Thiếu Niên Ca Hành

Chương 36: Chương 36: Chương 35




<Thiên la địa võng>

Tư Không Thiên Lạc thu hồi trường thương. Hôm nay nàng vốn dĩ là người thủ các tầng mười bốn, từ nhỏ đi theo phụ thân Tư Không Trường Phong tu luyện thương thuật, ở Tuyết Nguyệt thành, dù vứt bỏ thân phận con gái Thương tiên, võ công của nàng trong số những đệ tử trẻ tuổi đồng lứa chỉ đứng sau Đường Liên và số ít đệ tử khác. Ngay cả đồ đệ của trưởng lão Lạc Hà tiên tử Lạc Minh Hiên còn kém nàng một tầng. Nhưng thiếu niên áo xanh đối mặt nàng nhìn qua nện bước tuỳ tiện, nội lực có vẻ không thâm hậu, nàng liên tiếp ra thương ba mươi lần, nhưng cũng không được đắc thủ.

“Ngươi là ai?” Tư Không Thiên Lạc nắm chặt trường thương trong tay.

Tiêu Sắt từ từ dừng lại, cười nói: “Tuyết Lạc sơn trang, Tiêu Sắt.”

Tư Không Thiên Lạc suy nghĩ một lát, hỏi: “Tuyết Lạc sơn trang là môn phái nào?”

“Không phải môn phái, chỉ là một khách điếm nhỏ.” Tiêu Sắt giải thích.

Tư Không Thiên Lạc sắc mặt trầm xuống: “Ngươi đùa ta?”

“Ta vốn là lão bản của một khách điếm. Ngươi nếu không tin, ta có biện pháp nào sao?” Tiêu Sắt buông tay.

Tư Không Thiên Lạc không nói, giơ côn trường thương lên, cả giận quát: “Phong Ngưng!”

Hạ Quan phong, Thượng Quan hoa. Thương Sơn tuyết, Nhĩ Hải nguyệt. Về Hạ Quan phong từng có một truyền thuyết: Thật lâu trước kia trên Thương Sơn có một con bạch hồ biến thành mỹ nữ đi tới nhân gian, cùng một vị thư sinh Bạch tộc yêu nhau. Có một ngày, một vị tiên sinh phát hiện ra chuyện giữa hai người bọn họ, phẫn nộ mà lấy nghiên mực đánh rớt thư sinh đến Nhĩ Hải. Vì cứu tình nhân, bạch hồ chạy đến Nam Hải tìm Quan Âm Bồ Tát cầu cứu. Quan Âm Bồ Tát cho nàng sáu bình phong, lúc gần đi dặn dò nàng trên đường không được nói chuyện càng không được kêu to. Nhưng bạch hồ sốt ruột cứu người vội vàng lên đường, đi vào Thiên Hữu Lợi Vu Kiều, không lưu ý bị vướng ngã một cái, “Ai da” kêu một tiếng, kết quả sáu bình phong lập tức bay mất năm bình. Từ đây, Hạ Quan gió to không ngừng. Nhưng trên thực tế, bởi vì Hạ Quan thành ở cửa núi, ở giữa hai sơn cốc là Thương Sơn và Ai Lao Sơn, cho nên quanh năm gió lớn không ngừng, đặc biệt mạnh mùa đông xuân.

Nhưng chỉ một tiếng “Phong Ngưng” của Tư Không Thiên Lạc, một toàn bộ gió to lớn cơ hồ trong nháy mắt đình trệ.

Tư Không Thiên Lạc lại quát một tiếng: “Phong Khởi!”

Trường phong tựa hồ lại nháy mắt xoay quanh phía trên trường thương của nàng, đầu thương tiếng gió gào thét, một thương xuất ra, không phải sắc bén như vừa nãy công kích bình thường, mà là một kích gió mạnh thổi quét đầy đường.

Một thương kia, Tiêu Sắt bỗng nhiên nhớ tới chuyện xưa ngày hôm qua tiểu nhị ở quán trà nói: Tư Không Trường Phong đứng ở Đăng Thiên các là lúc, khắp thành gió đều ngừng lại, tất cả xoay quanh trường thương bên người nam tử áo đen. Giờ khắc này, truyền thuyết biến thành hiện thực, trường thương có thể khiến mưa thành gió trường đang ở trước mặt mình.

Không, là ở trước ngực mình!

Tiêu Sắt vội lui, khinh công bước trên mây được gọi là Đạp Vân, nếu luyện thêm một tầng, sau khi học được gió lốc, có thể đạp gió mà đi. Nhưng hôm nay, hắn bước trên mây đối mặt với đường gió mạnh này, lại kém hơn một tầng.

“Tiểu sư thúc.” Bởi vì một quẻ vừa rồi, đối với Tiêu Sắt tâm sinh lòng biết ơn, thư đồng vội vàng hô một tiếng.

Thư sinh chần chờ, hắn ý định trước mặt người phía trước, tuyệt không hiển lộ võ công ở Tuyết Nguyệt thành, huống chi hắn có một loại dự cảm, Tiêu Sắt này, hình như còn ẩn dấu một chiêu.

“Thật bất ngờ a. Không nghĩ tới cô nương lớn lên xinh đẹp như vậy, công phu còn tốt hơn.” Tiêu Sắt một bên lui, một bên lắc đầu thở dài.

Tư Không Thiên Lạc sửng sốt.

Lớn lên xinh đẹp? Nam tử này so với nữ nhân còn tú mỹ hơn khen ta xinh đẹp?

ATDT: ??????????? Thính này, ta không ănnnn!

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tư Không Thiên Lạc mặt bỗng nhiên đỏ bừng, như là một mảnh hoa đào đỏ bừng trên tuyết địa.

Đầu thương ở thời gian cuối cùng rốt cuộc trật một tấc, phá tan tay áo phải màu xanh của Tiêu Sắt thành từng mảnh. Trường thương thu hồi, trường phong gào thét.

“Một thương tuyệt thế. Nữ nhi đã như vậy, không biết thương tiên còn có phong phạm thế nào.” Thư sinh nhìn đường gió, cảm thán.

Tiêu Sắt xé ống tay áo rách nát, nhìn con gái Thương tiên bỗng nhiên phát ngốc, đứng tại chỗ đỏ mặt, cười nói: “Ta không ngăn được đường của ngươi, ngươi có thể đi rồi.”

Tư Không Thiên Lạc hoàn hồn, thu hồi trường thương, nhìn ống tay áo rách nát, nhưng thiếu niên áo xanh phong tình không giảm, xoay người lên ngựa, hỏi: “Ngươi lặp lại lần nữa, ngươi tên là gì?”

“Tiêu Sắt.” Tiêu Sắt hơi hơi mỉm cười.

“Chúng ta sẽ gặp lại.” Tư Không Thiên Lạc giục ngựa dục hành, lại thấy hộ vệ từ Đăng Thiên các phi ngựa trở về, nàng chau mày, “Làm sao vậy? Người kia lên thẳng tầng mười lăm rồi?”

“Không phải, Đường Liên công tử đã đến thủ tầng mười bốn trước rồi.” Hộ vệ đáp.

“Đại sư huynh?” Tư Không Thiên Lạc ngẩn người, như suy tư gì mà liếc mắt nhìn Tiêu Sắt một cái, không thể hiểu được hỏi một câu, “Ngươi biết thương của ta mạnh thế nào không?”

“Ít nhất so với đệ tử đồng lứa ở Tuyết Nguyệt thành, có thể hơn vị trí thứ mười?” Tiêu Sắt nghĩ nghĩ, đáp.

Tư Không Thiên Lạc không tỏ ý kiến, tiếp tục nói: “Đại sư huynh là đệ nhất, một cây thương này của ta ở trước mặt hắn bất luận tỷ thí thế nào, trăm chiêu bất bại, muốn tranh sinh tử, hắn giơ tay, ba đạo ám khí là có thể giết chết ta. Hơn nữa cha ta từng nói, ba tháng trước sau khi rèn luyện, võ công của Đại sư huynh, đã hơn một số vị trưởng lão. Ngươi ngăn cản ta, đổi lấy một đệ nhất đệ tử Tuyết Nguyệt thành Đường Liên, đáng giá sao?”

Tiêu Sắt nghe Tư Không Thiên Lạc nói xong, trên mặt không hề sầu lo, ngược lại còn nhẹ nhõm vài phần, hắn cười nói: “Nếu là Đường Liên, đương nhiên là đáng giá.”

“Đại sư huynh, đã lâu không gặp.” Lôi Vô Kiệt hướng về phía Đường Liên sang sảng cười, vào lúc này gặp được Đường Liên, liền có một cảm giác tha hương gặp tri kỉ.

Đường Liên tay áo vung lên, Thấu Cốt Đinh cọ qua bên tai Lôi Vô Kiệt, mấy sợi tóc rơi xuống, mặt Lôi Vô Kiệt không đổi sắc, ý cười không giảm, Đường Liên thở dài, lắc đầu: “Không phải đã nói ngươi còn chưa qua cửa, không được gọi ta là sư huynh sao?”

“Người khác có thể không gọi, sư huynh nhất định phải gọi. Dù sai chúng ta cũng tưng trải qua sinh tử.” Lôi Vô Kiệt không vì thái độ lạnh băng của Đường Liên mà thấy tổn thương, vẫn như cũ vui mừng khôn xiết.

Đường Liên mặt không biểu tình: “Ngươi vì sao phải lên phá Đăng Thiên các? Ngươi là đệ tử Lôi môn, nếu muốn vào thành, chỉ cần nhờ các trưởng lão giúp ngươi tạo một tấm danh thiếp là được.”

“Sư huynh, ta đã nói sư phụ ta là ai chưa? Sư phụ ta là Lôi Oanh, mười mấy năm trước được xưng là kỳ tài trăm năm có một của Lôi môn, nhưng ông ấy lại chọn đi đường riêng của mình, không đi theo đường mà các trưởng lão chỉ dẫn. Về sau lang bạt giang hồ gặp một người, bởi vì cùng người này ước định mà quy định phạm vi, vây chính mình trong một khoảng sân nho nhỏ. Sư huynh, ngươi xuất thân Đường Môn, cho nên ngươi hẳn đã biết, một thế gia như Lôi Gia Bảo, chủ gia cùng phân gia ở cùng nhau, nhưng vinh quang đều chỉ thuộc về chủ gia, phân gia muốn có được những vinh quang đó, phải trả giá, nỗ lực gấp nhiều lần. Sư phụ là một đệ tử phân gia, một khi mất đi giá trị lợi dụng, thì sẽ không còn ai để ý tới, mặc cho ông ấy ở một khoảng sân tự sinh tự diệt, rốt cuộc vẫn không ai để ý đến.”

“Cha mẹ ta chết sớm, ta từ nhỏ ở tại nhà thúc phụ. Thúc phụ đối đãi ta rất tốt, nhưng thúc cũng chỉ là đệ tử phân gia thất bại, suốt ngày say rượu, cũng mặc kệ ta. Ta có một lần ngoài ý muốn chạy vào trong sân của sư phụ, lúc đó ông ấy ngửa mặt lên nhìn trời cao, lẳng lặng ngẩn người. Ta hỏi, thúc thúc người đang xem gì vậy? Thúc lại hỏi ta, có muốn đi theo thúc học võ không. Ngày hôm sau, ta liền bắt đầu đi theo sư phụ học tập võ nghệ, luyện đã mất mười năm.”

“Ba tháng trước, sư phụ ta bỗng nhiên nói, sư phụ sắp chết rồi, đại khái chỉ còn một năm thọ mệnh. Sư phụ muốn trước khi chết được gặp một người, người này hiện tại ở Tuyết Nguyệt thành, nhưng trên thế gian người có thể nhìn gặp được lại rất ít. Ta không có danh thiếp, bởi vì ta với sư huynh không giống nhau, không phải là nhân vật được để ý trong gia tộc, chỉ là một đệ tử phân gia. Nhưng ta sẽ hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, ta muốn gặp người đó.”

“Nói nhiều như vậy.” Lôi Vô Kiệt ngượng ngùng cười cười, “Chỉ muốn nói với sư huynh một câu, ta tới phá Đăng Thiên các, là muốn hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, không phải vì thanh danh ích lợi gì. Cho nên thật sự động thủ với sư huynh, cũng mong đừng trách tội……”

Trong tay Đường Liên ngân quang chợt lóe, là Chỉ Tiêm Nhận đã bắt đầu dần dần danh dương thiên hạ: “Lôi Vô Kiệt, ngươi cảm thấy ngươi có thể cùng ta đấu một trận sao?”

“Nếu là trước đây, dù cho dồn hết lực đấu một trận, cũng kiên quyết không phải đối thủ sư huynh. Nhưng ở Hạ Quan thành, ta gặp một người, hắn mời ta uống ba ly rượu, Hỏa Chước chi thuật ngay lập tức tăng ba tầng cảnh giới. Nếu hợp lực đấu một trận, hơn nữa sư huynh nhường nước, ta cảm thấy vẫn có vài phần cơ hội……” Lôi Vô Kiệt vận khởi chân khí, đôi mắt trở nên đỏ bừng.

“Nhường nước?” Đường Liên bỗng nhiên bắn Chỉ Tiêm Nhận trong tay ra, tiểu đao gần như trong suốt ở trong phòng khắp nơi bay loạn.

Lôi Vô Kiệt vận khởi chân khí, không do dự, lên thẳng Hỏa Chước chi thuật tầng thứ tư —— Ly Hỏa cảnh.

“Còn chưa đủ.” Đường Liên cười lạnh.

Lôi Vô Kiệt cắn chặt răng, vận lại chân khí! Hỏa Chước chi thuật tầng thứ năm —— Long Hỏa cảnh!

“Không kém nhiều lắm, đủ xem.” Chỉ Tiêm Nhận trở về trong tay Đường Liên.

Lôi Vô Kiệt hướng khắp nơi nhìn, phát hiện lúc Chỉ Tiêm Nhận loạn vũ, một tấm mạng nhện gần như trong suốt đã vây quanh khắp tầng.

Trên thế giới có một loại vũ khí, cũng chỉ có một loại vũ khí là không có thân đao, chỉ có lưỡi dao. Loại vũ khí này gần như trong suốt mang theo sợi tơ vô cùng sắc bén. Lúc giết người, miệng vết thương được tạo thành san bằng hoàn chỉnh, da thịt cơ hồ đều sẽ không có nửa phần cuốn lên, giống như dùng đao thiết sáp. Loại vũ khí tên là ——

“Đao Ti(*)?” Lôi Vô Kiệt nhăn chặt mày.

(*) 丝: ti, nghĩa là tơ(tơ nhện)

Đường Liên gật đầu: “Sư phụ và đại gia trưởng Ám Hà là thân hữu nhiều năm, hắn biết ta nghiên cứu ám khí liền cho ta muốn một quyển đao ti. Đây là sát trận ta sáng tạo, Thiên La Địa Võng. Lôi Vô Kiệt ngươi nghĩ sai rồi, ta sẽ không nhường.”

“Có thể khiến Đại sư huynh toàn lực ứng phó, là vinh hạnh của ta.” Lôi Vô Kiệt cười, biết chính mình không có nửa phần cơ hội sống sót.

Trong các không khí như muốn bùng cháy, phía sau Lôi Vô Kiệt hình như có một ngọn lửa chậm rãi hiển lộ ——

Hỏa Chước chi thuật tầng thứ sáu, Già Lâu La!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.