sự kín, giọng nói Nam Dương, là nữ nhân trung niên, Nhiếp Vân khẳng định nàng không phải Ngụy Thanh Gia.

Nhưng Cố Khinh Chu nói là Ngụy Thanh Gia, đây là lúc sau Cố Khinh Chu nói cho Nhiếp Vân. Nàng hiện tại nói điều này rất chắc chắn, cũng là vì muốn hồi báo Cố Khinh Chu, giúp Cố Khinh Chu diệt trừ Ngụy Thanh Gia.

Cố Khinh Chu lúc vừa nghe Nhiếp Vân nói là nữ nhân trung niên nói giọng Nam Dương, liền biết bà ta không phải là chủ mưu. Ngụy Thanh Gia sẽ không tự mình ra tay, nàng có nhiều tiền như vậy, có thể thu mua đến người khác làm việc.

Cố Khinh Chu không thể khẳng định thân phận nữ nhân kia, mới dùng biện pháp câu cá, đem Ngụy Thanh Gia câu lên. Nữ nhân kia do Ngụy Thanh Gia thu mua, điểm này hiện tại không thể nghi ngờ.

Tư phu nhân bỗng nhiên chấn động. Tư Quỳnh Chi cầm tay nàng. Tư Đốc Quân nhớ lại dáng vẻ làm bộ làm tịch của Ngụy Thanh Gia, nói:

“Quả nhiên là đồ phụ nhân rắn rết!”

Cố Khinh Chu cũng nói:

“Thật là Ngụy Thanh Gia, ta sau sẽ kiểm chứng.”

Cái nữ nhân nói giọng Nam Dương kia đã tìm không thấy, dứt khoát bỏ qua bà ta, trực tiếp phóng tới trên đầu Ngụy Thanh Gia. Ngụy Thanh Gia cũng không oan uổng, thật là nàng thu mua người kia làm việc.

“Sau đó thì sao?” Nhan Lạc Thủy rất muốn biết diễn biến kế tiếp, ra tiếng đem đề tài bẻ trở về: “Khinh Chu, muội ở nơi nào cứu Nhiếp Vân?”

Cố Khinh Chu nói:

“Ta đã biết có người theo dõi chụp ảnh, liền dặn dò phó quan không cần rút dây động rừng, tùy ý để bọn họ chụp. Ta mang theo người ra cửa, ở chỗ ngoặt đem Nhiếp Vân bắt lên ô tô.

Ta lấy súng đối với nàng, sau khi nàng bị ta dọa sợ liền một năm một mười nói cho ta. Ta nhớ tới lời Lạc Thủy nói, dáng người ta cùng Nhiếp Vân có điểm giống nhau, liền cùng nàng thay đổi xiêm y.

Nàng tóc ngắn, ta liền đem tóc dài giấu ở xiêm y, lại choàng trên đầu một cái khăn to, dọc theo con đường Ngụy Thanh Gia chỉ cho Nhiếp Vân tiếp tục đi dạo.

Có người vẫn luôn theo dõi ta, phó quan của ta cũng lái xe theo dõi. Ta dạo tới bờ sông, dùng khăn đen che mặt, những người đó thấy không rõ lắm khuôn mặt ta, chỉ đem quần áo cùng bóng dáng giống nhau liền từ sau lưng đem ta đè lại, trùm bao tải lên người rồi ném ta xuống sông.

Trong bao tải thả rất nhiều đá, ta may mắn sớm có chuẩn bị, cất giấu dao nhỏ tùy thân, vừa xuống nước ta liền cắt vỡ bao tải, giấu mình ở đáy nước theo dòng nước trôi đi.”

Nàng nói tới đây, Tư Mộ bỗng nhiên ngước mắt nhìn nàng. Ngày đó buổi tối khi Cố Khinh Chu trở về, tóc mới khô một nửa. Lúc ấy nàng ung dung nói nàng đi đánh tennis. Nguyên lai nàng vì chuyện của Tư Mộ đã trải qua một phen sinh tử.

Nhiếp Vân thân bất do kỷ run rẩy. Một màn ở bờ sông kia, Nhiếp Vân trốn ở ô tô nơi xa cũng thấy.

Nhiếp Vân lúc ấy sắp bị dọa điên rồi. Cái nháy mắt kia, Nhiếp Vân cảm thấy nếu là nàng, khẳng định liền sẽ chết ở dưới sông. Nàng tựa như trọng sinh, nàng cũng không dám lần nữa mưu toan đi xảo trá người khác. Bởi vì có được tiền tài, khả năng phải trả giá bằng sinh mệnh!

Cùng tiền so sánh, Nhiếp Vân vẫn là muốn lưu lại mệnh này.

“Trên mặt sông nhìn qua bằng phẳng, phía dưới dòng nước lại rất mạnh. Lại là ban đêm, nơi nơi tối đen, ta theo dòng nước nín thở không đến hai phút, dùng sức bơi về phía trước. Khi ngoi lên mặt nước, ta đã bơi rất xa, người trên bến tàu liền thấy không rõ ta.

Ta thở một lát lại hướng trong nước trốn, bơi một đoạn thời gian trở ra. Ta ở sông đợi nửa giờ, chờ bọn họ hoàn toàn rời đi, phó quan ở trên bờ bật đèn ô tô, ta mới bơi lên.” Cố Khinh Chu nói.

Có vị tướng lãnh nhịn không được khen ngợi:

“Thiếu phu nhân, ngài thật là có dũng có mưu! Nếu không phải ngài cứu Nhiếp Vân, án này của thiếu soái thật sự có lý mà nói không rõ!”

Cố Khinh Chu cười cười. Tư Đốc Quân cũng nói:

“Thật là Khinh Chu rất có tài cán! Lại nói ra thật dễ dàng, lúc ấy nguy cấp như vậy, có thể làm được như nàng thật hiếm thấy.”

Mọi người sôi nổi khen Cố Khinh Chu dũng cảm. Cố Khinh Chu mỉm cười, tươi cười điềm nhu. Tư Mộ lại nhìn nàng.

“Ta đây tiếp tục nói được chứ?” Cố Khinh Chu chờ mọi người bớt khen, nàng mới nói.

Tư Đốc Quân gật đầu.

“Đối phương kỳ thật điều tra qua Nhiếp Vân, biết được nàng không biết bơi lội, cùng ngày cũng không biết được chúng ta đã đánh tráo. Bởi vì không ai phát hiện, ta liền phái phó quan suốt đêm đem Nhiếp Vân đưa đến Thượng Hải. Cũng là vạn hạnh, đối phương muốn Nhiếp Vân có bộ dáng nhảy sông tự sát nên không thể để lại vết thương khả nghi trên người nàng. Bọn họ không có thọc ta một đao, cũng không dùng đồ vật đánh ngất ta, bằng không ta cũng mất mạng.

Ta lúc ấy không biết địch nhân là ai, cũng không biết thế lực rốt cuộc bao lớn, không dám tùy tiện để Nhiếp Vân lưu tại Nhạc Thành. Sau khi tiễn nàng đi, ta lại phái người đến nông thôn mua một nữ thi qua đời nửa tháng. Đối phương trong nhà nghèo khổ, quan tài hạ táng cũng không có, ta chi số tiền lớn, bọn họ liền vô cùng cao hứng đem thi thể cho ta. Ta y theo đặc thù Nhiếp Vân, cắt bỏ một ngón chân của nữ nhân này, lại đem nàng đặt ở trong nước ấm ngâm ba ngày. Đích xác hoàn toàn thay đổi, mới để bên bờ sông cho người tìm được.

Bọn họ muốn tìm được thi thể, như vậy càng dễ dàng có cớ vu hãm. Không nghĩ tới khi vớt được xác thi thể đã không còn nhận ra, chỉ có thể từ trên xiêm y đoán là Nhiếp Vân.

Ta cho rằng, là người Nhạc Thành muốn tính kế Đốc Quân cùng thiếu soái. Không thành tưởng, tình thế lại từ Nam Kinh nháo lên. Nếu là như thế này, liền có chút vượt qua địa giới của chúng ta, ta càng thêm trầm mặc. Chỉ có làm những việc cho bọn họ nghĩ rằng bọn họ đã thành công, lúc đó bọn họ mới lộ mặt.”

Cố Khinh Chu chờ đợi, Quân Chính phủ nhìn như ở vào thế hạ phong. Nhưng sự tình nháo tới rồi nông nỗi hiện tại, khiến cho mọi người lòng đầy hiếu kỳ. Tất cả mọi người đều ở chú ý kết quả vụ án. Tin tức “Tư Mộ vô tội, Nhiếp Vân không chết”, trải qua độ lên men cao mới có thể hoàn toàn truyền đạt xuống.

Như vậy, Tư Mộ về sau không bao giờ chịu loại đồn đãi vớ vẩn này.

Nếu ngay từ đầu, chỉ có ít người chú ý, tương lai có người rắp tâm hãm hại, người nghe không biết việc này, nghe nhầm đồn bậy, đối Tư Mộ càng thêm bất lợi.

Đồng thời, sự tình ấp ủ có thể cho Lý Văn Trụ ở Nam Kinh bại lộ, cũng sẽ làm người biết bộ chính trị liên kết với Lý Văn Trụ hãm hại Tư Đốc Quân. Tư Đốc Quân lại lần nữa đi Nam Kinh tiền nhiệm, chính mình sẽ quan sát Võ bộ trưởng, miễn cho hắn sau lưng lại đâm một đao.

Mà Võ bộ trưởng bại lộ ở trước mắt bao người, sẽ không dám xuống tay với Tư Đốc Quân, khiến Tư Đốc Quân càng thêm an toàn đi nhậm chức.

Nhạc Thành bên này, người muốn hãm hại Tư Mộ cũng trồi lên mặt nước.

“Như thế nào?” Tư Đốc Quân đắc ý quét liếc mắt một cái nhìn mọi người: “Các ngươi ai có tâm trí hơn đứa nhỏ này?”

Cố Khinh Chu xử lý làm phong ba lần này hoàn toàn được giải quyết, không sai sót bất cứ điều gì.

Tựa như bệnh ghẻ, khi chín, cắt bỏ mủ độc, nơi này sẽ không bao giờ phát bệnh nữa.

“Thiếu phu nhân tính toán không sai sót, là nội trợ hiền của thiếu soái!”

“Việc này chỉ có trầm ổn ấp ủ mới làm bộ chính trị cùng Lý Văn Trụ trở tay không kịp, đắc ý vênh váo. Thiếu phu nhân làm việc này, vì Đốc Quân trừ một kình địch!”

Lời này là nói về sau Lý Văn Trụ rốt cuộc không tư cách cùng Tư Đốc Quân tranh đoạt vị trí Tổng tư lệnh. Lý Văn Trụ nháo như vậy thành vai hề nhảy nhót, về sau chỉ sợ cũng sẽ bị Tổng thống ghét bỏ.

Nhan Tân Nông nói:

“Chứng cứ lần này điều tra ra sẽ có trên người Lý Văn Trụ, ta đã phái người xuống tay chải vuốt.”

Tư Đốc Quân vừa lòng gật gật đầu.

Nói rõ ràng xong, mọi người tan đi, Tư Đốc Quân cũng phải đi giải quyết tốt hậu quả.

Lúc ấy, Tư Đốc Quân liền mang theo Nhan Tân Nông cùng các phó tướng khác đi Nam Kinh, để lại Tư Mộ hộ tống người nhà hồi Nhạc Thành.

Về tới phòng thu thập hành lý, Tư Mộ dựa vào ghế dựa, ôm cánh tay trầm mặc. Cố Khinh Chu vừa trở lại, hắn ánh mắt dừng ở trên người nàng, hình như có ngàn lời muốn nói.

Hắn hơi hơi mở miệng tựa hồ muốn nói cái gì. Cố Khinh Chu đã nhận ra, nói:

“Không cần cảm tạ, ngươi đã đáp ứng cho ta tiền, ta lấy tiền làm việc mà thôi.”

Tư Mộ môi mỏng hơi nhấp. Dừng một chút, hắn hỏi:

“Lạnh không?”

Cố Khinh Chu nghi hoặc.

“Ngày đó ở dưới sông nửa giờ, lạnh không?” Tư Mộ thanh âm trầm thấp, rầu rĩ nói không rõ cảm xúc đang trộn lẫn.

Cố Khinh Chu im lặng. Nàng không nghĩ hắn lưu ý tới điểm này rồi.

Tất cả mọi người đều chỉ lo cao hứng, không ai nhớ tới ngày đó là tháng Chạp, Cố Khinh Chu một người ở dưới sông ngâm thật lâu, tay chân hoàn toàn đông cứng, liền chờ mục đích này đạt thành.

Cùng so sánh với đại kế, điểm hy sinh này quá bé nhỏ không đáng kể, đều ngượng ngùng lấy ra thỉnh công. Nhưng đích xác thực lạnh.

“Còn rất tốt, ở trong nước không lạnh như vậy, thời điểm lên bờ thì rất lạnh.” Cố Khinh Chu trêu chọc cười nói.

Tư Mộ còn muốn nói cái gì, Cố Khinh Chu xoay người bước nhanh đi ra ngoài. Trong phòng không khí rất kỳ quái, nàng một khắc cũng chịu không được. Tư Mộ cảm xúc có điểm cảm động, Cố Khinh Chu thực không quen.

Hắn người này luôn là dễ dàng cảm động, qua mấy ngày lại quên.

Cố Khinh Chu không biết hắn giống Tư Đốc Quân hay là giống Tư phu nhân. Ở phương diện nhớ tình bạn cũ, Tư Đốc Quân cùng Tư phu nhân là hai người khác nhau.

Tư Đốc Quân đối ân huệ nhỏ bé trong quá khứ đều chặt chẽ nhớ kỹ, báo đáp nhân gia. Tư phu nhân lại hận không thể phủ định toàn bộ, chẳng sợ người ta đã từng đối tốt với nàng, nàng cũng cho đó là điều đương nhiên.

Cố Khinh Chu cảm thấy Tư Mộ giống Tư phu nhân, nhưng mà nàng lại thật sự hiểu biết nam nhân sao?

Từ phòng ra tới, Cố Khinh Chu đi đến phòng Nhan Lạc Thủy, đối Nhan Lạc Thủy nói:

“Ta có chút việc muốn cùng Nhiếp Vân nói, tỷ đi giúp ta tách mẫu thân nàng ra.”

Nhan Lạc Thủy lập tức hứng thú, hỏi:

“Nói chuyện gì? Muội có phải còn muốn cho Nhiếp Vân làm thiếp Nhị ca không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.