Thiếu Niên Ca Hành

Chương 5: Chương 5




<Thiên nữ Nhuỵ>

“Lần đầu gặp mặt, ngươi đã tin tưởng chúng ta như vậy?” Tiêu Sắt cả người rúc ở bên trong lông cừu, lười biếng dựa vào bên trong xe ngựa.

Đường Liên ngồi đối diện hắn, lắc lắc đầu: “Ta không phải tin tưởng ngươi, ta tin tưởng hắn.” Hắn chỉ chỉ bên ngoài.

Lúc này một thân hồng y áo đơn Lôi Vô Kiệt vẫn phanh ngực, đón gió tuyết ra sức đánh xe ngựa. Nếu có thể từ chính diện nhìn hắn, vậy sẽ nhìn thấy một thiếu niên, mặt đầy mỉm cười, đánh xe ngựa đi phảng phất như mùa xuân ấm áp trong gió nhẹ, tìm được cảm giác sức sống mùa xuân tràn đầy.

“Haizz ta thật sự đồng ý với phán đoán của ngươi.” Tiêu Sắt thở dài, “Tiểu tử này võ công tuy cao, nhưng đầu óc có vấn đề, việc gạt người này, hắn làm không được.”

Đường Liên buông cuốn mành xuống, chặn gió tuyết bên ngoài: “Vậy còn ngươi?”

“Ta? Ta dùng hai con Dạ Bắc mã tốt nhất kéo đồ cho ngươi, ngươi còn không tin ta?” Tiêu Sắt bất mãn.

“Sư huynh, đừng để ý đến hắn!” Nãy giờ Lôi Vô Kiệt không nói gì cũng mở miệng, “Hắn chính là tên buôn ngựa, đi cùng hắn một đoạn đường, trừ phi khen ngựa tốt, không nghe hắn nói được câu khác.”

Đường Liên trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi mở miệng: “Lôi huynh đệ, ngươi tạm thời còn chưa qua cửa, à, không đúng. Ngươi tạm thời còn chưa bái nhập sư môn, hai chữ sư huynh này…… Ta nghĩ, ngươi có thể không cần gọi gấp như vậy.”

“Được, sư huynh!” Lôi Vô Kiệt dùng sức vung dây cương, hai con ngựa tăng tốc nhanh hơn, chạy qua một đường gió tuyết.

Đường Liên chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

“Nói xem, ngươi thật sự không biết này trong quan tài là thứ gì?” Tiêu Sắt vỗ vỗ bên cạnh khối quan tài vàng.

Đường Liên lắc đầu: “Sư tôn không có nói cho ta, người chỉ là bảo ta đem nó đến Tất La Thành Cửu Long tự. Mặt khác cũng nói cho ta một câu.”

“Nói cái gì?”

“Ngàn vạn lần không được có ý đồ mở khối quan tài này ra.” Đường Liên một tay chụp lấy tay Tiêu Sắt đặt ở trên quan tài hất xuống.

“Tất La Thành phải đi qua Tây Vực ba mươi hai Phật quốc, Cửu Long tự lại là chùa lớn nhất ở biên cảnh, bên trong chẳng lẽ là đế vương gì, hết lòng tin theo Phật giáo, hy vọng được tới thánh địa siêu độ?”

“Không cần cảm thấy hứng thú với nó. Dọc đường ta đã kỳ ngộ hơn mười sát thủ, nhiều người cảm thấy hứng thú với bên trong đồ vật như vậy, có được nó là một chuyện nguy hiểm.”

“Thương thế của ngươi chính là do những sát thủ đả thương?”

“Chỉ là của Nguyệt Cơ và Minh Hầu, những sát thủ khác chẳng qua là một ít……” Đường Liên bỗng nhiên im miệng, hắn nhớ tới trung niên văn sĩ tóc bạc kiếm ngọc, trong lòng càng thêm bất an.

“Chúng ta kế tiếp đi nơi nào?”

“Tam Cố thành, Mỹ Nhân trang!”

“Tam Cố thành? Mỹ Nhân trang?” Tiêu Sắt nhíu nhíu mày, hắn cảm thấy cái tên này tựa hồ có chút quen thuộc, nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ ra là đâu.

“Ta biết a!” Lôi Vô Kiệt đang đánh xe ở bên ngoài hô, “Tam cố trong thành hồng trần cười, mỹ nhân trong trang say phong lưu(*). Chính là, thiên hạ đệ nhất…… Kỹ viện a!”

(*)三顾城中红尘笑,美人庄里醉风流

Tiêu Sắt sửng sốt nửa nhìn về phía Đường Liên, chậm rãi nói: “Đường huynh…… thật nhã hứng!”

“Phi.” Đường Liên nghiêm mặt nói, “Muốn đến Cửu Long tự nhất định phải đi qua Tam Cố thành, ở nơi đó có người tiếp ứng chúng ta!”

“Mỹ nhân Tam Cố, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc, tam cố khuynh lòng ta. Vị trí hẻo lánh này, vậy mà lại có một tòa thành hương diễm như vậy.” Tiêu Sắt nhìn chung quanh một đám vũ cơ mặc lụa mỏng, ôm bầu rượu chậm rãi đi qua, không khỏi cảm thán.

“Đến Tất La Thành trước tiên nhất định phải đi qua nơi này, qua Tất La Thành chính là Tây Vực ba mươi hai Phật quốc. Nơi đó đã là biên cảnh, cũng thành cho phép tự do mậu dịch, ở nơi đó tiến hành mậu dịch thì không cần nộp thuế phụ lên trên, cho nên mỗi năm đều sẽ có rất nhiều thương nhân trải qua nơi này trước khi tới Tất La Thành.” Đường Liên giải thích, “Vốn dĩ nơi này chỉ là có mấy gian khách điếm nghỉ ngơi, sau này thương nhân tới càng ngày càng nhiều, vung tiền như rác, là thương nhân thành lập lên Tam Cố thành. Nơi này không chỉ có ôn nhu hương, cũng là nhất nhì đế quốc……”

“Sòng bạc?” Tiêu Sắt nheo mắt, hắn thấy được mấy tơ vàng nạm trên quần áo của thương gia giàu có ngồi ở một cái bàn rất dài trước mặt, một vị nữ tử mặc hồng y quyến rũ ngồi ở trên bàn, chân dài câu dẫn, tay cầm lấy hộp xúc xắc lắc lắc mị hoặc cười, sau đó đem nó nhẹ nhàng mà đặt ở trên bàn.

Các thương nhân sôi nổi lấy tiền ra đặt cược, cũng đặt ở trên bàn.

Đó lại là từng viên minh châu lóng lánh, toàn bộ đại đường nháy mắt trở nên sáng ngời lên.

“Mỹ Nhân trang là kỹ viện lớn nhất Tam Cố thành, có thể tới Tam Cố thành đều là hào khách một phương, mà có thể tiến vào Mỹ Nhân trang, chỉ có thể là kẻ giàu có trong kẻ giàu có. Bọn họ tiền đặt cược quá lớn, nếu dùng tiền đế quốc đặt cược, e là mấy rương mới đủ đánh một ván. Cho nên nơi này, đánh cược đều là dùng minh châu mà cược. Minh châu như vậy, chỉ cần một sọt nho nhỏ, là có thể đủ mua một gian hàng lớn trên mảnh đất phồn hoa nhất Kim Lăng thành. Thương nhân tầm thường cả đời cũng kiếm không đến.”

“Bảo cửa hàng phát kim khoán không phải được rồi sao, hà tất dùng minh châu?”

Đường Liên lắc đầu, chỉ chỉ một thương nhân ngăm đen ngồi ở giữa: “Tới Tam Cố thành, không chỉ thương nhân, còn có người của Trảo Oa, Đại Thực, Thổ Hỏa quốc, bọn họ không nhận kim khoán. Nói cho cùng, các thương nhân kia vẫn cảm thấy một sọt minh châu mới có thể hiện ra tài lực và hào khí của bọn họ.”

“Đã tới đây, hay là chúng ta

cũng thử đánh cược một phen đi.” Tiêu Sắt cả người như cũ rúc trong áo lông cừu, lười biếng nhìn phía bên kia.

Đường Liên cười khổ: “Nhưng ta không có tiền.”

“Sao lại không có.” Tiêu Sắt cười cười, “Chúng ta không phải có một quan tài bằng vàng ròng sao.”

“Câm miệng!” Đường Liên thấp giọng gầm lên, “Các thương nhân đều thuê nhất đẳng hộ vệ, ngươi dù nói rất nhỏ, bọn họ đều có thể nghe được rõ ràng. Chúng ta tới nơi này, đừng để người khác chú ý.”

“Ô, này không phải Liên sao?” Một thanh âm thiên kiều mị hoặc bỗng nhiên vang lên.

Đường Liên cùng Tiêu Sắt ngẩng đầu, chỉ thấy một thân hồng y nữ tử nắm lấy một dải lụa hồng treo ở trên cao từ không trung nhẹ nàng tung người xuống, có vô số cánh hoa đỏ cũng cùng lúc trút xuống theo, khách nhân trong đại đường trung lúc này đều dừng mọi động tác, ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

“Là thiên nữ Nhuỵ!” Có người gọi tên nàng.

Theo tiếng cười của nàng, tay nhẹ nhàng vung lên, thế mà những cánh hoa đó toàn bộ tụ ở trong tay, một lần nữa tụ thành hình dạng của một đóa hoa hồng.

“Hảo!” Có người phấn khởi nói.

Nữ tử nhẹ nhàng ném hoa hồng xuống phía dưới, đôi tay cũng buông lụa hồng ra, nhảy xuống, mũi chân dừng lại nhẹ nhàng trên đóa hồng, những cái đó cánh hoa đó nháy mắt tan ra, bay đi khắp nơi, nữ tử xoay người một cái, vững vàng đứng trước mặt Đường Liên và Tiêu Sắt.

“Đại sư huynh, không phải huynh nói đừng để người chú ý sao?” Tiêu Sắt ngắm nhìn chung quanh một chút, “Hiện tại toàn bộ người trong Mỹ Nhân trang đều đang xem chúng ta đấy.”

Đường Liên sắc mặt có chút khó coi, ho khan một tiếng: “Nhuỵ……”

“Liên, từ lần trước ngươi tới đây đã mất mười sáu tháng, bảy ngày rồi.” Thiên nữ Nhuỵ bộ dáng đau lòng, ôm ngực, “Như vậy là không nhung nhớ ta sao?”

“Các ngươi một người gọi Nhuỵ, một người gọi Liên. Nghe đi nghe lại thật giống như là một đôi tình nhân.” Tiêu Sắt cười nói.

Thiên nữ Nhuỵ liếc nhìn Tiêu Sắt một cái, cười yểu điệu: “Thật là một chàng thiếu niên tuấn tú. Vừa mới nghe thiếu niên muốn đánh cược một ván?”

Tiêu Sắt lắc đầu: “Ta không có tiền.”

Thiên nữ Nhuỵ cũng lắc đầu: “Không, ngươi nhất định rất có tiền.”

“Ổ? Vì cái gì mà ngươi xác định như vậy?”

“Người bình thường nhìn đến đánh cược khổng lồ như vậy, sớm đã trừng lớn hai mắt. Người bình thường nhìn đến mỹ nhân như ta, từ lâu đã u mê thần trí. Nhưng ngươi lại một bộ dáng dửng dưng, như là tài phú khuynh thành, mỹ nhân khuynh quốc, ở ngươi trong mắt ngươi đều là hết sức tầm thường. Ngươi nói, ngươi có phải rất có tiền hay không?” Thiên nữ Nhuỵ cười nói.

“Nhuỵ!” Đường Liên thấp giọng nói, “Hiện tại không phải thời điểm nói chuyện này……”

Thiên nữ Nhuỵ một bước tiến lên, nhẹ nhàng ôm Đường Liên, Đường Liên sửng sốt, thiên nữ Nhuỵ miệng đã tiến đến bên tai: “Người tiếp ứng ngươi đến giờ vẫn chưa tới, nhưng mấy ngày nay không ngừng có dũng mãnh sát thủ đứng đầu vào Tam Cố thành, ngươi tưởng không dẫn chú ý? Tòa thành này, hiện tại tất cả mọi người đều muốn giết ngươi! Bọn họ lúc này không phải đến vì giao dịch, mà là vì ngươi mà đến!”

Đường Liên nghe vậy trong lòng cả kinh, quan tài chế tạo bằng vàng ròng kia quả nhiên quý giá, nhưng thực rõ ràng, đồ vật bên trong còn quý trọng hơn trăm ngàn lần. Quý trọng đến mức dù thiên hạ tài phú tụ tập trong Tam Cố thành, nó vẫn là thứ quý giá nhất!

Thiên nữ Nhuỵ buông Đường Liên ra, như cũ nhìn về phía Tiêu Sắt: “Công tử muốn đánh cược sao?”

Tiêu Sắt gật đầu: “Ta có một toà sơn trang, tên gọi “Tuyết Lạc”, ở mười dặm ngoài thành Kim Lăng gần rừng hoa đào. Nó trị giá 10 sọt minh châu, ta dùng nó ghi nợ, cô nương có bằng lòng cho ta mượn trước một số tiền hay không?”

“Thành giao.” Thiên nữ Nhuỵ nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, hai đại hán cường tráng đầu trọc đem theo một sọt minh châu lóng lánh, đặt tới trước mặt Tiêu Sắt, lại có hai đại hán nâng một cái bàn gỗ thật dài tới.

Thiên nữ Nhuỵ cao giọng nói: “Hôm nay Mỹ Nhân trang được vị công tử này bao sạch, muốn đánh cược thì lưu lại, không đánh cược, mời về cho.”

“Thiên nữ nói đùa a, kẻ hèn này chỉ có hai sọt minh châu mà có thể bao hết Mỹ Nhân trang?” Một vị thương nhân mặc kim bào đứng lên, “Vị công tử này nhìn không quen mặt, e là không hiểu quy củ nơi này, thiên nữ thế nào lại hồ đồ như vậy?”

“Hồ đồ?” Thiên nữ Nhuỵ nhẹ nhàng cười, mũi chân điểm nhẹ, nhảy lên, trong không trung tay áo bay lượn, trông rất đẹp mắt. Mọi người nhịn không được lại muốn tán thưởng, nhưng nhìn kỹ, lại sợ tới mức muốn kinh hô một tiếng.

“Đao!”

Thiên nữ Nhuỵ trong tay áo ẩn ẩn lộ ra một tia sáng lạnh, đôi tay hợp lại, lại mở ra sau đó trên tay đã nắm một thanh đoản đao. Đôi tay nàng vung đao, hướng về phía thương nhân vừa rồi nói chuyện mà đánh tới.

Kim bào thương nhân trợn mắt há hốc mồm, đứng ở nơi đó không cách nào nhúc nhích, thời điểm đao của thiên nữ Nhuỵ sắp cắm vào ngực hắn, hai thanh kiếm đột nhiên xuất hiện, đem nàng đao chắn trở về.

Một thanh kiếm toàn thân đen nhánh, một bên kiếm trắng như bạch ngọc.

Thiên nữ Nhuỵ hơi hơi mỉm cười, đùi phải hơi nhấc, thích khách cầm lấy hắc kiếm chỉ cảm thấy trước mắt xẹt qua một đạo hàn quang, hắn vội vàng thoái lui triệt để về phía sau, lại thấy thiên nữ Nhuỵ lúc này trừ song đao đang múa trong tay, không ngờ lại có thêm một thanh đao nữa.

“Ba Đao vũ?” Trong đường có người kinh hô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.