Thiếu Niên Hạnh Phúc

Chương 1: Chương 1




5 năm sau, bọn họ gặp lại.

Thi Đồng trong phòng truyền phát tin từ nhân viên thực tập nhỏ đã trở thành người có thực lực.

Cô ngẩng đầu, người thiếu niên trong trí nhớ đã trở nên thành thục hơn nhiều, gương mặt ngày càng lạnh nhạt, bị thời gian mài giũa càng trở nên trầm ổn.

Anh mở miệng, giọng nói giống như đang hát, cực kỳ từ tính.

“Đồng Đồng, anh đã trở về.”

Thi Đồng ngơ ngác nhìn anh chằm chằm, nửa phút sau, cô khẽ cười.

“Trả nợ xong rồi?”

Nam nhân động động môi, “ừ.”

Thi Đồng thu hồi ánh mắt, ngón tay tùy ý để trên quầy thu ngân màu xanh lục, “Chúc mừng anh trở về.”

Giọng nói vẫn nghịch ngợm như năm đó.

Không biết vì sao, hốc mắt hai người đều đỏ.

Lúc này ca khúc đã đi đến hồi cuối.

“Giấc mộng năm xưa, nay đã mọc rêu xanh......”

- ======

Ngày khai giảng sơ tam, mưa to gió lớn.

Thi Đồng đi qua khu nhà hành chính mọc đầy dây thường xuân, tới khu dạy học, cô thu ô, nhìn trên mặt đấy toàn bọt nước.

Hôm nay mưa lớn, đã ướt nửa bên vai, cô cũng không để ý, tiện tay lau qua hai cái, sau đó nhấc chân đi vào lớp học.

Đến cửa lớp, bên trong liền truyền đến thanh âm nghiêm túc của một nam sinh: “ Cô Lý, em thật sự đã làm hết bài tập văn, đều do chó nhà em còn nhỏ không hiểu chuyện, cắn loạn cặp sách của em, đêm bài tập văn cắn nát.”

Lời nói nghe ra đầy ý cà lơ phất phơ.

“Những bài tập môn khác sao không bị gì?”

“Tiểu hắc thật tinh mắt, biết bài tập văn em làm là tốt nhất.”

“Em bịa chuyện công phu như vậy, có thể viết được hai bài văn.”

“Cô Lý, em không có bịa, trời đất chứng giám, cô đừng oan uổng em.”

Trong phòng học vang lên tiếng cười.

Thi Đồng khẽ cong môi, nhưng chỉ một giây đồng hồ sau, ý cưới tắt lịm.

“Bang”, thước kẻ rơi xuống bàn giáo viên, đánh gãy tiếng cười của học sinh phía dưới.

Lúc này Thi Đồng đi vào, thành công thu hút sự chú ý của mọi người, tất cả đều nhất trí nhìn qua.

Cô đụng phải đôi mắt toả sáng của nam sinh, trái tim bỗng chốc căng thẳng, gương mặt nóng lên.

Cậu chỉ nhìn thoáng qua cô, sau đó quay lại đầu.

Thi Đồng đi đến bàn học, bỏ cặp sách xuống, cặp sách cũng ướt một mảng lớn, cũng may là không thấm nước.

Cô lấy ra sách vở, hộp bút, cúi đầu nghiêm túc làm bài tập.

Nam sinh không được về chỗ ngồi, nhàn rỗi không có việc gì, ánh mắt từ trên mái tóc mềm mượt của cô gái chuyển qua đôi tay trắng nõn non mịn, tay vô cùng nhỏ.

Sặc, Khá xinh đẹp.

Cậu âm thầm đánh giá trong lòng, một phút không chú ý, liền phát ra âm thanh.

Tay Thi Đồng khẽ dừng lại, chữ viết có chút run.

Cô Lý nghiêm túc nhìn nam sinh: “ ngày mai trước khi tan học đem bài tập văn làm xong, mang tới văn phòng cho tôi, còn có một tháng này cậu đi theo đại biểu môn Văn học tập cho tôi.”

Nam sinh cò kè mặc cả, “Một ngày không đủ thời gian, em thức suốt đêm viết, vạn nhất chết đột ngột thì làm sao an? Cô Lý thư thả cho em hai ngày đi.”

“Trần Mộc, đừng cợt nhả với tôi, không gọi phụ huynh cậu đã là may cho cậu rồi.”

Cô Lý xoa xoa huyệt Thái Dương, “Muộn nhất trước buổi tự học ngày thứ sáu phải nộp bài cho tôi, đừng có đứng đây nữa, mai đi xuống đi.”

Trần Mộc nghe vậy, không chút do dự xoay người, trên vai đeo cặp sách, chân dài bước về phía cuối lớp học.

Tới chỗ ngồi, cậu kéo ghế, tùy tiện đặt mông ngồi xuống.

Dư Ba bàn trước quay đầu lại, “Mộc ca, trên đầu lão yêu bốc khói cậu có thấy không, khiến lão yêu phát giận như vậy, tôi phục cậu.”

Trần Mộc đem cặp sách nhét vào bàn học, nhướng mi, không tỏ ý kiến.

Dư Ba nói, “Cậu thế mà không làm bài tập văn của lão yêu, lá gan lớn đấy.”

Trần Mộc nhún vai, “Tôi có làm mà, không nghe thấy sao?”

Dư Ba ha ha cười, “Nghe thấy được nghe thấy được, Mộc ca làm bài tập văn xong, bị Tiểu Hắc cắn nát.”

Trần Mộc cười một tiếng, ánh mắt liền dừng lại góc phòng học, cô gái nhỏ ngồi trong góc, bị bạn cùng bàn mập mạp hoàn toàn che khuất.

Cậu ngẩn người, cánh tay dài duỗi ra, chán ghét dựa vào mặt bàn.

Sau khi học sinh đến đông đủ, theo thường lệ sẽ bắt đầu buổi học, trên bục giảng, cô Lý giáo viên chủ nhiệm đang thao thao bất tuyệt, nói đến mức nước miếng bay tứ tung, cường điệu rằng chỉ còn nửa năm học nữa thôi, đây là nửa năm mấu chốt, thi lên cao trung đều dựa vào nửa năm này, yêu cầu mọi người nắm chặt thời gian, nỗ lực học tập, không đợi đến lúc cấp bách mới ôm chân Phật.

Trần Mộc cười nhạo một tiếng, không phải thi cao trung thôi sao, nói như thi vào Thanh Hoa Bắc Đại vậy.

Cậu nghe thấy phiền, bĩu môi, khuỷu tay để trên bàn, chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Haiz, cậu có nên đến nhắc nhở Nhạc mập mập đi giảm béo không?

Chủ nhiệm lớp nói đi nói lại vài câu, Thi Đồng nghe câu được câu không, bên tai là tiếng mưa rơi ào ào, cùng với một tiếng “haiz” nho nhỏ kia.

Trong đầu cô hiện lên đôi mắt đen kịt, đặt trên gương mặt nam sinh vô cùng hoàn mỹ, khiến tim cô khẽ đập thình thịch.

Công nhận bạn học, lớn lên thật đẹp ——

Bộ mặt đẹp thật đúng là rất quan trọng.

Đừng nhìn Trần Mộc thường xuyên gây chuyện, cũng không thấy chủ nhiệm lớp thấy cậu phiền, ngược lại còn thời thời khắc khắc chú ý cậu.

Thi Đồng nghĩ như vậy, viên phấn liền bay qua đầu theo hình parabol, rơi xuống trên bàn học Trần Mộc.

“Trần Mộc, bỏ tai nghe xuống, đứng nghe giảng.”

Thi Đồng nhìn đi, Trần Mộc không chút để bỏ tai nghe màu trắng xuống, kéo ghế ra sau, lười biếng đứng lên, vẻ mặt không sao cả.

Cô Lý khẽ nhíu mày, cũng không nói gì nữa, tiếp tục thao thao bất tuyệt nói về học tập.

Thi Đồng nhìn bục giảng, nhìn trên mũi cô Lý lốm đốm đen, cũng không biết sao, không tiếng động khẽ cười cười.

Ngày đầu tiên không có việc gì, hơn nữa trời mưa to, lễ khai giảng bị hủy bỏ.

Chủ nhiệm lớp lẩm bẩm xong liền phát ra yêu cầu, cả lớp tổng vệ sinh xong là có thể tan học về nhà.

Đi đến cổng trường, gió ngày càng lớn, trời cũng mưa to không dứt.

Hai tay Thi Đồng nắm chặt ô, cô không có nhiều sức lực, khiến ô càng lung lay muốn bay sang một bên, một bên vai cô đã ướt.

Trần Mộc cùng Dư Ba đi ra, nhanh chóng phát hiện cô gái đang nỗ lực đấu tranh giữ ô, cảm thấy có chút khôi hài.

Trên thực tế cậu đã cười.

Cậu không nhìn thấy mặt cô, chỉ nhìn thấy hai bàn tay trắng nõn tinh tế, mu bàn tay bị mưa tạt vào ướt đẫm.

Trần Mộc đuổi theo, “này.”

Cô dừng bước, để ô dịch lên, kinh ngạc ngẩng đầu.

Chiếc ô bỗng nhiên bay lên.

Cô “A” một tiếng, vội vàng giơ tay giữ ô lại.

Trần Mộc sửng sốt một giây, bởi vì nhìn thấy đôi mắt trong trẻo vô tội kia.

Sau đó cậu nhanh chóng đưa ô của mình cho cô, thuận tiện cầm lấy chiếc ô nhỏ của cô, “Ngày mai mang đến phòng học trả cho tôi.”

Ô của cô gãy một thanh chống, sụp xuống một bên.

Cậu cũng không thèm để ý, vòng qua phía trước, vẫy vẫy tay rời đi.

Thi Đồng trợn mắt há hốc mồm, không kịp phản ứng lại.

Cho nên, vừa rồi bọn họ đổi ô cho nhau?

Ô của Trần Mộc rất lớn, che hai người như cô vẫn dư dả.

Thi Đồng cúi thấp người, đem cả người che dưới chiếc ô màu đen, người ngoài chỉ nhìn thấy người cô cùng đôi chân dài mảnh khảnh thẳng tắp.

Đế giày dính không ít nước, ống quần ướt đẫm.

Cuối cùng dưới màn mưa mịt mù, Thi Đồng từ trên giao lộ quẹo vào ngõ nhỏ.

Không đến năm phút đồng hồ, Thi Đồng đã vào đến cửa, cô đi ra ban công cất ô.

Mẹ Thi là Chu Hồng vừa lúc đang ở ban công thu quần áo, liền hỏi cô: “Đây là ô của ai? Ô của con đâu?”

Thi Đồng nói: “ô của con hỏng rồi, đây là ô bạn học cho mượn.”

Cô nói tiếp, “Mẹ, có thể ăn cơm chưa? Con đói.”

Chu Hồng đem giá áo vào trong phòng, “Con về phòng thay quần áo trước đi, trên người ướt hết rồi, đừng để bị cảm, xong rồi ra ăn cơm.”

Tuy rằng Thi Đồng cảm thấy mẹ mình nói có chút khoa trương, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nói: “vâng.”

Mà Trần Mộc mới đúng là cả người ướt đẫm, vóc dáng cậu cao, tuy rằng thân thể không quá to lớn, nhưng so với Thi Đồng mà nói hiển nhiên vẫn to hơn rất nhiều.

Cô vốn đã nhỏ người, cầm một cây dù cũng nhỏ, không chịu nổi mưa gió.

Trần Mộc nắm chặt ô, nhanh chân đi về nhà.

Trong tầm mắt, mặt hoa nhỏ trên ô hứng lấy nước mưa.

Trong lòng cậu thầm nghĩ: con gái chính là như vậy, ô cũng phải đẹp, mà đẹp chứ không dùng được.

Nhà Trần Mộc xa hơn nhà Thi Đồng một chút, nhưng cũng không quá mười phút đi bộ.

Vừa mở cửa, một chú chó đen to lớn sủa “Gâu gâu gâu” liền nhào đến, cậu coa nhẹ đầu nó, ném cặp sách qua một bên liền đi vào phòng tắm.

Mưa gió buốt lạnh toàn thân, cậu lạnh đến run rẩy.

Tắm qua nước ấm, lau kho tóc, lúc này cậu mới ôm tiểu Hắc xuống lầu, đến tiệm ăn nhà mình mở ăn cơm.

Mưa vẫn rơi đến qua nửa đêm mới bắt đầu ngừng.

6 giờ rưỡi sáng, Thi Đồng đúng giờ rời giường, đánh răng rửa mặt, sau hơn hai mươi phút sửa soạn, ăn qua cơm sáng xong mới ra cửa.

Đến dưới lầu, cô đột nhiên nhớ ra mình đã quên không mang theo ô của Trần Mộc dù, thấp giọng lẩm bẩm, “Ngốc.”

Không thể không bò bảy tầng lầu trở về lấy ô, bởi vì thiếu không khí, má cô đỏ bừng.

Thời gian gấp gáp, Thi Đồng lười mở cặp sách tìm chìa khóa, trực tiếp giơ tay gõ cửa.

Chu Hồng nói: “ Con gái ông tính tình hay quên, không hiểu lại quên mang gì rồi.”

Cha Thi là Thi Vân Đào cười cười, gấp tờ báo đang đọc, đi ra mở cửa cho con gái.

Thi Đồng chủ động nói: “Con quên ô của bạn học.”

Chu Hồng cũng nghĩ tới, bà nói với Thi Vân nói: “Ô của Đồng Đồng hỏng rồi, ông đưa tiền cho con gái mua cái mới.”

Lăn lộn một hồi, Thi Đồng dẫm lên tiếng chuông đi vào phòng học.

Cô Lý đã đứng trên bục giảng, cô vội vàng đi vào chỗ ngồi của mình, đem ô để trên bệ cửa sổ, tìm sách ngữ văn bắt đầu chuẩn bị bài.

Hai phút sau, cô trộm nhìn qua chỗ Trần Mộc, chỗ ngồi trống không, người còn chưa tới, phỏng chừng là ngủ nướng nên đến muộn.

Cô không khỏi cảm thấy lo lắng thay cậu, trong chốc lát khẽ thắp nén nhang chúc cậu may mắn.

Buổi tự học buổi sáng qua một nửa Trần Mộc mới đến, giọng nói vô lực hô “Báo cáo”, tiến phòng học.

Quả nhiên, cô Lý gọi cậu lại, “Trần Mộc, cậu còn biết mình là học sinh không?”

Trần Mộc đương nhiên đáp, “Biết ạ.”

“Vậy ngay ngày khai giảng đầu tiên liền đến trễ?”

“Tối hôm qua em thức khuya làm bài tập văn đến gần sáng mới ngủ.”

Trần Mộc đúng là không nói bừa, cô Lý gọi điện cho phụ huynh cậu cáo trạng, kết quả mẹ Trần liền bắt cậu làm xong bài tập văn, đưa bà kiểm tra xong mới được đi ngủ.

“Đây cũng không phải lý do đến trễ.” Cô Ký nhìn bộ dạng cậu buồn bã ỉu xìu, liền nói, “Cậu mở mắt ra cho tôi, đứng đấy chuẩn bị bài học đầu tiên.”

Trần Mộc không trả lời cô Lý, tránh ra một bên.

Cô Lý nhìn chằm chằm Trần Mộc, thấy cậu mở cặp sách, lấy sách ngữ văn đứng cuối phòng học, sắc mặt mới tốt hơn chút.

Suốt buổi tự học, Thi Đồng nhìn Trần Mộc rất nhiều lần, cậu lấy sách giáo khoa chắn mặt, nhìn không thấy biểu tình gì.

Tự học buổi sáng kết thúc, người này lập tức kết thúc hình phạt đứng, cả người ghé vào bàn, vùi đầu vào cánh tay ngủ bù.

Thi Đồng nghĩ nghĩ, vẫn là cầm ô đi qua chỗ cậu.

Cô gọi, “Trần Mộc.”

Giọng nói của con gái quá nhỏ, Trần Mộc căn bản không nghe thấy.

Dư Ba bên cạnh vỗ cỗ cậu, “Mộc ca......”

Trần Mộc bỗng dưng ngẩng đầu, một quyển sách đập lên người Dư Ba, “Lắm chuyện.”

Dư Ba cười híp mắt, “Đại biểu môn Văn tìm cậu.”

Trần Mộc nương theo ánh mắt Dư Ba, ngẩng đầu nhìn, khẽ sửng sốt.

Tóc tai cậu lộn xộn, ánh mắt vẫn còn vài phẩn chưa tỉnh táo.

Thi Đồng nhấp miệng cười một cái, “Ô của cậu, ngày hôm qua cảm ơn cậu.”

Trần Mộc qua hai giây mới phản ứng lại, cậu tuỳ tay tiếp nhận rồi đặt ở ven tường, nói với cô: “Ô của cậu còn ở nhà tôi, cậu còn muôn không? Nếu muốn buổi chiều tôi mang đến.”

Thi Đồng né tránh đôi mắt đen lánh của cậu, “Bỏ đi, dù sao cũng hỏng rồi, cậu ném đi.”

Trần Mộc nói: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.