Thiếu Niên Ca Hành

Chương 7: Chương 7




“Công tử võ công không tồi.” Trung niên văn sĩ đứng lên, gật gật đầu.

Tiêu Sắt phất tay: “Bất tài, bất tài, chảng qua là một kĩ xảo nhỏ. Ta không biết võ công.”

“Không biết võ công?” Trung niên văn sĩ cười, “Đường đi tiếp đều là nguy hiểm, nếu công tử không biết võ công, ta thấy vẫn là đừng dây vào thau nước đục này.”

“Thế nào?” Tiêu Sắt nhướng mày, “Ngươi muốn đổi ý.”

Trung niên văn sĩ lắc đầu: “Ta đương nhiên sẽ không đổi ý, nhưng ta không nói là đồng bọn của ta không động thủ, bọn họ không có kiên nhẫn như vậy đâu. Ta nghĩ, bọn họ giờ này hẳn là đã động thủ rồi.”

“Ổ?” Tiêu Sắt cười nói, “Nhưng chúng ta cũng có một bằng hữu, tuy rằng đầu óc hắn không tốt, nhưng công phu trên tay cực kì tuyệt. Đồng bọn của ngươi nhất định không chiếm được lợi thế nha.”

“Nếu ngươi biết chúng ta là ai, nhất định sẽ không nói như vậy.” Trung niên văn sĩ ngạo nghễ nói.

Tiêu Sắt thu lại đôi tay vào trong tay áo, dửng dưng mà nói: “Thiên Ngoại Thiên, Bạch Phát Tiên. Nếu là mười hai năm trước, thật là một cái tên chấn động.”

Trung niên văn sĩ ngẩn người, trong mắt hàn quang hiện ra, nhất quán thanh âm lạnh nhạt bỗng nhiên trở nên tàn nhẫn: “Ngươi là ai! Ngươi nhận ra ta! Ngươi lại có thể biết Thiên Ngoại Thiên!”

Tiêu Sắt nhún nhún vai: “Có khó gì mà không nhận ra, người biết các ngươi không nhiều lắm, nhưng tóm lại vẫn là có người biết đến……”

Tiêu Sắt không thể nói hết lời, bởi vì trung niên văn sĩ lúc này đã nháy mắt quay lại, tay trái đưa ra, muốn một tay đem hắn bắt lấy.

Đường Liên vội vàng ra tay đỡ, lại bị ngọc kiếm trong tay phải trung niên văn sĩ một kích bức lui. Nháy mắt một cái trung niên văn sĩ đã tóm được cổ áo Tiêu Sắt: “Ngươi theo chúng ta đi!”

Tiêu Sắt vẻ mặt vô tội nói: “Nhưng rõ ràng là ta thắng.”

Trung niên văn sĩ cười lạnh một tiếng: “Nhưng ngươi nếu biết Thiên Ngoại Thiên, vậy cũng biết chúng ta là người như thế nào.” Dứt lời, hắn liền một tay kéo Tiêu Sắt, lao ra ngoài. Đường Liên vừa mới muốn đuổi theo, người hầu bên cạnh của trung niên văn sĩ lập tức rút kiếm tiến lên, bức hắn trở về.

Nhưng Tiêu Sắt lại hướng về phía bên kia nhìn Minh Hầu và Nguyệt Cơ vẫn lạnh lùng xem, hô lớn: “Mười ba năm trước, Hồng Y huyết án trong Vọng Y lâu, hung thủ chính là hắn……”

“Cái gì!” Nguyệt Cơ lập tức từ trên bàn nhảy xuống.

Minh Hầu cũng đột nhiên xoay người, nắm chặt cự đao trong tay.

Mà lúc này Tiêu Sắt đã bị trung niên văn sĩ bắt lấy, mang ra khỏi Mỹ Nhân trang.

Minh Hầu cùng Nguyệt Cơ không hề do dự, vội vàng đuổi theo. Vài tên người hầu kia cũng chuyển qua ngăn cản bọn họ. Nhưng ngân quang bên hông Nguyệt Cơ chợt lóe, cự đao trong tay Minh Hầu đột nhiên vung lên, mấy người kia tức khắc không phải bị cắt vỡ yết hầu thì là bị chém thành hai nửa.

“Sát lực thật lớn!” Thiên nữ Nhuỵ nhịn không được kinh hô.

Đường Liên nhíu nhíu mày: “Ta theo chân bọn họ giao thủ hơn hai lần, đây là lần đầu tiên thấy bọn họ sát lực nghiêm trọng như vậy. Tiêu Sắt vừa mới nói một câu kia rốt cuộc có ý gì?”

Thiên nữ Nhuỵ lắc đầu: “Vọng y Lâu Hồng Y huyết án, đó là một mê cung án mười ba năm trước, không biết bằng hữu kia của ngươi vì sao bỗng nhiên nói. Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ, đuổi theo sao?”

Đường Liên nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không. Hồng Y huyết án có lẽ có liên quan đến Minh Hầu và Nguyệt Cơ, Tiêu Sắt cố ý để Bạch Phát mang hắn đi, sau đó hắn lại để Minh Hầu, Nguyệt Cơ đuổi theo, chính là muốn khiến cho bọn họ tranh đấu. Chúng ta bây giờ đi tìm Lôi Vô Kiệt!”

“Lôi Vô Kiệt là ai? Ở đâu?”

“Ở hậu viện! Hắn quản lí đồ, Bạch Phát không nói sai, chỉ sợ giờ phút này hắn……”

“Oanh!” Một tiếng nổ mạnh kịch liệt đột nhiên truyền đến, mọi người ở đây không khỏi mà bịt kín lỗ tai.

“Ta là Giang Nam Phích Lịch Đường Lôi gia Lôi Vô Kiệt! Còn không sợ chết mà muốn tiến lên sao!” Lôi Vô Kiệt đứng trên nắp quan tài vàng, đôi tay cầm Phích Lịch Tử, hướng về người phía dưới hô to, bộ dáng đầy hào khí.

Vây chung quanh xe ngựa là một đám người áo đen lúc này tựa hồ đã bị hắn hù dọa. Ban nãy hắn cảm giác cả người bị hơn mười chưởng áp tới, thoáng chạm vào liền lập tức bị dung hợp hóa giải, hoàn toàn không thở nổi. Rơi vào đường cùng đành dùng đến chân khí, hai mắt trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, thân thể trọng thương tức khắc nhẹ đi. Hắn nỗ lực đứng lên, hướng lên trời rống giận một tiếng, cuối cùng đem hơn mười chưởng khí bắn ra ngoài. Nhưng xe ngựa cũng ở nháy mắt sụp đổ, Lôi Vô Kiệt không chút suy nghĩ, liền hướng về phía bên ngoài ném ra một nắm Phích Lịch Tử, mới có thể khiến những người đó bức ra ngoài mười bước.

Lúc này Lôi Vô Kiệt mới rốt cuộc thấy rõ bộ dáng đám người kia, toàn bộ là một màu trường bào đen, không cầm binh khí nhưng lộ ra đôi tay giống nhau trắng bệch vô cùng.

“Các ngươi là ai?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

Nhưng không có người trả lời hắn, người áo đen cầm đầu tay nhẹ nhàng vung lên, trong nháy mắt tám người phía sau hắn đã nhảy dựng lên, Chỉ Âm Lãnh Quỷ hướng về phía hắn chộp tới. Một kẻ tấn thẳng tới hạ thân, một kẻ muốn đoạt đầu của hắn, một kẻ tấn công từ phía sau lưng, kẻ khác hướng tới tim hắn. Bốn kẻ còn lại, trực tiếp muốn khóa trụ hai tay hai chân của hắn. Nếu một người bị khống chế như vậy, nói không chừng hắn nhất định chỉ có thể chết đến không thể chết hơn. Bởi vì mỗi người chỉ có một đôi tay, hắn như thế nào ngăn cản tám người đồng thời tiến công. Trừ phi hắn có ba đầu sáu tay!

Chỉ là giờ phút này Lôi Vô Kiệt thật sự biến thành ba đầu sáu tay, bởi vì đồng thời xuất hiện bốn người Lôi Vô Kiệt, bọn họ dựa lưng vào nhau, hình thành một tư thế phòng ngự hoàn mỹ.

Người áo đen cầm đầu sửng sốt một chút: “Tốc độ thật nhanh!” Hắn cẩn thận nhìn Lôi Vô Kiệt, lại thấy Lôi Vô Kiệt cả người nháy mắt trở nên nóng hôi hổi, đôi đồng tử lại đỏ như lửa.

“Hỏa Chước chi thuật? Khó trách……” Người áo đen cầm đầu tay nhẹ nhàng vung lên.

Lúc này tám người tấn công Lôi Vô Kiệt toàn bộ bị chắn trở về, nhưng lần thứ hai, nháy mắt lại có tám người nhảy lên, phương hướng đánh giống hệt vừa nãy. Chỉ là Lôi Vô Kiệt không kịp ngăn cản, nhưng đúng lúc đó, từ phía sau hắn một đóa hoa sen bay ra.

Hoa sen trong bóng đêm yêu dã, quỷ mị.

Hoa sen trong không trung nháy mắt mở ra, bảy cánh hoa tức khắc đánh về phía bảy người, tốc độ cực kỳ nhanh. Bảy người áo đen không chút nào nghi ngờ phiến cánh hoa quỷ mị này có thể dễ dàng đâm thủng đầu bọn họ, bởi vì bọn họ đều nghe qua tên ám khí này —— Phật giận Đường Liên! Là ám khí đáng sợ nhất Đường Môn, hoa sen chia làm Thiên Biện Liên, Trọng Đài Liên, Phục Biện Liên và Thất Biện liên(*). May mỗi một đóa sen chỉ có bảy cánh, nếu không bọn họ thậm chí đến cơ hội để trốn cũng không có! Cho nên bọn họ lập tức lui nhanh.

(*) đại khái chia theo từng bộ phần chính của hoa sen.

Chỉ trừ một tên! Kẻ kia không lui lại, tay phải hắn chộp lấy tim Lôi Vô Kiệt, chỉ cần thêm một tấc là có thể kết thúc mạng của hắn. Nhưng hắn lại không có cơ hội tiến thêm về phía trước một bước, bởi vì một Lôi Vô Kiệt từ phía sau nhảy dựng lên, trong tay tia sáng trong uy vũ, phảng phất như ánh trăng, nháy mắt trực tiếp chém đứt con quỷ kia! Ngay sau đó chân phải nhấc lên, dùng sức mà đá bay người nọ ra ngoài, rồi vững vàng mà dừng ở trên quan tài.

“Đường Liên.” hắc y nhân cầm đầu nhíu mày, “Ngươi lại có thể tồn tại từ bên trong đi ra.”

Đường Liên quay đầu nhìn về phía Lôi Vô Kiệt, hỏi hắn: “Sao rồi?”

Lôi Vô Kiệt xoa xoa mồ hôi trên người, giờ phút này cả người hắn không khác gì bị thiêu đốt, nhiệt khí tỏa ra, con ngươi đỏ bừng, hắn hô lớn: “Công phu này của ta cũng là vừa mới luyện thành không lâu, còn chưa đủ thuần thục. Hiện tại tốt rồi, đánh mười cái, tám cái không thành vấn đề.”

“Khẩu khí thật lớn.” Hắc y nhân cầm đầu cười lạnh nói, “Nhưng Hỏa Chước chi thuật chính là dùng tâm để đốt, trong thời gian ngắn ngủi đạt được thần lực. Ngươi mới luyện, có thể thiêu đốt bao lâu?”

“Thiêu đốt bao lâu ta không biết, nhưng để đánh loại người không ra người, quỷ không ra quỷ các ngươi, vẫn thừa sức.” Lôi Vô Kiệt bước lên một bước.

“Khẩu khí thật lớn.” Hắc y nhân cầm đầu lại cười lạnh.

Đường Liên bỗng nhiên duỗi tay ngăn cản Lôi Vô Kiệt, Lôi Vô Kiệt hoang mang nhìn hắn, lại thấy Đường Liên duỗi tay chỉ lên trời, nói: “Ngươi xem.”

Lôi Vô Kiệt ngẩng đầu, chỉ thấy trăng tròn treo trên không trung, hỏi: “Làm sao vậy?”

Đường Liên nói: “Ngươi không cảm thấy có cái gì khác thường sao?”

Lôi Vô Kiệt mở to hai mắt nhìn kỹ trong chốc lát do dự mà nói: “Hình như có gì khác đâu……”

Đường Liên thở dài: “Hôm nay là hai mươi hai, trên trời phải là một vòng trăng khuyết, thế nào lại xuất hiện trăng tròn.”

“Sư huynh ý là……”

“Đây là Cô Hư chi thuật! Nó, là một loại trận pháp tà môn, người trong Cô Hư trận giống như tiến vào một giấc mộng cảnh. Kế tiếp phải cẩn thận, trong này mọi thứ đều là ảo ảnh nhưng mà tất cả cũng là thật!” Đường Liên nói.

Lôi Vô Kiệt cười khổ: “Sư huynh ngươi nói được là cái gì thế, ta nghe không hiểu.”

“Cẩn thận!” Đường Liên bỗng nhiên nhìn dưới chân Lôi Vô Kiệt gầm lên một tiếng.

Lôi Vô Kiệt vừa cúi đầu, thấy trong quan tài vươn ra vô số cánh tay xương trắng bệch, đang muốn bắt lấy hai chân mình. Lôi Vô Kiệt vội vàng nhảy dựng lên, giữa không trung lại có một con quỷ khác chính diện muốn tóm lấy tim hắn, hắn một quyền đánh ra, lại như đánh vào trong hư không, lực đạo toàn thân đều rơi vào khoảng không. Hắn vội vàng ổn định hơi thở, mới lấy lại được cân bằng, lảo đảo dừng ở trên mặt đất. Hắn từ nhỏ tập võ, cũng gặp qua không ít cao thủ, nhưng trận pháp quỷ dị, đáng sợ như vậy lại là lần đầu tiên nhìn thấy, sau lưng hắn toát mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn Đường Liên: “Sư huynh!”

Lại thấy Đường Liên hơi hơi cau mày, nhắm chặt hai mắt.

Lôi Vô Kiệt hô: “Sư huynh! Ngươi cũng không cần từ bỏ nhanh thế chứ.”

Đang lúc hắn giận dữ kêu lên, Đường Liên vung tay, mũi tên Chi Chu Nhan trong tay áo đã phá không bắn ra, hướng về một con quỷ bỗng nhiên xuất hiện vồ phía sau Lôi Vô Kiệt mà bay tới, nháy mắt xuyên thủng cái tay kia. Lôi Vô Kiệt chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm, quay đầu nhìn, lại thấy con quỷ kia đã biến mất, trên mặt đất lưu lại một vết máu, không khỏi cả kinh nói: “Sư huynh ngươi thế nào biết được lần này là thật.”

Đường Liên như cũ nhắm hai mắt, nhíu mày tựa hồ ở ngưng thần nghe cái gì: “Trong Cô Hư trận, cái ngươi thấy không nhất định là thật, mà vô số sát khí lại ẩn giấu bên trong hư ảo. Lúc này, ngươi phải từ bỏ việc sử dụng đôi mắt của ngươi, dùng thính giác để cảm thụ. Nghe gió đoán vị là yêu cầu bắt buộc đầu tiên của Tuyết Nguyệt thành môn, hôm nay ta dạy cho ngươi trước. Thế nào gọi là nghe phong biện vị, hoàn toàn ở chữ ‘phong’ này. Thiên địa to như vậy, nơi nào không có gió. Mà nhược điểm lớn nhất của Cô Hư trận chính là ngăn cách hết thảy âm thanh bên ngoài, cho nên ở bên trong Cô Hư trận, ngươi phải cẩn thận lắng nghe, nghe tiếng gió bên cạnh ngươi bị xé rách chính là thời điểm địch nhân dùng vũ khí, lúc ấy cũng là lúc hắn bại lộ vị trí!” Đường Liên sau khi nói xong nhảy dựng lên, ở giữa không trung kéo một người áo đen, Chỉ Tiêm Nhận trong tay lưu chuyển, lập tức cắt vỡ yết hầu địch, ngay sau đó một chân đá hắn xuống đất.

Còn Lôi Vô Kiệt lúc này, huy động đôi tay, toàn thân tạo một vòng tròn hoàn mỹ, chặn bất luận những con quỷ có ý đồ tới gần, sau đó cũng nhắm hai mắt lại. Hắn nỗ lực ngưng thần, lúc đầu bên tai chỉ nghe thấy cuồng phong loạn vũ, là tiếng gió do chính mình tạo ra, cẩn thận phân biệt, lại có thể nghe ra ngoài tiếng gió của mình, là một thanh âm chậm rãi vững vàng trong phong mà lưu động, đột nhiên, có cái gì nhẹ nhàng xé gió. Lôi Vô Kiệt trong lòng vừa động, hướng về phương hướng kia phóng ra một Vô Phương Quyền. Liền nghe một thân kêu thảm thiết, một thân ảnh người áo đen hiện ra, phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống trên mặt đất.

“Thiên phú bẩm sinh!” Đường Liên khen.

Lôi Vô Kiệt mở mắt, cười nói: “Từ nhỏ đã tập võ, thính giác cũng đã luyện rất lâu.” Đang lúc hắn đắc ý, một bàn tay ngầm duỗi ra, vung một cái đã bắt được mắt cá chân hắn, Lôi Vô Kiệt cả kinh, lại thấy một mũi Chi Chu Nhan phóng ra, đâm vào trong đất, cái tay kia liền lập tức mất đi lực đạo.

“Đáng tiếc tâm trí không thành thạo.” Đường Liên thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.