Thiên Triều Quỷ Sư

Chương 100: Chương 100




Đêm khuya, đường phố không một bóng người.

Trên con đường dẫn đến nhà Kim Đại Chung tại ngoại ô thành phố S, lúc này hầu hết đèn đường cơ hồ biến mất giữa màn sương trắng nồng đậm, cả con đường thật giống như bị người dùng lồng kính bao lại, ai cũng không thấy rõ ai.

Ân Thịnh liên tục giải quyết những chướng ngại tiến về phía mình, tuy là ác quỷ nhưng đẳng cấp từng con đều không giống nhau, có thể thấy Kim Đại Chung bất quá là đang trì hoãn thời gian.

Lão muốn bảo tồn thể lực, cho đến khi hoàn thành xong bước cuối cùng của tróc hồn thế thân sẽ không sử dụng toàn lực, đây là nhược điểm duy nhất của lão vào lúc này.

Nếu như không nắm chắc phần thắng...

Ân Thịnh cơ hồ có thể nghĩ đến kết cục đợi chờ mình phía trước là cái gì.

Tiếng súng chát chúa vang lên từ một đầu khác, nơi này người duy nhất có súng chỉ mình Tư Đồ.

Ân Thịnh căng thẳng, đem một tấm bùa vàng dán ập lên mặt ác quỷ đang nhào tới. Ác quỷ hét thất thanh một tiếng liền biến mất giữa màn sương mù dày đặc, y quay đầu gọi: “Tư Đồ? Không có chuyện gì chứ?!”

Tư Đồ đáp lại một tiếng: “Không có chuyện gì!”

Nghe thanh âm có vẻ rất ổn.

Kỳ thực này ít nhiều cũng là nhờ vào hai con hạc giấy của Ân Thịnh, đạn trong súng Tư Đồ mang theo vốn không đả thương được ác quỷ, đừng nói tới đả thường, hắn mắt thường căn bản là không nhìn thấy hồn phách.

Có điều hạc giấy ở hai bên đầu vai không ngừng đập cánh, giúp hắn có thể mơ hồ nhận ra những cái bóng mờ ảo, tuy rằng không thấy rõ đường nét nhưng là có thể biết được phương hướng cùng vị trí. Chỉ cần hắn nổ súng, hạc giấy sẽ phóng ra một lớp kim quang bao phủ viên đạn. Nguyên bản một viên đạn không chút uy lực cũng vì vậy mà xuyên thấu thân thể hồn phách.

Nhìn bóng hình trước mặt kêu rên thảm thiết liền biến mất, Tư Đồ rốt cuộc trấn định. Miễn là súng có tác dụng hắn hiển nhiên sẽ không phiền toái đến ai cũng sẽ không trở thành gánh nặng.

Súng của cảnh cục có hết thảy sáu viên đạn, còn may Tư Đồ mang theo nhiều băng đạn, bất quá nhiều cách mấy vẫn phải đến lúc cạn kiệt.

Hắn hướng về phía Ân Thịnh gọi: “Cứ tiếp tục như vậy không được, chúng ta phải nghĩ cách tiến về mục tiêu.”

Không thể cứ chôn chân mãi ở chỗ này cho đến khi mặt trời mọc được.

Hạng Quý Hiên cũng có cùng ý kiến, mặc dù hắn có thể giao lưu cùng hồn phách, nhìn thấy kiếp trước của hồn phách. Bất quá đối với ác quỷ lại không mấy tác dụng, đặc biệt là khi đối phương đang hoàn toàn chìm trong trạng thái cuồng bạo, muốn câu thông thật sự rất khó khăn.

Nhạc Chương triển khai kết giới, chắn trước mặt mình, đồng thời là giúp Hạng Quý Hiên che đi góc dễ bị công kích nhất. Hạng Quý Hiên câu lên khóe miệng, liền nghe Nhạc Chương nói: “Không bằng để quỷ sai đến giúp một tay?”

“Nhân số có hạn.” Tuy miệng nói vậy, Hạng Quý Hiên vẫn là nhanh chóng thiêu cháy một tấm bùa vàng, còn đốt một thứ gì đó tựa như giấy tiền vàng.

Rất nhanh, bên cạnh hắn bốc lên năm bóng đen toàn thân bao trùm bởi ngọn lửa màu xanh lục, cầm theo bên mình móc câu cùng dây xích cỡ đại.

“Giúp một chuyện!” Hạng Quý Hiên nói: “Có thể thu được bao nhiêu thu bấy nhiêu!”

Một trong số đó vung ra dây xích, dễ dàng trói lại ba con ác quỷ, ung dung thong thả nói: “Vậy chúng ta sẽ có lợi ích gì?”

Tư Đồ ở phía sau nổ súng một phát, vừa rống: “Bắt quỷ không phải là công việc của các người hay sao?”

Quỷ ảnh khắp người bao trùm bởi ngọn lửa xanh nhạt liền quay đầu nhìn hắn, huơ huơ móc câu trong tay: “Dương thế tự có quy củ của dương thế, còn chưa vào tới địa phủ, hiển nhiên sẽ không đến phiên chúng ta quản.”

Tư Đồ né tránh móng vuốt quỷ, giơ chân đá qua, lại bị đối phương ôm trụ bắp đùi. Hắn tức giận nắm chuôi súng không ngừng đập xuống đỉnh đầu quỷ ảnh, hét: “Những thứ này đều là đồ của địa phủ còn gì!”

Một tấm bùa vàng từ tay Ân Thịnh đột nhiên bay tới, đập vào sau ót ác quỷ bám trên đùi Tư Đồ. Ác quỷ hét lên thất thanh một tiếng liền biến mất.

Ân Thịnh ngồi trên mui xe ló đầu nhìn về phía quỷ sai: “Sự tình xong xuôi, sẽ đốt thật nhiều cho các người.”

“Thật chứ?” Nhũng quỷ sai khác rốt cuộc động đậy.

Hạng Quý Hiên nói: “Yên tâm sẽ không thiếu phần của các người.”

Năm tên quỷ sai lúc này mới bắt đầu làm nóng người hỗ trợ thu hồi hồn phách.

Chỉ là nhân số có hạn, bọn họ không ngừng ra tay, bất quá chỉ trong chốc lát liền cảm thấy chán rồi.

“Có người đã mở cửa thông hành giữa hai giới âm dương.” Một quỷ sai lên tiếng: “Cứ tiếp tục như vậy thì liên tu bất tận, oan hồn trên đời này nhiều không đếm xuể.”

Ân Thịnh cũng biết như vậy không phải biện pháp, y nhíu mày. Một quỷ sai trong số đó cuối cùng cũng coi như có lương tâm, chậm rãi nói: “Chúng ta có thể tạm thời đóng lại cửa thông hành, nhưng không thể vượt quá một phút, các ngươi chỉ có thời gian đúng một phút đồng hồ.”

Kết giới của Nhạc Chương đã sớm mỏng manh đến không thể tả, nghe vậy hai mắt lập tức sáng lên.

Một phút vào lúc này mà nói thật sự là hấp dẫn lắm!

Ân Thịnh gật đầu: “Làm phiền các người rồi!”

Năm tên quỷ sai thoáng cái vụt biến mất.

Ân Thịnh vì tiết kiệm thời gian, từ nóc xe nhảy xuống đứng ở trước đầu xe.

Y lấy ra bút lông nhỏ cùng mực tàu, ngồi xổm trên đất nhanh chóng viết một đạo bùa chú. Mặt đất đột nhiên rạn nứt dần sụp thành khe lớn, ác quỷ xung quanh bọn họ nhất thời rít gào rơi xuống, Ân Thịnh vội thu hồi bút nhào lên xe: “Nhanh! Chỉ một phút! Tiết kiệm thời gian!”

Hạng Quý Hiên lập tức lên xe đạp chân ga, mấy người bọn họ cơ hồ là một đường bão táp.

Chỉ thấy dọc đường đi đến nhà Kim Đại Chung, không ngừng có ác quỷ hai bên đường rơi xuống khe nứt.

Cũng may lúc này cách nhà Kim Đại Chung không còn xa, Hạng Quý Hiên phiêu dật một hồi liền dừng ở ven đường.

Bốn người xuống xe, đập vào mắt là một căn nhà sừng sững giữa đêm tối, tựa quái vật muốn nuốt chửng bọn họ.

Có thể ban ngày nhìn qua cũng sẽ không khiến người ta có cảm giác như vậy, bất quá vào thời khắc này mà nói, sương trắng bốn phía dần tiêu tan lại càng khiến âm khí thêm dày đặc.

Nhạc Chương đột nhiên cau mày: “Trông chẳng khác gì nhà ma.”

Tư Đồ nhìn xung quanh một hồi, mới nhìn nhận hiệu lực của một phút thời gian, không có thêm ác quỷ xuất hiện.

Thế nhưng thời gian một phút thật sự không nhiều.

Bốn người vọt vào trong hoa viên, Nhạc Chương giơ tay giật đứt xâu chuỗi Phật trên cổ tay, Phật châu đen nhánh rơi tứ tán, Nhạc Chương xoay la bàn trong tay, miệng không ngừng lẩm bẩm, Phật châu tỏa ra bốn phương tám hướng, rất nhanh sau đó liền hình thành một chiếc lồng pha lê bao trùm toàn bộ hoa viên cùng căn nhà.

Cửa thông hành âm dương lần nữa mở ra, ác quỷ lập tức ào ạc xông đến, cũng may đều bị kết giới chặn lại rồi.

Nhạc Chương đứng tại hoa viên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Hạng Quý Hiên đỡ lấy bả vai cậu, tránh để cậu không chống đỡ nổi mà ngã ngửa.

Ân Thịnh cau mày: “Nếu cứ như vậy sẽ không chống đỡ được bao lâu.”

“Được lúc nào hay lúc đó.” Thanh âm Nhạc Chương trở nên vô cùng yếu ớt, tựa hồ chỉ cần hơi chạm nhẹ, cậu sẽ tan vào không khí: “Nơi này tôi lo, các cậu tốc chiến tốc thắng!”

Hạng Quý Hiên muốn lưu lại hỗ trợ, lại bị Nhạc Chương trừng mắt: “Cậu đi giúp bọn họ tìm hồn phách Đông Ngũ, tôi dám khẳng định tất cả hồn phách bị Kim Đại Chung giam giữ đều ở chỗ này.”

Ân Thịnh nhìn về phía Hạng Quý Hiên, ánh mắt nam nhân lóe lên tia đấu tranh dữ dội, một mực cầm tay Nhạc Chương không buông: “Không chịu được nữa thì lập tức chạy!”

Nhạc Chương nhếch miệng, chỉ là cười so với khóc còn khó coi hơn: “Cần cậu dạy? Tôi không có điên mà tự mình lao đầu vào đám ác quỷ đó.”

Hạng Quý Hiên lúc này mới buông tay, mang theo vẻ mặt lo lắng xoay người lao đi cùng Ân Thịnh và Tư Đồ.

Gian nhà tối đen, không chút ánh sáng.

Càng tiến vào sâu, ánh đèn đường từ bên ngoài cơ hồ không còn tác dụng.

Tư Đồ lấy ra điện thoại di động mở đèn pin lên làm nguồn sáng tạm thời, tuy cũng chỉ có thể soi sáng một phần nhỏ.

Sàn gỗ kẽo kẹt theo từng bước chân. Giữa màn đêm tĩnh lặng nghe thập phần âm u, đặc biệt là khi bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng gào khóc thảm thiết, Tư Đồ cảm giác da đầu đều tê rần cả lên.

Răng rắc −−−

Một tiếng động nhỏ vang lên.

Ân Thịnh dừng bước chân lại, hạc giấy hai bên vai Tư Đồ vẫn không ngừng quạt cạnh nhỏ, trong bóng tối như thể có quầng sáng vàng nhạt bao phủ chúng.

Ân Thịnh nheo mắt, vô thức kéo Tư Đồ sát lại bên mình. Tư Đồ ngẩn người, còn chưa nói nên lời, đột nhiên cảm giác được có luồng gió lạnh ập tới từ phía sau.

Hắn theo bản năng cúi đầu xuống, liền có thứ gì rất nhanh lướt qua gần như chạm vào da đầu hắn.

Ân Thịnh xoay người phóng ra tấm bùa chú cuối cùng, sau đó từ túi nhỏ bên hông lấy ra bút lông nhỏ, trên bút lông vẫn còn ướt mực, Ân Thịnh tại ngay giữa không trung quật tay một cái, lập tức có tiếng kêu gào thảm thiết vì không kịp phản ứng vang lên.

Tư Đồ hỏi: “Là thứ gì?”

Ân Thịnh nói: “Hồn phách ăn thịt người. Nếu bị nó cắn trúng coi như xong.”

Tư Đồ chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, Ân Thịnh nói: “Đừng lo, thứ này hiện tại số lượng không nhiều, phần lớn đều sống ở nơi đặc biệt âm u, chỗ này rất ít. Có lẽ chỉ có duy nhất một con.”

Tư Đồ gật đầu, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng. Hắn quay đầu nhìn lại −−−

Hạc giấy trên bả vai thiếu mất một con!

Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại lời nói của Ân Thịnh: Chỉ cần luôn giữ lấy dương hỏa ở hai bên bả vai, thì sẽ không xảy ra chuyện.

Dương hỏa...

Người xưa thường có cách nói này, nếu như tối đến đi đường, nghe được sau lưng có người gọi hoặc là bị vỗ vai, nhất định không được quay đầu.

Bởi vì dương hỏa trên cơ thể người có ba chỗ rất quan trọng, một trên đỉnh đầu, hai trên bả vai.

Một khi quay đầu lại, dương hỏa trên vai sẽ tắt, khi đó sẽ phát sinh chuyện không tốt.

Dương hỏa là yếu tố rất trọng yếu, thế nhân thường nói người có dương khí nặng càng dễ gặp vận may, sẽ đuổi xa âm tà. Còn có thuyết pháp rằng người chỉ sợ quỷ ba phần, quỷ lại sợ người tới bảy phần.

Bảy phần này, chính là dương hỏa có khả năng cô lập loài quỷ. Dương hỏa có thể thương tổn được âm khí, khiến cho quỷ hồn không cách nào tới gần người.

Tư Đồ rùng mình một cái, ngẩng đầu muốn nói cho Ân Thịnh. Lại đột nhiên nghĩ đến, tấm bùa vàng cuối cùng Ân Thịnh khi nãy đã dùng hết rồi.

Dưới tia sáng yếu ớt của điện thoại, cũng có thể nhận ra sắc mặt của Ân Thịnh trắng bệch. Miệng vừa hé ra liền khép lại, trong lòng nghĩ: Chỉ là mất một con, chí ít cũng còn lại một con. Cẩn thận hơn chút nữa là được.

Ba người đi ngang qua phòng khách, Hạng Quý Hiên chỉ chỉ dưới sàn nhà.

“Ở dưới tầng hầm.”

Nói rồi chỉ tay về phía sau lưng cầu thang: “Nơi đó có lối đi xuống tầng hầm.”

Ân Thịnh nhìn hắn, Hạng Quý Hiên nói: “Hồn phách Đông Ngũ, ở phía trên. Tôi cảm nhận được.”

Ân Thịnh gật đầu: “Vậy chúng ta phân công nhau hành động.”

Hạng Quý Hiên gật đầu, lại quay đầu liếc mắt nhìn về phía hoa viên. Những tiếng kêu rên thảm thiết ở ngoài ấy đã dần nghe không rõ.

Hắn siết chặt nắm đấm, cùng Ân Thịnh cáo biệt đi lên lầu. Ân Thịnh thì cùng Tư Đồ hướng về phía sau cầu thang mà đi.

“Anh đi trước.” Hắn rút súng, nâng cổ tay: “Có thứ gì lao ra, anh sẽ xử lý nó trước!”

Ân Thịnh nhíu mày, nghiêng người để hắn qua.

Trong bóng tối, y vẫn chưa chú ý tới trên bả vai Tư Đồ thiếu mất một con hạc giấy.

Hạc giấy còn sót lại vẫn như cũ tận sức vẫy cánh, hai người mới vừa xuống tới mặt đất bằng phẳng phía dưới, phía trước liền phực lên hai ngọn lửa.

Ánh lửa chiếu sáng gương mặt nam nhân ngồi tại tầng hầm.

Kim Đại Chung miệng ngậm xì gà, ngồi tựa vào một cổ quan tài màu đen. Bên cạnh đốt một ngọn đèn khổng lồ, Tư Đồ vẫn là lần đầu nhìn thấy ngọn đèn lớn như vậy.

Ân Thịnh liếc mắt nhìn ngọn đèn kia, dầu bên trong đã gần tiêu hao hết.

Thời gian của bọn họ còn lại không nhiều.

“Hoan nghênh hoan nghênh.” Kim Đại Chung phun ra khói thuốc, cười híp mắt nói: “Lần cuối cùng gặp mặt trong hoàn cảnh như vậy, cũng là chuyện của nửa năm trước rồi.”

Ân Thịnh lạnh lùng nhìn lão, vẫn không lên tiếng. Tư Đồ thế nhưng lại nhìn thấy được thi thể nằm trong quan tài.

Hắn cũng như Hạng Quý Hiên lần đó, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Muốn hỏi tại sao Hạnh Quý Hiên chỉ qua mộ cái nhìn liền nhận ra đối phương là người của Ân gia, Tư Đồ cảm thấy nếu đổi lại là chính mình, cũng có thể nhận ra dễ như ăn cháo.

Bởi vì cái người tên là Ân Bùi trong truyền thuyết ấy, gương mặt y cùng Ân Thịnh quả thật giống nhau như đúc.

Chỉ là Ân Bùi phảng phất như đang ngủ kia, gương mặt vừa tuấn tú lại vừa lạnh lùng nhìn qua nhu hòa hơn chút, gò má so với Ân Thịnh càng thêm gầy gò, khóe mắt mang theo một ít nếp nhăn. Ân Thịnh thế nhưng còn trẻ tuổi lắm.

Lời tác giả:

−−− Tiểu kịch trường: Bí mật chuyện bùa vàng phía sau hậu trường −−−

Tiểu Nhị: Tôi vẫn luôn thắc mắc, những lá bùa vàng kia của Ân tiên sinh rốt cuộc là từ đâu mà có?

Tư Đồ: (Tôi tuyệt đối sẽ không nói, tôi đã thấy qua dáng vẻ Ân Thịnh viết bùa vàng...)

(Ân Thịnh lúc này −−− Giữa đêm khuya, cắm đầu trên bàn gỗ không ngừng viết a viết a viết a, sau đó đem bùa vàng đã khô mực nhét vào trong quần áo...)

Ngày thường trước mặt mọi người tuấn tú như thế, sau lưng lại chật vật như vậy = =||| kỳ thực viết càng nhiều càng thêm bảo đảm, chỉ là...Y lười muốn chết...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.