Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 11: Chương 11: Phương gia Dược Điền




Vài ngày sau sự việc tiếp nhận khế đất dược điền ở tỉnh Nam Xương. Các trưởng bối Phương gia quyết định giao toàn quyền việc tiếp nhận dược điền cho Phương Trung Kiên, cha Phương Triết. Quyết định này một phần do Phương Trung Kiên là gia chủ, vinh dự cũng do con trai hắn mang lại.

Lần này đi, Phương Triết dự định sẽ ở lại dược điền Nam Xương một năm. Đối với cha mẹ hắn bề ngoài thì nói nghiên cứu, học tập y đạo, hắn còn chứng minh bằng cách lấy ra những quyển y thư của Ngôn thần y. Vì điều này, cha mẹ cân nhắc và hội ý với mấy vị trưởng bối, mới được chấp thuận, và đương nhiên với một điều kiện năm sau hắn phải trở về tiếp tục học ở Thái Học Viện. Còn đối với bản thân Phương Triết, hắn muốn tìm một nơi yên tĩnh, hoang sơ để học Ngự Kiếm Quyết.

Từ sau khi lĩnh hội được Luyện Khí Quyết, thế giới quan của hắn đã mở ra, nên cách nhìn nhận cũng thay đổi. Những Thứ mà Khúc Tiểu Bạch chỉ dạy hắn, hắn tin rằng một ngày nào đó sẽ có đất dụng võ.

Hôm sau, Phương Triết cùng cha hắn bắt đầu khởi hành. Theo sau là một đoàn xe ngựa chứa rất nhiều lương thực và vật dụng trong chuyến đi tiếp nhận dược điền.

Vì đây là một việc hệ trọng, nên Phương gia các đại trưởng bối cử hai mươi hộ vệ đi theo bảo vệ, ngoài dự tính ban đầu của Phương Trung Kiên.

Khoảng cách từ Lăng Ba thành đến dược điền ở tỉnh Nam Xương, rất xa, ước chừng hai ngàn dặm. Nên không phải đi một hai ngày là tới được. Chuyến đi này họ phải đi qua ba tỉnh Lai Châu, Quảng Yên và Đôn Lộc.

Lai Châu là một tỉnh giáp Lăng Ba Thành, nơi đây là một vùng đồng bằng rộng lớn, nơi trồng rất nhiều lương thực. Tiếp nối là Quảng Yên, một nửa là đồng bằng, một nửa là cao nguyên, nên nơi đây danh lam thắng cảnh rất nhiều, nổi tiếng nhất là Thác Sơn Khuê, có dòng chảy xanh biếc, và một tòa Tiên Cư bên cạnh. Tương truyền, Tiên Cư là nơi có hai vị tiên nhân ngồi đàm trà đạo và đánh cờ. Tiếp đến băng qua một ngọn núi đến tỉnh Đôn Lộc, vùng ven sông Lương. Địa thế nối dài theo dòng sông lương cuồn cuộn chảy siết. Cuối cùng băng qua một cây cầu Nam Xương dài hai trăm trượng bắt qua sông Lương là tỉnh Nam Xương, một vùng đất chuyên trồng thảo dược.

Dược điền mà Phương gia chuẩn bị tiếp nhận, vị trí nằm hướng đông cây cầu. Cách vị trí cây cầu ước chừng hai mươi dặm với khuôn viên năm trăm mẫu, gồm một ngọn núi cao xung quanh bao phủ bởi một mảng rừng rậm, bên ngoài bìa rừng, ước chừng năm mươi hộ dân thuộc dòng họ xa Bạch gia sinh sống, và dựng nên Điền Hoa Thôn…

Trải qua mười ngày đường, cuối cùng Phương Triết và đoàn xe ngựa Phương gia cũng đến được dược điền. Nhưng trước mắt là Điền Hoa Thôn, một ngôi làng nhỏ khoảng hơn năm mươi hộ dân trên ba trăm đầu người.

Vừa đặt chân ra khỏi ngựa, thì từ xa có vài người trong thôn chạy ra tiếp đoán, đứng đầu là một vị phu nhân lớn tuổi.

Vị phu nhân mỉm cười tiếp đón niềm nở nói “Ngôi thôn nhỏ này là dòng họ xa của Bạch gia. Phía mấy vị đại nhân Bạch gia đã thông báo cho người ở đây chào đón, và giúp Phương gia dễ dàng tiếp nhận khuôn viên dược điền.”

Cha Phương Triết khom người chào vị phu nhân, liền hỏi “Không biết, vị phu nhân đây xưng hô như thế nào?”

Vị phu nhân trả lời “Lão nhân là trưởng thôn Điền Hoa Thôn, cứ gọi lão Bạch Thái là được, những người ở đây chỉ giữ gìn đất đai và thảo dược cho Bạch gia. Sau này sẽ dưới quyền Phương gia quản lý, công việc chăm sóc thảo dược, vẫn do họ đảm nhiệm. Nếu đại nhân cảm thấy phiền phức, cả thôn chúng tôi sẽ dời sang chỗ khác sinh sống!”

Cha Phương Triết do dự, suy nghĩ một lúc mới nói “Bạch Thái phu nhân và người trong thôn cứ ở lại không thành vấn đề. Hơn nữa có người quen thuộc nơi này đứng ra coi sóc, cũng là một chuyện tốt!”

Cha Phương Triết ngừng một lúc, nói tiếp “Hơn nữa, đây là đại lễ Bạch gia đưa tặng, nên Phương gia ta vô cùng cảm kích không dám yêu cầu gì quá đáng!”

Bạch phu nhân mỉm cười, sau đó nhìn sang Phương Triết đang dáo dát nhìn xung quanh. Bạch phu nhân cười híp mắt hỏi “Cho hỏi vị thiếu gia này có phải là Phương Triết, nổi tiếng trong Lăng Ba Thành?”

Phương Triết khom lưng thi lễ trả lời “Đúng vậy, tiểu bối là Phương Triết, còn nổi tiếng thì chỉ là lời đồn thổi, có gì sau này rất mong Bạch lão thái thái chiếu cố”

Bạch phu nhân nghe Phương Triết nói như vậy ra vẻ thắc mắc. Cha Phương Triết xen vào trả lời thay “Phương Triết nhà ta, sẽ ở lại đây một thời gian làm quen với thảo dược, không có ta ở đây, hi vọng Bạch phu nhân để ý Triết nhi. Phương gia ta vô cùng cảm kích!”

Bạch phu nhân mỉm cười gật đầu. Sau đó ra hiệu cho một vài thanh niên trong làng giúp đoàn xe ngựa Phương gia vào thôn.

Cả đoàn xe theo Bạch phu nhân đi chừng hai dặm, mới đến được một toàn sơn trang, khuôn viên khá rộng, dư sức chứa cả đoàn người Phương gia.

Sau khi đã sắp xếp lương thực và vật dụng trong sơn trang ổn thỏa. Phương Trung Kiên phân công hai mươi hộ vệ đi thăm dò toàn bộ khu vực dược điền để ghi chép tư liệu về báo lại cho các vị trưởng bối. Còn Phương Triết cùng Tiểu Hắc tìm một gian phòng, có cửa thông với một cái hồ trồng đầy hoa sen làm chỗ ở. Nơi đây sẽ là ngôi nhà thứ hai của hắn, trong vòng một năm tới.



Hai ngày sau, việc tiếp nhận dược điền từ Bạch gia hoàn tất. Phương Trung Kiên bắt đầu lên đường trở về Lăng Ba Thành. Hắn chỉ mang đi mười hộ vệ, còn lại gia nhân và mười hộ vệ ở lại dược điền chăm sóc và bảo vệ Phương Triết. Mặc dù hắn biết nơi đây là khu vực Bạch gia trước kia, hoàn toàn không vấn đề, nhưng hắn vẫn không an tâm, khi để con trai độc nhất của hắn ở một nơi hẻo lánh, xung quanh chỉ toàn rừng núi.

Phương Tiết nhìn đoàn xe ngựa của cha rời đi, hắn bắt đầu có cảm giác lạnh lẽo cô độc. Trước kia bỏ nhà đi vì chán ghét cuộc sống, nên hắn không có cảm giác lẻ loi như hiện tại.

Tiểu Hắc nhìn tâm trạng Phương Triết thất lạc, nó cọ cọ chân Phương Triết ra dáng an ủi.

Thực ra nó muốn nói là “nó thèm cá chép lắm rồi, muốn ăn”.

Có thể do hoàn cảnh, mà Phương Triết nghĩ rằng nó đang an ủi mình, hắn cúi người vò đầu Tiểu Hắc nói “Ngoan!”

Phương Triết trở về phòng mình, ngẫm nghĩ rồi lấy quyển Ngự Kiếm Quyết ra đọc.

Đến thời điểm hiện tại, Phương Triết đã tinh thông Luyện Khí Quyết. Hắn có thể luyện khí thành tơ, và có thể từ khoảng cách hai trượng điều khiển một tách trà dễ dàng.

Quyển Ngự Kiếm Quyết bên trong chỉ ra phương pháp điều khiển không chỉ một kiếm, mà là nhiều kiếm. Trong quyển sách còn ghi chép người tinh thông Ngự Kiếm Quyết có thể điều khiển được một lần “Bách Kiếm Tề Phát” cùng một lúc.

Những ghi chép đó, khiến Phương Triết vô cùng hứng thú. Mấy ngày nay, về phương diện lý luận, hắn đã nắm bắt được sơ bộ, chỉ là chưa có cơ hội luyện tập đó là thiếu phi kiếm.



Buổi sáng hôm sau, Phương Triết mang theo Tiểu Hắc, và hai vị hộ vệ. Một người là Phương Long, một người là Phương Hổ cùng đi vào rừng tìm trúc. Phương Triết căn cứ trên quyển Ngự Kiếm quyết có ghi chép “Kiếm được làm bằng trúc vừa nhẹ, lại vừa sắt bén thích hợp với người mới bắt đầu tu luyện”.

Căn cứ theo Bạch lão phu nhân chỉ dẫn, ba người đi vào rừng được hơn một dặm thì phát hiện một rừng trúc.

Đây là một khu rừng trúc xanh, thân cao và to tròn. Mỗi một mắc trúc cao chừng một thước, rất thích hợp tạo thành những thanh phi kiếm dùng để tu luyện.

Phương Triết theo sự chỉ dẫn của hai người hộ vệ, tìm được cây trúc có thân cao, chắc khỏe có chuyển sang màu vàng nhạt. Những cây trúc như vậy, mới đủ chắc chắn làm giường và đồ chơi. Đồ chơi ở đây là kiếm trúc. Phương Triết không thể nói cho hai hộ vệ là hắn tu luyện Ngự Kiếm Quyết, điều khiển phi kiếm bay vèo vèo. Mà hắn cải biên lại là, nhàm chán, tìm một cái gì đó tiêu khiển.

Sau khi tìm được hơn hai mươi cây trúc rắn chắc, và đánh ký hiệu để làm dấu. Phương Triết hướng hai vị hộ vệ nói “Hai vị đại ca, phiền chặt hết những cây đánh dấu, đem về trang viên. Ta sẽ hướng hai vị đại ca chuyện tiếp theo. Giờ ta cùng Tiểu Hắc đi vòng quanh tìm hiểu dược thảo, không cần theo sau!”.

Nói rồi, Phương Triết thong thả quay đầu đi, thân ảnh hắn và Tiểu Hắc từ từ khuất sau con đường mòn thẳng hướng lên trên đỉnh núi. Hai vị hộ vệ nhìn phương hướng Phương Triết rồi lắc đầu phì cười.

Phương Long nhìn sang Phương Hổ nói “thiếu gia còn nhỏ, nên còn ham chơi, ngươi sai năm hộ vệ đi theo sau bảo vệ đi. Ta cùng những người khác làm theo thiếu gia, đốn hai mươi cây trúc này”

Phương Hổ gật đầu, rồi phóng nhanh trở về nhà...



Điền Hoa Thôn, tại một ngôi nhà gỗ, trôi nổi trên một hồ nước đầy hoa sen. Bạch phu nhân đang ngồi uống trà, thì một gia nhân chạy vào bẩm báo “Bẩm Bạch tiểu thư, người Phương gia lên rừng, đốn trúc làm đồ chơi cho Phương tiểu thiếu gia. Họ chỉ có động tĩnh như vậy!”

Bạch Thái phu nhân gật đầu, rồi ra hiệu cho gia nhân lui xuống. Nàng ở lại Điền Gia Thôn, nhiệm vụ là quan sát người Phương gia. Khi cần thiết có thể trợ giúp hết mình. Nên dù là động tĩnh nhỏ, cũng phải bẩm báo lại cho cao tầng.

Nàng mỉm cười, sau đó gỡ ra một lớp trang điểm, một lớp mặt nạ mỏng. Nếp nhăn trên khuôn mặt không còn, mà hiện ra là một vị cô nương chừng hai mươi tuổi, trông rất xinh đẹp, sắc xảo.

Nàng thì thầm “Đúng là không có trang điểm, thật thoải mái! … còn tiểu tử kia cũng thật đáng yêu, làm đồ chơi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.