Thiên Triều Quỷ Sư

Chương 101: Chương 101




Ánh mắt Tư Đồ lướt qua mặt Ân Bùi lại nhìn sang mặt Ân Thịnh.

Kim Đại Chung nói: “Kinh ngạc lắm đúng không? Ta lần đầu nhìn thấy cũng sợ mất vía đây, lại nói sáu mươi năm một luân hồi, Ân Thịnh, ngươi sẽ không phải là Ân Bùi chuyển kiếp đó chứ?”

Ân Thịnh ngước mắt nhìn lão: “Trăm năm luân hồi, qua cầu Nại Hà rồi liền không còn liên quan gì đến kiếp trước. Điểm nà ông thân là quỷ sư nên biết mới phải chứ?”

Sắc mặt Kim Đại Chung lạnh lẽo: “Hung hăng cũng chỉ là hiện tại, chờ đến khi ngọn đèn này tắt đi, ngươi sẽ không phải là đối thủ của ta.”

Ân Thịnh đột nhiên bấm đốt ngón tay: “Ông có thể chống đỡ được hay không đó vẫn còn là ẩn số.”

Xung quanh Ân Thịnh bốc lên hào quang màu bạc, phảng phất hình thành lưỡi kiếm sắc bén lao thẳng về phía Kim Đại Chung.

Kim Đại Chung lập tức nhả ra một hơi khói thuốc, làn khói tung bay trên không trung tạo thành lớp kết giới trong suốt. Lưỡi kiếm sắc bén chạm vào kết giới liền tan biến mất.

Kim Đại Chung nhìn y: “Dù cho không có thân thể Ân Bùi, trăm năm kinh nghiệm của ta so với tiểu hài tử nhà ngươi mạnh hơn nhiều.”

“Đó chẳng qua là kinh nghiệm.” Ân Thịnh chậm rãi nói: “Thân thể hiện tại của ngươi là Kim Đại Chung, lão bất quá cũng chỉ là người bình thường.”

Sức mạnh có thể sử dụng so với tưởng tượng có thể còn ít hơn. Ân Thịnh đột nhiên nghĩ vậy, liền quyết định đặt cược một phen.

Y không tiếp tục nghe Kim Đại Chung nói nữa, lập tức cắn xuống nơi ngón tay, ở giữa không trung cấp tốc vẽ nên một đạo bùa chú.

Tuy rằng dùng máu vẽ bùa sẽ tăng cao hiệu quả, nhưng lại cực kỳ tổn hại nguyên khí. Như vậy chẳng khác gì một quả khí cầu căng đầy hơi, chỉ cần châm một lỗ nhỏ, liền không chống đỡ được bao lâu.

Ân Thịnh biết rõ bọn họ không còn nhiều thời gian, vào thời điểm này nếu còn vận dụng trí óc suy nghĩ xem nên làm thế nào thực sự không phải cử chỉ sáng suốt.

Quả nhiên sắc mặt Kim Đại Chung thoáng cái thay đổi, không còn thong thả như vừa rồi. Lão ném đi điếu xì gà lao mình né tránh, lại từ bên cạnh rút ra một thanh kiếm gỗ đào.

Vào những lúc bản thân ở thế chìm, vật chống đỡ liền trở nên rất quan trọng. Lão đem kiếm gỗ đào nâng lên ngang người, miệng nhanh chóng đọc khẩu quyết.

Ân Thịnh cười nhạt: “Chút ít đồ này đối với tôi mà nói căn bản là vô dụng.”

Tâm tư Tư Đồ đột nhiên nhảy dựng, không hiểu sao hắn lại có dự cảm chẳng lành.

Kim Đại Chung so với tưởng tượng yếu hơn nhiều, đáng lẽ lão phải biết rằng Ân Thịnh sẽ tìm đến, vậy thì làm sao có khả năng không an bài tất cả? Mắt thấy chỉ còn một chút nữa thôi liền thành công hạ gục lão ta...

Bất quá loại cảm giác bất an này càng lúc càng mãnh liệt, hắn bất ngờ thốt lên: “Thịnh!”

Ân Thịnh đã xông ra, bùa chú máu giữa không trung nhân lên thành đôi, thành bốn, thành sáu, sau đó bao vây Kim Đại Chung.

“Cưỡng chế khu hồn...” (Ép hồn khỏi xác)

Sắc mặt Ân Thịnh đã trắng như tuyết, lại phải cắn thêm một ngón tay khác cấp tốc kết ấn.

Kiếm gỗ đào trên tay Kim Đại Chung đột nhiên phá tan huyết phù (bùa máu) lao về phía Tư Đồ. Ân Thịnh sững sờ, lúc này mới phát hiện thân kiếm gỗ đào dán một lá bùa vàng rất nhỏ.

Trong lòng khó tránh khỏi hồi hộp −−−

Một thoáng ngập ngừng này của Ân Thịnh, Kim Đại Chung đã vỗ tay đánh tới.

Kết ấn bằng máu bất ngờ bị gián đoạn, huyết khí phản phệ, bờ môi Ân Thịnh trắng toát, nhịn cả nửa ngày cũng không nhịn được, phun ra một ngụm máu tươi.

“Thịnh!”

Tư Đồ hoảng rồi, vừa muốn xông tới, trước mắt lại đột nhiên tối sầm.

Cảm giác thật quen thuộc, rõ ràng không phải lần đầu tiên hắn cảm giác được uy lực của loại bùa này. Cả quả tim như bị thứ gì đánh đấm, rối siết chặt, từng chút từng chút một.

Máu huyết cả người đều chảy về tim, chân tay buốt lạnh, đầu bỗng nhiên nặng trịch, phảng phất chỉ sau một khắc cái cổ sẽ mạnh mẽ đứt rời.

Lỗ tai ong ong, hắn không cách nào nghe được chính xác những gì Ân Thịnh cùng Kim Đại Chung nói, hai đầu gối cứng ngắc cứ thế khụy xuống.

Khóe miệng Ân Thịnh còn vương vết máu, không kịp bảo vệ chính mình, loạng choạng xoay người, phát giác kẻ địch là nhắm vào phía sau không chút phòng bị của y.

Ân Thịnh rất nhanh liền muốn lao trở về phía Tư Đồ, hai mắt trừng lớn nhìn thanh kiếm gỗ đào hướng bả vai Tư Đồ mà đâm mạnh.

Y lúc này mới phát hiện, nơi đó −−−− Thiếu một con hạc giấy!

Răng rắc một tiếng, hạt châu đen trong túi quần Tư Đồ vỡ nát.

“Tư Đồ!” Ân Thịnh chưa bao giờ biết, chính mình lại còn có thể phát sinh tiếng kêu tuyệt vọng như vậy, thanh âm này đến cả y cũng phải chấn động.

“Ha ha ha ha ha ha!”

Kim Đại Chung sảng khoái cười lớn: “Nguyên lai con người ngu nhất chính là chỗ này! Trải qua một lần sai vẫn sẽ có thể tái lại một lần nữa!”

Ân Thịnh ôm lấy Tư Đồ đã không còn phản ứng, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Kim Đại Chung: “Có ý tứ gì...”

“Nga, ta quên rằng ngươi bị mất trí nhớ.” Kim Đại Chung ung dung thong thả nói: “Thật là không vui gì hết.”

Bàn tay Ân Thịnh run rẩy, cúi đầu nhìn Tư Đồ, nam nhân dù hai mắt mở to, lại không có bất kỳ thần thái gì. Đờ đẫn, mờ mịt, phảng phất trở thành kẻ ngu si.

“Tư Đồ? Tư Đồ?” Ân Thịnh tuyệt vọng lay người hắn, cảm nhận được da thịt hắn lạnh lẽo đến khó tin, nội tâm sợ hãi cùng tuyệt vọng không ngừng ăn mòn dòng máu nóng trong y.

Y cảm giác được đầu mình choáng váng, tay chân dần tê liệt, hoàn toàn bất động không biết phải làm gì.

Thanh âm cười nói của Kim Đại Chung ở cách đó không xa vang lên: “Muốn ta nhắc nhở ngươi sao? Trước đây ngươi cùng Tư Đồ Bách phá chuyện tốt của ta, ta liền dùng tróc sinh thế tử lên người Tư Đồ, cưỡng chế kéo hồn phách của hắn khỏi thân xác, ngươi như phát điên, rơi vào trạng thái tấn công không kể địch ta, nếu không phải Đông Ngũ chặn ngươi lại, căn bản ngươi khi đó đã chết cùng Tư Đồ rồi.”

Lỗ tai Ân Thịnh ong ong, rất nhiều ký ức lóe qua trí óc, đầu đau tựa búa bổ, nhưng không cách nào có thể nắm bắt chính xác.

Hơi thở của người trong lồng ngực càng thêm yếu ớt, huyết dịch từng giọt từng giọt lạnh lẽo rơi xuống. Lại như tâm tư y lúc này, từng chút từng chút sáng thấu.

−−−− Thịnh, năm mới vui vẻ. Hi vọng cậu thuận buồm xuôi gió, tâm tưởng sự thành, vĩnh viễn bình an.

−−−− Thịnh, tôi thích cậu.

“A!!!!” −−−−

Lúc này ở bên ngoài hoa viên, Nhạc Chương đã ngã quỵ trên đất, cậu hổn hển thở, hai mắt mơ hồ nhìn tầng tầng lớp lớp ác quỷ không ngừng đánh vào kết giới.

Tiếng kêu gào thất thanh như muốn đột phá truyền ra từ sâu trong biệt thự, tinh thần cậu có chút khôi phục, khiếp sợ quay đầu nhìn về phía biệt thự giữa đêm đen.

Thanh âm này, cậu đã từng nghe qua một lần. Là lần mà Tư Đồ xảy ra chuyện, đó cũng là lần đầu tiên trong suốt hai mươi mấy năm sống trên đời cậu nhìn thấy Ân Thịnh như mất hết cả lý trí.

Chẳng lẽ...Chuyện xưa tái diễn!

Cậu loạng choạng đứng lên, xoay người chạy vào trong biệt thự. Đưa tay che chắn một phần sinh lực yếu ớt còn sót lại nơi ngực trái.

Vừa tới dưới lầu, Hạng Quý Hiên cũng lao xuống rồi.

“Vừa nãy là giọng Ân Thịnh?!”

Nhạc Chương gật đầu, Hạng Quý Hiên liền biến sắc: “Em không sao đó chứ?!”

“Không sao cả!” Nhạc Chương cắn răng: “Lúc này nếu Ân Thịnh xảy ra chuyện, tôi có chết cũng phải đem đạo phòng tuyến cuối cùng ra chống đỡ!”

Lồng ngực cơ hồ nhói đau, hắn vươn tay đỡ lấy Nhạc Chương, cùng xuống tầng hầm tăm tối trước mặt.

“Đông Ngũ?”

Nhạc Chương lúc này mới phát hiện hồn phách trong suốt lơ lửng giữa không trung. Gương mặt quen thuộc kia lúc này mang theo chút lo lắng.

“Cậu ta bị Kim Đại Chung khóa lại rồi.” Hạng Quý Hiên nói: “Chắc có lẽ còn muốn lọi dụng hồn phách Đông Ngũ để làm gì đó.”

“Kim Đại Chung rồi sẽ gặp báo ứng.” Nhạc Chương lạnh lùng nói: “Không phải không báo, chỉ là chưa tới thời điểm.”

Dưới tầng hầm tối tăm mờ mịt, Ân Thịnh ôm lấy Tư Đồ, hai mắt chậm rãi khép lại.

Ký ức phong trần rốt cuộc vì quá tuyệt vọng mà tràn về tựa đê vỡ, từng hình ảnh một vô cùng rõ rệt xẹt qua trước mắt −−−−

Nửa năm về trước, Ân Thịnh nhận được tin tình báo từ Đông Ngũ liền cùng Tư Đồ chạy tới nơi ẩn thân của Kim Đại Chung.

Đó là lần đầu tiên Kim Đại Chung tiếp nhận một nhóm thi thể, vốn đều là của ăn cắp, bọn họ muốn khiến lão không còn đường trốn chạy, lại không nghĩ tới nam nhân đột nhiên dùng tróc sinh thế tử lên người Tư Đồ.

Khi ấy, Đông Ngũ cùng Ân Thịnh cũng là lần đầu tiên biết được, nguyên lai Kim Đại Chung là quỷ sư!

Không hề phòng bị nhận lấy đả kích trí mạng, Tư Đồ cơ hồ chỉ còn chút hơi tàn sau cùng. Tróc sinh thế tử là chú thuật không cách nào loại bỏ, Ân Thịnh phút chốc bối rối, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ được bất cứ biện pháp nào cứu chữa.

Mấy phút trước khi đang ngồi trên xe đi bắt Kim Đại Chung, Tư Đồ vẫn hãy còn cười nói cùng y, gương mặt như cũ mang theo nụ cười lưu manh thường ngày. Lúc xuống xe, hắn thực nghiêm túc đối với y mà nói: “Chờ vụ án kết thúc, tôi có vài lời muốn nói với cậu.”

Ân Thịnh cảm giác được lỗ tai của chính mình ửng đỏ một hồi, trái tim càng thêm nhảy nhót kịch liệt. Quen biết Tư Đồ đã hai năm, thật sự trở thành cộng sự hiểu rõ lẫn nhau được một năm, y từ sớm liền biết Tư Đồ là muốn nói cái gì. Y gật đầu, thậm chí còn quyết định sẽ đồng ý cùng nam nhân phiền phức nọ.

Nhưng hết thảy đều không có xảy ra.

Bầu trời phảng phất nứt thành một cái miệng lớn, mưa to xối xả như nện vào mặt mọi người. Ân Thịnh ngơ ngác nhìn nam nhân ngã xuống trước mặt mình, bên tai là tiếng kêu khóc của Tiểu Nhị, là tiếng rống đầy tức giận của Hồ Diệp. Y cảm giác được thân thể tê dại từng trận, đầu váng mắt hoa.

“Kim Đại Chung!!!”

Y tuyệt vọng gào to, khoảnh khắc đó, y là có ý nghĩ muốn cùng Kim Đại Chung đồng quy vu tận.

Y lao cả người về phía Kim Đại Chung, không người nào có thể ngăn cản Ân Thịnh khi đó. Dưới bầu trời âm trầm xám xịt, gương mặt tuấn tú kia so với âm hồn ác quỷ còn muốn đáng sợ hơn.

Ánh mắt lãnh đạm đầy sát khí cùng thù hận, trong màn mưa, thanh âm những lá bùa xé gió không ngừng lao đi từ tay y đặc biệt rõ ràng.

Mà khi đó, người đứng ra ngăn cản y tự sát, chính là Đông Ngũ.

Nam nhân sau khi lấy lại tinh thần, lập tức tiến lên chặn y lại.

Hai mắt Ân Thịnh đỏ chót, bùa chú lơ lửng chung quanh y, nhìn qua như thể sứ giả địa ngục.

“Tránh ra!”

Y ở trong mưa rống to.

“Không được!” Đông Ngũ rống trở lại: “Bình tĩnh đi Ân Thịnh! Nếu như cậu chết đi rồi Ân gia phải làm sao đây?!”

“Tránh ra!!” Ân Thịnh căn bản cái gì cũng không nghe tới, bùa vàng như kiếm gỗ đào lao thẳng đến Đông Ngũ.

Đông Ngũ không phải đối thủ của y, hắn miễn cưỡng tránh thoát, nhưng vẫn là bị tổn thương bả vai.

Máu tươi hòa lẫn cùng nước mưa tuôn ra, mùi máu tanh càng thêm kích thích Ân Thịnh.

Ân Thịnh ướt đẫm cả người, hai mắt thẳng tắp nhìn về phía Kim Đại Chung sau lưng Đông Ngũ, trên mặt y phân không rõ là nước mưa hay nước mắt.

Đông Ngũ lẳng lặng nhìn y, hai tay siết chặt thành nắm đấm: “Tôi sẽ không để cho cậu chết, Tư Đồ cũng sẽ không mong muốn nhìn thấy.”

Vừa nghe đến hai chữ Tư Đồ, Ân Thịnh liền như dã thú bị thương cuồng bạo kêu lên: “Cậu mau tránh ra cho tôi!!”

“Không cho!!!!”

Đông Ngũ kiên quyết, giơ tay vung ra một xấp bùa vàng. Một trời màu đỏ quần quện mây mù, phảng phất như đẫm máu và nước mắt.

Kim Đại Chung ở phía sau cười lạnh: “Vì lẽ đó các ngươi vĩnh viễn là kẻ thua cuộc.”

“Một chữ tình này, từ lúc vừa bắt đầu đã không nên có rồi.”

Ân Thịnh mơ hồ nghe được nam nhân nói như thế, còn chưa đánh tới bên người lão, đã cảm thấy hoa mắt −−−

Bùa chú của Đông Ngũ vây hãm y, lần này Đông Ngũ cơ hồ dùng hết tất cả khí lực, bầu trời xẹt ngang một tia chớp. Thập phần đáng sợ rầm lớn trên đỉnh đầu mọi người, Đông Ngũ nhìn Ân Thịnh hai mắt đỏ bừng mà nở nụ cười: “Chỉ có cậu mới có thể cứu được Đông gia, cũng chỉ có cậu mới có thể cứu được Đông Lục, tôi đem tính mạng giao phó cho cậu, cũng coi như là vì đã giúp đỡ Kim Đại Chung nhiều như vậy nên phải trả lại tội nghiệt.”

Tiếng nói của hắn rất nhỏ, giữa màn mưa to như trút nước, duy chỉ có Ân Thịnh nghe được.

Ân Thịnh sững sờ, tựa hồ khôi phục tinh thần một ít, sau đó Đông Ngũ liền nhắm hai mắt lại thẳng tắp ngã ra sau.

Mọi người nhìn lại, nam nhân đã không còn hô hấp.

“Đông...”

Ân Thịnh mờ mịt mở to hai mắt, chẳng hiểu vì sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi y trước sau mất đi hai người quan trọng đối với mình.

Kim Đại Chung thế nhưng đột nhiên vứt ra thanh kiếm gỗ đào, kiếm gỗ hướng về phía Ân Thịnh đâm thẳng tới.

“Ân tiên sinh!”

Tiểu Nhị ở phía sau sợ đến kêu to.

“Thịnh...”

Một tiếng kêu yếu ớt vang lên. Mặc dù nó bị lấn át giữa màn mưa to, bất quá Ân Thịnh nghe thấy được.

Y thoáng cái phục hồi tinh thần, miễn cưỡng né tránh công kích từ thanh kiếm gỗ đào, nhưng vẫn như cũ bị đâm trúng thân thể. Máu tươi tuôn như thác đổ, Ân Thịnh ngã quỵ dưới mưa.

Kim Đại Chung chậc lưỡi một tiếng, lão lúc này cũng tự thấy bản thân khó bảo toàn được, mau mau quay đầu bỏ chạy.

“Gọi xe cứu thương mau!” Là giọng của Tiểu Nhị, có điều lúc này thật xa xôi quá, ý thức dần mơ hồ, dường như còn có cả thanh âm lo lắng của Nhạc Chương, tất cả dần chìm vào bóng tối.

“Thịnh.” Cuối cùng vang lên, lại chính là thanh âm của Đông Ngũ: “Tôi đem tính mạng giao phó cho cậu, chỉ có cậu mới có thể cứu Đông gia, cũng chỉ có cậu mới có thể cứu Đông Lục. Quỷ sư tạo nghiệt làm những điều trái đạo rồi cũng sẽ có ngày phải trả giá, hiếm khi thấy cậu động lòng, phải cố gắng trân trọng.”

Bóng tối lập tức bao trùm hết thảy. Bởi vì quá đau, bởi vì sợ mở mắt ra liền nhận được tin Tư Đồ cùng Đông Ngũ đều đã rời khỏi nhân thế, chính y, đem ký ức của mình phong tỏa.

Vis-chan: Cmt cho Vis đi, thả tim cho Vis đi, gần hết truyện rồi, hãy lưu lại yêu thương nhiều nhiều trước khi xa nhau đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.